Chương 158: Bữa tiệc Hồng Môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm ấy Jiyong phải ấm ức ngủ ngoài sofa cả 1 buổi tối thực sự. Mãi đến sáng hôm sau Seungri mới thức dậy sớm hơn lay anh dậy:

- Này Jiyong?

- Ừm….

- Về phòng ngủ đi!
Jiyong mắt nhắm mắt mở trở về phòng ngủ định ôm cậu ngủ nướng thêm nhưng Seungri cười cười:
- Em đến công ty 1 chút, anh ngủ đi!
- Em đến công ty làm gì? Anh đi cùng em!
- Không cần đâu, em không phải người dễ bắt nạt, anh lo gì chứ!
- Ừm…

- Đi ngủ đi, tối lấy tinh thần đi gặp nhị vị phụ mẫu chứ! 

Seungri tặng anh 1 cái hôn nhẹ buổi sáng rồi đi mất. Jiyong vui vẻ tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Rất lâu trước kia trong những bài hát của anh luôn xuất hiện 1 giấc mơ mỗi ngày có thể cùng người mình thực sự yêu cả ngày bên nhau, buổi sáng bắt đầu bằng 1 nụ hôn, kết thúc ngày bằng 1 cuộc làm tình mãnh liệt.

Chỉ cần cuộc sống êm ả như vậy trôi qua mỗi ngày, mỗi ngày là đủ…

Seungri đến chiều mới về. Ngó thời gian cũng không còn quá nhiều, 2 người chuẩn bị ăn mặc chỉn chu rồi rời nhà.

Họ hẹn bố mẹ anh lúc 6h, bố mẹ cậu 7h. Sở dĩ hẹn như vậy là bởi họ cần có thời gian nói chuyện với bố mẹ Jiyong để họ có chút nhượng bộ nếu mẹ Seungri chưa thể chấp nhận.

Dù gì con trai nhà người ta, chấp nhận cho ở bên 1 người đàn ông khác đã khó khăn còn bắt họ năn nỉ gia đình bên kia chấp nhận, Seungri thật không nhìn nổi…

2 người lái xe đến nơi đã thấy bố mẹ anh và chị Dami đang ngồi trong phòng ăn. Họ ăn mặc khá trang trọng khiến Jiyong phụt cười:

- Bố mẹ đi đâu mà ăn mặc như vậy chứ?
Bố anh không buồn liếc qua:

- Đi hỏi vợ cho con trai phải tử tế chứ!

Mọi người đều cười ầm lên trước câu đùa của bố anh. Thực sự bố anh đã coi Seungri như người nhà, tình yêu của 2 người như tất cả những đôi tình nhân khác trên thế giới này.

Cậu cảm động mỉm cười nhìn cả nhà họ Kwon đang rất vui vẻ chào đón mình. Mẹ anh nhìn thấy vẫy vẫy tay:

- Seungri, lại đây ngồi với mẹ xem nào, sao lâu thế không về nhà chơi hả? 2 cái đứa này đã bao lâu rồi không thèm ngó mặt về?
Seungri cười hiền lành ngồi xuống cạnh bà:
- Con xin lỗi, qua đợt bận rộn này con sẽ qua nhà ạ!
- Ừm, chăm chỉ về nhà vào. Đừng như Jiyong kia, cả tháng may ra về được 1 lần còn đâu vùi mặt vào đâu đâu ấy!
Jiyong quay người ra cãi lại:
- Con có người yêu rồi, con sao ở với bố mẹ mãi được!
- Im miệng ngay, tôi hỏi Seungri mà nó bảo anh không ở nhà thì tôi đuổi anh đi luôn nhé!
- …
Jiyong cứng họng. Bà được đà ngay lập tức quay sang:
- Jiyong có về nhà ở cùng con?
- Con cũng không rõ lắm ạ…
- Sao lại không rõ được?
- Đợt trước con bị tai nạn nên phải nằm viện mấy hôm nên không về nhà được nên không rõ. Hơn nữa anh ấy cũng không đi thăm con nên…
- Cái gì? Nó bỏ mặc con?
- À không ạ… Tại chúng con có chút hiểu lầm thôi ạ, giờ ổn cả rồi mẹ ạ!
- Ừ, mẹ nghe nói rồi muốn đi thăm mà Dami nói không được đi. Giờ nhìn con vẫn khỏe mạnh như bây giờ là tốt rồi, thanh niên đi lại thì nên cẩn thận 1 chút. Uống rượu say quá thì gọi Jiyong đến đón, cãi nhau thì chạy ra khách sạn ngủ, không được làm tổn hại đến bản thân mình, biết chưa?
- Dạ vâng ạ…
- Jiyong mà đối xử không tốt với con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ cho nó 1 trận biết chưa? Không được làm tổn hại mình!

- Dạ, con biết rồi. Jiyong chăm sóc con tốt lắm ạ!

Bà lừ mắt liếc sang cậu con trai mình đang lúng túng sờ sờ mũi nghe 2 người nói chuyện. Bà đã nghe Dami kể lại chuyện cãi nhau của 2 đứa, lại thấy vài hình ảnh không nên thấy trên báo, dù là con ruột mình bà cũng khó chấp nhận:
- Jiyong!!!
- Dạ mẹ…
- Cái kiểu của con là cái kiểu gì thế hả? Muốn yêu đương bố mẹ cho yêu đương thì phải chăm sóc cho người ta cho tử tế chứ! Mẹ ghét nhất đàn ông không nhất quán biết không?
- Con…
- Con với cái, lúc quỳ xuống xin cho tôi chấp nhận thì thề thốt những gì hả? Con cứ thử thay đổi xem, mẹ sẽ đuổi con ra khỏi nhà ngay!
- Con không có mà, bọn con có chút hiểu lầm…
- Hiểu lầm thì phải giải thích chứ ai lại để người ta trong bệnh viện không đến thăm nom lấy 1 lần? Quá tệ hại!!!!!
- Con..
Seungri cười cười nói đỡ đạn:
- Không sao đâu ạ, anh ấy tốt lắm, chăm sóc con cũng tốt nữa. Tất cả là hiểu lầm thôi ạ!

- Con xem, người ta hiểu chuyện biết bao! Con thật là….

Jiyong liếc mắt nhìn Seungri cúi xuống, môi cậu hơi nhếch lên, có ngốc đến mấy anh cũng biết cậu đang cố tình bày ra vẻ vô tội đáng thương để anh bị chỉnh.

Cậu ra vẻ nói đỡ cho anh nhưng lại không hề giải thích đúng sai khiến mẹ anh càng bực mình.

Jiyong thật hết cách với con người trẻ con đó đành đứng im chịu trận nghe mắng hết đúng 10p Seungri cũng thấy đủ rồi bèn kéo tay bà:

- Thôi mẹ à… để anh ấy ngồi xuống đi ạ!
- Con không cần bênh nó!!!
- Vâng, con không bênh anh ấy. Chỉ là con có chuyện muốn nói với mẹ ạ, chuyện này để sau được không hả mẹ?

- Ừ ừ ừ…

Dami bên kia nhất quyết vùi mặt vào điện thoại không thèm xem cảnh mẹ ruột mình thiên vị rõ ràng người kia hơn em trai nữa.

Chị không muốn dây vào nếu không chắc chắn cũng bị mắng chung, tốt nhất ngồi im không tham gia! Seungri cười cười:

- Mẹ à… mẹ chắc đã nghe anh Jiyong nói rồi đúng không ạ?

- Sao vậy con?

- Mẹ à, thực ra hôm nay con mời 2 vị đến đây có hơi đường đột, con… haizzz, thực ra muốn để 2 nhà ăn 1 bữa cơm với nhau nhưng… thực ra… bố mẹ con chưa được thông suốt lắm dù đã chấp nhận… vì thế… vì thế… nếu họ có nói gì mất lòng con mong bố mẹ tha lỗi…

- Không sao, không sao, cùng là bậc làm cha mẹ sao mẹ không hiểu tấm lòng bọn họ. Qua  thời gian sẽ ổn cả thôi!
- Vâng, con cảm ơn!
- Khách sáo gì chứ, 2 đứa cũng đừng làm quá như đợt ở nhà bên này nữa, cứ để họ từ từ chấp nhận là được.
- Vâng ạ!
2 người đang nói chuyện thì điện thoại của Seungri rung ầm ĩ, cậu mở ra:
- Anh!!!! Xuống đón em với bố mẹ đi!

- Ừ được rồi!

Seungri xin phép đi xuống dưới nhà đón bố mẹ cậu lên. Khi họ nhìn thấy cậu, tâm trạng 2 người đều không biết diễn tả ra sao nhất là bố cậu.

Thực ra chưa 1 lần ông gặp cậu sau khi biết sự thật kia. Nhìn cậu con trai của mình đang đứng đợi, cậu vẫn chói sáng, chỉ cần đứng im 1 chỗ sẽ có vài cô gái đi qua liếc nhìn hay chủ động đến xin số điện thoại.

Từ nhỏ cậu đã luôn luôn ưu tú như vậy, và giờ cũng vẫn như vậy… chỉ là, chỉ là… có 1 chút cảm giác không giống…

- Bố mẹ đến rồi ạ?
Seungri ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn bố mẹ rất chân thành. Không khí thực lúng túng:
- Bố mẹ…
- Ừm, sao vậy? Lên ăn thôi…
- Bố mẹ nghe con nói đã..
- Ừm… sao vậy con trai?
- Con muốn giới thiệu với bố mẹ với mấy người…
- …
Seungri hít sâu 1 hơi:
- Người yêu con và gia đình anh ấy!

Tức thì không khí giữa 4 người trở nên đông cứng kì lạ. Hanna lắp bắp:

- Sao… sao… anh không nói trước… anh…

- Chỉ là chuyện sớm muộn thôi… bố, con đã suy nghĩ kĩ rồi, con muốn ở bên anh ấy cả đời. Ngồi trong kia là anh ấy, có cả gia đình anh ấy nữa. Bố mẹ có thể không muốn gặp thì xin 2 người hãy đi về, nếu đã vào xin đừng mắng chửi họ. Họ cũng có con trai, họ cũng đau lòng. Nhưng con mong bố mẹ hiểu, con đã quyết định sẽ ở bên anh ấy. Con đang thông báo chứ không hỏi ý kiến, cuộc sống của con, dù con biết sẽ thật bất hiếu nếu làm cha mẹ đau lòng nhưng… con chỉ có thể xin lỗi, con muốn được sống vì chính mình 1 lần… Con xin lỗi.

Seunrgi cúi đầu xuống thấp chờ đợi. Lúc ấy Jiyong bởi quá lo lắng đi xuống đứng 1 góc nhìn.

Thấy cậu đang đứng cùng gia đình, từng câu từng chữ cậu nói anh đều nghe được, trái tim nhói đau đến kì lạ.

Anh rất muốn ra đó cùng cậu đứng chịu đựng tất cả mọi việc nhưng anh hiểu rằng nên để cho gia đình họ có thời gian bên nhau giải quyết.

Bố cậu mặc dù hôm đó đã đồng ý chuyện 2 người, nhưng từ việc chấp nhận đến việc ủng hộ còn là 1 khoảng cách rất xa nữa.

Jiyong hiểu điều đó, cũng thật cảm động bởi cậu lo lắng cho cả bố mẹ anh nhưng hơn tất cả là xót xa.

Cậu nói những lời này không biết cần bao nhiêu dũng cảm, cần bao nhiêu từ bỏ…

Trái tim anh ngập tràn cảm giác đau lòng, chỉ có đau lòng đến mức anh phải cắm chặt móng tay ngắn ngủn của mình vào lòng bàn tay để kiềm chế tâm tình của mình. Khoảng chừng mấy phút sau bố cậu nhẹ nhàng lên tiếng:

- Chúng ta lên thôi…
Seungri run run:
- Bố….
- Con cũng thật là… lẽ ra phải nói trước để bố mẹ chuẩn bị 1 chút quà, ăn mặc tử tế hơn chứ! Dù gì cũng là lần đầu gặp mặt họ với tư cách thế này mà không chuẩn bị gì cả…
- Bố…
- Lên thôi, đừng để họ chờ lâu quá!

- Vâng…

Cả nhà 4 người cùng nhau đi lên phòng ăn đã được bao riêng. Lúc bấy giờ Jiyong mới hơi thả lỏng cẩn thận đi phía sau họ đủ khoảng cách để họ không nhận ra rồi vội vàng đi lối tắt lên trước. Anh vừa kịp ngồi xuống ghế, nhà họ Lee đã cùng nhau đi đến. Bố Jiyong đứng lên trước:
- Chào ông Lee, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau rồi!

- Chào ông.

Bố Seungri cười cười không thân thiết cũng không lãnh đạm không nhiều lời với người đang nhiệt tình nói chuyện với mình.

Thực ra, thời gian khoảng 5 năm trước, 2 người khá thân thiết với nhau, cùng nhau đi chơi golf, cùng nhau đi nhà tắm công cộng… rồi mỗi người có 1 cuộc sống riêng, 2 cậu con trai cũng chuyển ra sống riêng nên ít qua lại hơn. 

Không ngờ có ngày hôm nay, 2 ông lại ngồi với nhau bàn chuyện bọn chúng…

- À… Ông ngồi đi, bà ngồi nói chuyện với bà nhà tôi bên kia nhé, chuyện phụ nữ với nhau! Đây là Hanna đúng không? Lớn quá rồi nhỉ, xinh đẹp lắm, Dami con chào em đi, đây là Dami nhà bác, lúc trước con ít gặp đúng không?

Bố Jiyong nhanh chóng phá vỡ không khí ngượng ngùng trước mặt, vờ như không thấy vẻ không mặn không nhạt của ông già bên kia vẫn nhiệt tình lôi kéo ông kể đủ thứ chuyện trên đời.
- Chúng ta đúng là quá lâu không gặp rồi, hôm nào cùng nhau đi uống 1 bữa nhé!
- Ồ… được thôi…
- Dạo này nghe nói ông lại quay lại tham gia giải đấu à?
- À... không, tôi chỉ tham gia nghiệp dư cho vui thôi, không phải chuyên nghiệp!
- Vậy cũng thật giỏi, tôi đây chỉ biết ở nhà ăn ngủ, việc quản lý khách sạn cũng có người khác làm, đôi lúc thấy người vô dụng mệt mỏi lắm!
- À… Ông không đi tập thể dục sao?

- Nào có, không có bạn đi cùng nên không đi….

- Vậy sao, tôi vẫn hay tập đó, nếu ông rảnh gọi tôi đi cùng luôn…

- Được được ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro