Chương 16: Em thích anh nhiều hơn em nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù mọi vấn đề đã được giải quyết ổn thỏa nhưng Big Bang vẫn phải nghỉ ngơi thêm 1 thời gian ngắn nữa. Đối với họ đó chẳng phải chuyện gì quá tệ hại, 5 chàng trai cùng nhau ăn uống, du lịch, đi bar, chơi đùa… Hôm nay họ lại cùng nhau đi biển Busan chơi. Đây có lẽ là chuyến du lịch cuối cùng của họ trước khi bước vào thời gian comeback ra MV cùng lịch diễn dày đặc. Họ chọn 1 bờ biển khá hoang sơ và kín đáo, ở đó không ai biết họ và cũng chẳng có những lời đồn đại dèm pha. 5 người trêu chọc nhau, họ thậm chí còn cố gắng lột hết đồ của Top và quẳng anh ấy xuống biển. Điều này đã làm Top giận dỗi thật sự, Dae Sung đã đi xin lỗi cậu anh lớn nửa ngày mà Top không có ý định làm hòa. Jiyong và Seungri cùng nhau đi dạo trên bờ biển, đã vài tuần từ sau nụ hôn của 2 người, Seungri vẫn giả ngu ngơ như vậy, Jiyong cũng ko nỡ bóc trần cậu. Nhưng… trò anh em tốt cậu chơi quá lâu rồi, anh không chơi nổi nữa. Anh thản nhiên bước đến bên cậu, cầm tay cậu kéo đi:
- Này, buổi sáng đến anh thấy cái này hay lắm, chúng ta đi xem 1 chút đi.
Jiyong đưa Seungri đến 1 bờ biển vắng hơn cả khu bọn họ đang nghỉ. Nước biển ở đó đặc biệt trong xanh, bầu trời cũng 1 màu xanh trải dài vô tận. Seungri như ngây đi, đẹp thật. Chỗ đẹp thế này mà cậu ở đây 2 ngày cũng chẳng biết:
- Oa sao anh biết chỗ này hay vậy? Rủ mấy anh kia ra đây coi mặt trời lặn đi… oa oa…
Jiyong biết cậu ngại ngùng khi ở riêng với anh nhưng anh mặc kệ, cơ hội như thế này đâu còn nhiều, anh kéo cậu lại:
- Anh chỉ muốn ngắm cùng em thôi…
Seungri không nói gì, cậu ngồi bệt xuống bãi cát trắng mịn. Jiyong ngồi xuống bên cạnh, anh dựa vào người cậu:
- Em muốn sao?
- Sao cơ?
- Đừng giả ngu nữa. Đừng nói là em không nhớ gì, anh không coi là không có việc gì được đâu.
- …….
- Em phải chịu trách nhiệm với anh
Seungri giãy nảy:
- Anh làm như anh còn trong trắng lắm ấy, anh đã hôn bao nhiêu người rồi?
Jiyong cười:
- Ồ anh không có ý nói đến nụ hôn đó đâu, là em khơi ra trước đó nhé…
- Anh…
- Ừm… nụ hôn đó… làm sao bây giờ?
Seungri đỏ bừng mặt, chết tiệt thật, cậu lại mắc bẫy tên lưu manh đó rồi. Dù thời gian này cậu cũng biết khá nhiều thứ, chơi bời chẳng ít nhưng vẫn là quá non so với anh.
- Em đừng nói là tại rượu nhé, lấy lý do nào thuyết phục hơn chút coi…
- Anh… là anh bắt đầu trước
Seungri lí nhí. Jiyong càng sáp lại gần:
- Ừm là anh bắt đầu trước, nhưng… anh em tốt của tôi ơi… em cũng đâu có tránh?
- Em… em…
- Anh biết em cũng có tình cảm với anh nhưng tại sao em lại tránh né anh vậy… nếu em cảm thấy việc chấp nhận anh quá khó… vậy thì thôi đi… Seungri à, anh không muốn em khó xử đâu.
Seungri quay ra nhìn anh, ánh mắt anh chân thành hơn lúc nào hết. Ánh mắt anh khiến lòng cậu mềm nhũn, cậu hỏi nhỏ:
- Em hỏi anh 1 câu thôi được không?
- Ừm… hỏi đi
- Anh chắc chắn mọi chuyện không phải là sở thích nhất thời hay trò đùa cho vui của anh chứ?
- Chắc chắn!
Jiyong khẳng định 1 câu. Anh nghiêm túc cầm tay cậu đặt lên ngực trái mình:
- Seungri, nếu chơi đùa, anh đã chọn trò chơi dễ hơn rồi. Em khó xử thì anh cũng đau lòng như vậy thôi, em biết không?
Seungri rút tay về cúi đầu xuống, Jiyong hơi thất vọng, anh đã bày tỏ như vậy cậu còn không hiểu sao? Cậu lại trốn tránh anh sao? Bất ngờ Seungri ngẩng đầu lên nhìn anh :
- Anh không được hối hận vì những gì hôm nay anh nói đâu.
- Đương nhiên.
Jiyong không ngần ngại trả lời. Đột ngột Seungri đưa người sang hướng Jiyong đang ngồi, Jiyong còn đang thấy khó hiểu thì cậu đã áp mạnh môi mình xuống môi anh. Jiyong cứng đờ người, anh còn chưa kịp phản ứng Seungri đã cười nhẹ và cắn nhẹ môi anh 1 cái rồi rời ra:
- Đây là trả lại cho anh tối hôm đó…
Mặt Jiyong nóng ran lên, trước nay anh luôn chủ động nhìn nét mặt bối rối của cậu. Vậy mà hôm nay lại bị cậu chơi lại, Jiyong khe khẽ chửi thầm:
- Chết tiệt thật, em học cái trò câu dẫn này ở đâu ra?
1 vài giây trước nụ cười của Seungri thật yêu mị thế nhưng ngay lúc này anh quay sang đã thấy cậu khôi phục dáng vẻ ngây ngô quen thuộc:
- Chết tiệt, nói mau, em học mấy trò này ở đâu?
Seungri liếc mắt:
- Anh nghĩ em vẫn là cậu bé 16 tuổi ư?
Jiyong hết nói nổi, anh thật muốn nổi khùng:
- Vậy cậu bày ra cái vẻ ngây thơ ấy làm gì?
- Chẳng phải chơi rất vui sao? Anh muốn dắt mũi em lắm mà, Chi Đi ộp pa?
Jiyong vừa hạnh phúc vừa cáu kỉnh:
- Tôi sai lầm mới mang theo em đến mấy cái club chết dẫm đó, em giỏi lắm rồi.
Seungri cười ngại:
- Cảm ơn anh… giờ anh hối hận đã muộn rồi.
- Anh sẽ giết em nếu em làm mấy trò này với người khác đấy hiểu không? Kể cả TOP, Dae Sung, Young Bae…
- Anh nghĩ bọn họ cũng như anh chắc. Mỗi người em sử dụng 1 trò khác nhau
Seungri đùa. Jiyong cáu đè cậu xuống bãi cát cắn mạnh lên cổ cậu:
- Vậy anh giết em luôn bây giờ!!!
- Haha... đừng thế mà em đau!
Bọn họ chơi đùa lăn lộn với nhau 1 hồi, cả 2 đều bẩn hết cả người, Seungri cười:
- Này anh có thấy bộ dạng hiện giờ của chúng ta rất dễ gây hiểu lầm không?
- Yaaaa…. Em muốn chết không? Nghĩ gì vậy hả?
- Anh không nỡ giết em đâu. Haha
Jiyong thực sự quá bất ngờ. Cái con người này khiến anh muốn nổi khùng. Anh quay sang định mắng thì bắt gặp ánh mắt cậu nhìn anh:
- Jiyong à… em thích anh nhiều hơn em nghĩ. Em cứ nghĩ em chỉ thích anh 1 chút thôi… nhưng hình như không phải vậy. Anh đau lòng em cũng đau lòng, anh tránh em em rất nhớ anh… Haizzz
Jiyong không nói j nữa, anh siết chặt cậu trong lòng mình. Giây phút này anh muốn kéo dài mãi mãi. Cậu lừa anh 1 chút thì sao? Miễn là tình cảm của 2 người là thật, tất cả những thứ khác không quan trọng… Bọn họ còn 1 chặng đường dài phải đi, còn nhiều khó khắn cần đối mặt nhưng anh không thấy lo lắng nữa. Anh có Seungri của anh… anh đã có cả thế giới này…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro