Chương 155: Tình ca dành cho em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm ấy Jiyong nhìn Seungri ngủ say sưa cũng không nỡ lôi cậu thực hiện mấy ý tưởng tình thú của mình, dẫu sao cũng còn vài ngày nữa, không cần quá vội vàng.

Thế nhưng đêm dài không ngủ được anh lôi điện thoại ra nháp 1 vài ý tưởng bài nhạc mới, người ta nói con người hạnh phúc sẽ lan tỏa ra xung quanh, anh lướt qua mấy bài hát chính mình viết mà tâm trạng phiền chán quẳng qua 1 bên, anh chỉ muốn viết 1 bài nhạc vui vẻ hạnh phúc tặng cho người anh yêu…

Ngày hôm sau 2 người cùng nhau đi thăm thú vài nơi ở Paris, thời gian còn lại Seungri say mê thưởng thức đủ loại bánh ở đây: bánh maracon, bánh clafoutis... khiến cậu mê mẩn:
- Anh, sau này chúng ta già quay lại đây sống nhé!
Jiyong phì cười:
- Em định sống ở những đâu vậy? Đi đến đâu đòi ở đó!
- Em đâu đòi ở Hàn?
- Không muốn ở Hàn sao?
- Muốn, nhưng lười áp lực. Sống nơi khác thi thoảng về thăm được rồi!
- Cũng được, tùy em, sau này già tùy em muốn ở đâu cũng được!
- Vậy em muốn ở cả Mỹ, Pháp, Tây Ban Nha!
- Em... còn đi đâu nữa nhỉ?
- Brazil, Ý...
- ....
- Anh mua mỗi nơi 1 căn nhà chẳng phải tốt rồi sao?
- ... Thật là...
- Sao? Sợ tốn kém?
- Bạn trai em chỉ là đại gia tiền Hàn thôi, vẫn là để em kiếm tiền mua nhà cho anh ở nước ngoài thì hơn!
- Được, đại gia đây sẽ để tiền mua cho anh 1 căn ở đây, anh vốn thích thời trang, em lại mê ẩm thực ở đây! Quá hợp đi!

- Đại gia thân mến à, trước hết em ăn ít bánh ngọt này đi đã! 

2 người vừa cùng nhau đi thăm thú khắp nơi vừa cùng nhau cười đùa vui vẻ. Họ giống như tất cả những đôi tình nhân bình thường khác, hòa vào dòng người đi lại nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau. Con đường tình yêu cậu đòi đến hôm nay khá đông, 2 người phải rất vất vả mới thoát ra khỏi biển người ấy, 2 tay bọn họ lấm tâm mồ hôi , Jiyong định thả tay cậu ra để lau mồ hôi cho cậu. Seungri cúi xuống nhìn nhìn 1 chút không rõ cảm xúc là gì:
- Jiyong…
- Ừm, sao em?
Seungri nhỏ giọng lí nhí:

- Đừng buông tay em ra…

Jiyong cười dịu dàng cầm tay cậu lau vào áo mình hoàn toàn không để tâm đến chiếc áo hàng hiệu đắt tiền rồi lại đan tay vào nhau, cả quá trình không hề buông tay cậu. Seungri im lặng siết thêm chút lực ở tay, cậu lên tiếng giọng vẫn nhẹ như gió thoảng:
- Sau này, nếu đã cầm tay em… đừng buông ra…
- Ừm… anh biết rồi, sẽ không bao giờ.

- Ừm…

Jiyong mỉm cười nhìn cậu, ánh nắng những ngày đầu năm không chói chỉ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt bừng sáng của anh khiến cậu ngơ ngẩn nhìn mãi không thể thoát ra thêm lời nào.

Kì thực trong giây phút đó, 2 người cầm chặt tay nhau giữa dòng người đông đúc, dưới 1 bầu trời xanh thẳm, họ không cần nói ra, cả 2 đều hiểu được nỗi lòng của nhau.

Có vài người chen lên khiến cậu phải ép chặt người về phía anh, Jiyong vốn nhỏ người hơn cậu 1 chút, thế nhưng cánh tay anh lại vững vàng ôm nhẹ cậu tránh để họ đụng đến cậu quá nhiều.

Seungri đột nhiên cúi xuống di di chân trên mặt đất mãi không ngẩng đầu lên khiến anh để ý:

- Sao vậy em? Mệt sao? Đông quá hay để hôm sau đi 1 thể?
- Không sao…
- Sao lại buồn rồi?
- Đâu có, em đang rất vui mà!
- Anh không thấy em vui gì cả, em sao vậy nói cho anh nghe xem?
- Em…
- Ừm… sao nào?
- Em chỉ là cảm thấy rất hạnh phúc thế nên… có chút không chân thực… chúng ta… quay lại với nhau thật rồi đúng không?
- Ừm… đương nhiên rồi!
- Liệu 10 năm nữa chúng ta biến thành 2 ông chú trung niên anh sẽ thấy em phiền phức không?
- Sao có thể chứ?
- Sao lại không?
Jiyong thở dài hiểu rằng bóng ma tâm lý trong lòng cậu vẫn chưa tan, anh nâng mặt cậu lên để ánh mắt 2 người chạm vào nhau:
- Seungri à…
- Ừm…

- Anh sẽ dùng cả đời còn lại để chứng minh cho em cảm thấy tình cảm chân thực của chúng ta.

Em không cần tin vào lời hứa trọn đời trọn kiếp của anh, chúng ta chỉ cần bên nhau từng ngày, từng ngày là đủ.

Tình yêu của chúng ta không phải 1 tình yêu hoàn hảo, chúng ta cũng chẳng hợp nhau đến từng thói quen sở thích nhưng chúng ta có thể vì nhau thay đổi từng chút từng chút 1.

Anh không biết tương lai sẽ ra sao nhưng ngay lúc này, anh dám thề rằng trong lòng anh chỉ có em, cũng chỉ yêu 1 mình em. 5 năm nay chưa 1 lần anh thay đổi.

Chúng ta đừng đặt quá nhiều áp lực cho nhau, điều ấy sẽ làm em mệt mỏi, em cứ sống như em muốn, anh sẽ yêu em chứ không sở hữu em.

10 năm nữa, em biến thành 1 ông chú trung niên thì anh cũng vậy, chúng ta lớn lên, trưởng thành cùng nhau sao không  thể cùng nhau già đi?

Seungri lại im lặng. Jiyong cũng im lặng không nói nữa, 2 người sánh vai bên nhau cùng dạo bước đến khi mỏi chân mới quyết định rẽ vào 1 quán cafe ngồi nghỉ. Seungri ôm cốc nước nhâm nhi mãi 1 lúc lâu sau mới lên tiếng ngập ngừng:
- Jiyong…
- Ừm anh đây…
- Không phải em không tin anh, chỉ là… em…
- Ừm, em cứ nói anh nghe xem, chúng ta thành thật với cảm xúc của nhau nhé?
- Có lẽ là em sợ… cuộc đời này dài như vậy… giống như chúng ta, 1 năm về trước còn hạnh phúc bên nhau nghĩ rằng có chết cũng không chia tay, vậy mà chỉ mấy tháng sau đã mâu thuẫn đến không thể hóa giải… cuộc đời…haizz…
- Ừm…

- Đừng hiểu lầm em, em không có ý không tin anh…

- Anh hiểu mà. Đó không phải không tin tưởng mà là lo sợ, anh cũng từng như vậy rất rất lâu… Chỉ là… nếu như cứ lo sợ như vậy chúng ta sẽ luôn dây dứt. Anh cũng chẳng thể lấy gì để đảm bảo cho em được… Chỉ cần tin tương lai sau này, chúng ta tin tưởng nhau hơn là đủ. Được không?

- Ừm. Em biết rồi.

- Cuộc đời này đúng là còn dài lắm nhưng cũng ngắn lắm, nếu lỡ nhau 1 lần chớp mắt đã vài năm, đâu có nhiều cái vài năm như vậy để chờ nhau. Em chỉ cần bên anh, trời có sập xuống anh sẽ chống đỡ, nếu anh không chống được chúng ta cùng chết chung, được không?
- Được, anh hứa đi. Không được chịu đựng 1 mình bất kì điều gì, em... sẽ đau lòng lắm.

- Được! 

Lời hứa Jiyong nói ra đơn giản như vậy nhưng cả 2 đều hiểu bọn họ đã đi mất 10 năm bên nhau để dám nói ra câu ấy.

Có đôi khi tình yêu là vậy, vẫn luôn luôn tồn tại những lo sợ mơ hồ để họ biết trân trọng nhau hơn.

Seungri quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh đã 27 tuổi với gương mặt như 1 cậu nhóc, so ra cậu còn có vẻ già hơn cả anh.

Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên gặp anh cho đến giờ, vẫn gương mặt ấy hình như chẳng có gì thay đổi.

Chỉ là cậu thanh niên với hồ sơ tình ái dài dằng dặc năm nào để biến thành người của riêng cậu, anh không còn hay quát nạt cậu để cậu chú ý đến mình nữa.

Duyên phận là thứ kì diệu, nó kết nối 2 người vốn xa lạ buộc họ lại gần nhau, quan tâm nhau, cùng nhau chia sẻ mọi thứ với nhau để rồi có tình cảm với nhau từ bao giờ không rõ. Cậu cười cười:

- Thời gian nhanh thật!
- Sao tự nhiên em lại nói vậy?
- À, đột nhiên thấy, chớp mắt đã 10 năm rồi, nhanh quá…
- Ừm. Ngày tháng nói chậm rất chậm nhưng nhìn lại mới thấy giật mình…
- Haha, chúng ta chiêm nghiệm như mấy ông chú 50 vậy! Bao giờ anh về Hàn?
- 2 ngày nữa anh phải về, anh về xong việc sẽ lại sang.

- Thôi không cần đâu, đi đi lại lại vậy anh không thấy mệt à. Cả nửa bán cầu đấy chứ có gần đâu! Em đi chơi thêm chút nữa rồi cũng về. Cũng chán chân rồi nhưng bên Brazil có hẹn gặp bạn bên ấy nữa.

- Ừm vậy cũng được. Anh về bế quan sáng tác thêm mấy bài chuẩn bị cho Big Bang comeback nữa. Cũng khá gấp gáp rồi mà!

- Ừm, tình hình đến đâu rồi anh? Tháng mấy thì comeback?
- Sớm có thể tháng 3 tháng 4. Em cứ đi chơi thoải mái đi, còn sớm mà. Chúng ta đến cuối tháng này mới có concert bên Nhật thì phải.
- Ừ, 25 mới có. Anh có mang theo bài hát không? Em muốn nghe 1 chút xem?
- Bài vui hay buồn? Tình ca hay nhạc sôi động?
Seunrgi cười cười nhún vai:
- Có bài nào em là nàng thơ của anh không?

- Bài nào em cũng là nàng thơ của anh hết em không biết sao?

Seungri liếc mắt vừa giật điện thoại của anh lưu loát mở những bài nhạc anh để file riêng đã hoàn thiện ra, quả đúng là thói quen ở bên nhau nhiều năm, cậu thuần thục sử dụng điện thoại của anh, hiểu cách phân chia nhạc của anh y như của chính mình vậy. Anh cười cười ấn vào 1 bài:

- Nghe thử bài này xem… anh vừa viết đoạn rap này tối qua, thu thử phần rap của anh rồi, em sẽ hát đoạn cuối.

“ Anh đang rơi vào lưới tình baby à, với chiếc sơ mi trắng và không thêm gì khác cả, em là người hay thiên thần của chúa baby, em thật rực rỡ và chói lòa baby, anh cần kính mát hỡi baby. Em là nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi baby, khiến máu trong người anh dồn hết về 1 chỗ baby, em quá nguy hiểm baby, cứu tôi đi baby, gọi cảnh sát đi baby”

Seungri nghe đoạn rap trắng trợn đó phụt hết nước đang uống ra ngoài, anh viết tối quá sao?

Cậu chợt nhớ đến đêm kích tình đó, cậu chỉ mặc 1 chiếc áo khoác dài cởi ra để che 2 người, bên trên là sơ mi trắng, quần… bị kéo xuống… nghĩ đến khiến cậu đỏ bừng hết cả mặt mũi:

- Biến thái!
- Sao vậy? Nói về 1 sự say mê mãnh liệt…
- Đầu óc anh toàn mấy cái này thôi à?
- Chứ em còn muốn anh có thêm gì nữa? Yêu đương trong sáng như trước kia á? Sao có thể, anh hận không tả hẳn được em vào bài hát ấy chứ!

- …. Nếu được anh định lôi việc chúng ta lên giường viết thành bài nhạc hay sao?

- Đương nhiên, để làm kỉ niệm, sau này già rồi sẽ nhớ đến lúc từng mãnh liệt như vậy… haha…

- Biến thái!!!!
- Em sao hiểu nổi tâm hồn nghệ sĩ chứ, mấy bài hát em sáng tác có biết thật ấu trĩ không?
- Em không có hứng thú lắm, sáng tác chơi vậy thôi!
- Anh sáng tác tặng em em không cần đó chứ?
- Không thích, em muốn tự làm…
- Ừm, được rồi, em muốn gì cũng được, hát thử đoạn cuối này chút anh nghe xem có hợp không nào?
- Đoạn nào?
- Đây này…

Seungri chăm chú nghe nhạc trước rồi nhẩm lời theo, cậu khe khẽ cất giọng:

“ Anh, người đang nắm giữ đóa hoa xinh đẹp, người giữ bông hoa khiến ai cũng say mê là em, vì say hương thơm của em anh lại mê mẩn nữa rồi, chỉ xin em đừng ngắt nó…”

Jiyong cười cười hát cùng nhau 1 đoạn: Bánh gạo nếp, chúng ta dính lấy nhau như bánh gạp nếp… 

- Hoàn hảo thật! Anh đúng là thiên tài!
- … Sao anh không nghĩ do em hát hay?
- Anh là thiên tài mới giúp em phát huy được giọng hát của mình chứ!
- Thật là, còn đoạn rap này nữa à?
- Ừm, đoạn đó để cho anh Top… Với anh em mãi mãi ở tuổi 25…
- …
- Năm nay em 25 đó…

- Đầy người 25, cứ sinh năm 90 là 25 tuổi, ai biết anh viết cho ai chứ?

- Seungri này…

- …
- Từ nay đây sẽ là bài hát của chúng ta, 1 bài hát chỉ của chúng ta, nói về niềm say mê của anh… sẽ không có chia tay đau khổ, chỉ có bóng hình xinh đẹp của em và tình yêu của anh… được không?
- …
- Được không em?
- Không được gọi em bằng từ xinh đẹp!

- Haha… được rồi!

Ánh chiều tà hắt vào bóng 2 người con trai đang vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian bên nhau giống như bất cứ đôi tình nhân nào khác trên thế giới này, ở 1 đất nước xa lạ, không ai biết họ là ai, họ làm nghề gì, cũng không ai quan tâm đến hành động của họ, 2 người lại càng không thèm để ý ánh mắt xung quanh, trong mắt họ chỉ có nhau… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro