Chương 160: Những câu chuyện xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong muốn cầm tay cậu đi dạo 1 vòng quanh sông Hàn giống như đêm hôm nào ở Tây Ban Nha nhưng đương nhiên họ đã trở về Hàn Quốc, không thể tùy tiện như vậy. Bởi thế Jiyong đành mang cậu lên xe:

- Muốn đi đâu 1 chút không?
- Chúng ta đi đâu được?

- … Tùy em…

- Đi… Gwangju đi, đột nhiên em muốn đi Gwangju…

- Quê em?
- Ừm… lâu lắm không đến đó rồi, từ ngày bố mẹ em chuyển lên đây… Hôm nào chúng ta rảnh rỗi muốn về đó chơi 1 chút, em sẽ mang anh đến nơi em hay đi hồi nhỏ, cả trường học của em nữa chứ, hồi ấy em rất nổi tiếng…
- Vậy bây giờ đi?
- … Anh biết cách nhau hơn 200km không đó hả?
- Cũng rảnh mà. Đi luôn đi! Có tiền nữa là đủ…
Seungri nhếch mép cười quyết tâm:

- Đi thôi!!!

Jiyong cười cười xoa tóc cậu rồi chậm rãi lái xe đi. Anh quay sang nhìn Seungri, gương mặt cậu chìm trong ánh đèn hơi nhạt hắt vào nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự hưng phấn vui vẻ:
- Thích đến vậy sao?
- Đương nhiên! Trước đây hay đi bằng tàu hỏa hoặc xe khách, lần đầu tiên tự lái xe đến!

- Ồ…

- Ngày trước ấy, hồi em còn 16 tuổi, mỗi lần từ Seoul về Gwangju đều mang tâm trạng tồi tệ cả, có 1 lần nào đó, lúc em bị loại khỏi 1 cuộc thi bên nhà SM, sau đó không dám về nhà nữa, nằm ở ga tàu, tiền cũng không có, rất đói... cũng rất lạnh…

- …
- Anh…
- Ơi anh đây…

- Lúc ấy anh đang làm gì?

- Làm gì sao? Lúc ấy anh ở YG rồi, có lẽ bắt đầu tập luyện cùng Young Bae, cũng mờ mịt về tương lai của mình…

- Ồ… chúng ta hồi chưa gặp nhau đều tệ hại như vậy sao?
- Ừm… Ước gì chúng ta gặp được nhau sớm hơn 1 chút, anh sẽ không để em 1 mình sợ hãi như vậy nữa…
Seungri thấp giọng cười:
- Lúc ấy anh có khác gì em đâu, lấy cái gì mà bảo vệ em?
- Cũng đúng… lúc đó chúng ta đều không có gì, nhưng sau này khi gặp nhau chúng ta cũng không có gì đó thôi, nhưng vẫn có thể dựa dẫm vào nhau cùng tồn tại…
- Ồ…
- Lúc đó… có 1 mình em… có sợ lắm không?
- Không sợ lắm, lúc ấy còn trẻ mà, đâu nghĩ nhiều đến vậy đâu… chỉ là hơi cô đơn 1 chút…
- Cô đơn? Lúc đó vẫn có người yêu mà…
- Người yêu lúc đó ở quê mà, với cả bắt đầu lên Seoul tình cảm cũng nhạt đi nhiều rồi… Em không thích ga tàu lắm, lần nào cũng chỉ có 1 mình em đi đến bắt xe, bắt taxi trở về nhà hay trở về kí túc, rất buồn… nhưng ngày ấy em lì lợm lắm, cái gì mình muốn phải làm bằng được!
- Giờ vẫn vậy đó thôi…
- Vậy sao? Em lì lợm lắm sao?
- Cũng tương đối, anh chịu được!
- Haha… lúc đó….Thật may có anh…
- Sao lại có anh?
- Anh không nhớ sao, sau này khi em vào YG rồi, mỗi lần em từ quê lên anh đều ra đón em. Cảm giác mỗi lần lên xe chỉ cần ngồi mấy tiếng đã có người đón ở đầu bên kia thành phố… thật tốt…
- À… Seungri… em còn nhớ không? Có 1 buổi sớm em từ quê lên… hôm ấy chính là ngày đầu tiên anh dính scandal trong đời, rất sợ. Anh đi đón em… có thể em không biết nhưng ngày hôm ấy, anh thấy cuộc sống của mình thật đen tối, thấy em rồi lại thấy thật tốt…
- Haha, thật sao? Ngày ấy chúng ta mới có mười mấy?
- Ừm… em còn trẻ, lúc đó anh thì đã 20 rồi…
- Ồ…
- Sao vậy?
- Anh tương tư em từ lúc ấy sao?
- …
- Nói mau, anh tương tư em lâu như vậy rồi ah?
Seungri cười ầm lên quay sang tóm lấy anh nhất quyết bắt anh khai ra, Jiyong hết cách:
- Nói ra sợ em sẽ sợ mất!
- Nào có thể! Chắc anh không đến mức thích em lúc 18 tuổi đi, lúc đó em còn tính là trẻ vị thành niên mà…
- ….
- Thật sao?
- Lúc đó, trước lúc đó anh đã nhận ra mình có tư tâm với em rồi…
- … Trước cả khi đó?
- Ừm… Lúc đó hận không bóp chết được cô gái mối tình đầu của em…
- Ồ…
- Sau đó thấy em ra solo đi club, đi chơi, quan hệ bạn bè hận không thể tống cổ em ở nhà không cho đi đâu nữa, nên thật sự ghét em…
- Thật là… em không biết đã rơi vào tay anh sớm như vậy…
- Lúc đó cũng không rõ lắm tình cảm của mình, chỉ thấy khó chịu vậy thôi…
- Thật là, không ngờ Seungri em lại có bản lĩnh để GD đơn phương đến vài năm, thật bất ngờ…

- Chứ em nghĩ anh nhận ra mình thích em ngay rồi hùng hổ lao vào em ngay chắc, cũng dằn vặt mất 1 thời gian đó chứ!

- Hahaaha… Anh thật đáng yêu!!!

Jiyong quay sang thấy cậu đang không khách khí cười nhạo mình chỉ muốn đạp cho cậu 1 phát.

Cậu nhớ láng máng lại khoảng thời gian đó, thậm chí còn nhờ anh tư vấn tình cảm cho mình, thật sự quá buồn cười. Nghĩ đến cảnh con người đó vừa yêu vừa hận, miệng vẫn phải giúp cậu nói tốt cho cô gái kia, đêm về nằm  dằn vặt 1 mình, Seungri vừa thấy buồn cười vừa thấy hơi xót xa.

Những chuyện đó xảy ra quá lâu rồi, nhưng để 1 chàng trai 20 tuổi tràn ngập tự tin vừa bị cuộc đời quật ngã cho 1 vố lại dây vào tình đơn phương… quả thực cậu không nỡ:

- Nếu em biết anh yêu em nhiều đến vậy, em sẽ suy nghĩ chấp nhận anh sớm hơn 1 chút…

- Thật sao? Này Seungri… em cũng quá dối lòng đi, thừa nhận với anh xem em bắt đầu thích anh từ bao giờ?

- … Chẳng phải anh tỏ tình với em xong em mới suy nghĩ sao?
- Đừng dối lòng vậy, trước đó chẳng lẽ em không thích anh chút nào sao, ví dụ tình cảm đặc biệt hơn so với người khác?
- Sao nhớ nổi chứ… cũng lâu quá rồi…
- Ồ… vậy em dám nói lúc em bám dính lấy anh khi chưa debut là em không thích anh không?
- …
- Nói xem?
- Lúc đó nhắm thấy anh dễ dụ nhất nên bám bừa vậy thôi!
- Anh dễ dụ nhất?

- Chứ anh nghĩ em thích anh chắc? Vừa khó tính vừa khó chiều vừa chơi bời lại hút thuốc, em đây ghét nhất kiểu đàn ông như anh!

- Ồ… Seungri, em còn dám nói em không có tư tâm. Lúc đó nếu nói dễ dụ nhất có lẽ là Young Bae đi, anh nào có thân thiện như vậy…

- Thật sao?
- Em nhìn ra anh dễ dụ nhất chẳng phải có chút tình cảm đặc biệt sao…

- … Ai biết được, lúc ấy người ta mới mười mấy tuổi, bị anh lừa như vậy sao có thể chống đỡ được chứ…

2 người vừa lái xe vừa lầm rầm ôn lại những câu chuyện xưa cũ. Nhớ lại khoảng thời gian trước đây tâm trạng 2 người đều vừa thấy ngọt ngào xen thêm cảm giác bồi hồi khó tả.

Jiyong cười dịu dàng quay sang nhìn cậu trai 26 tuổi đang nhắm mắt nói luyên thuyên gì đó, lại nhớ đến chính cậu của 10 năm về trước, lần đầu tiên anh thấy cậu. Rất đáng ghét… thế nhưng định mệnh lại buộc họ lại với nhau…

- Anh nhìn đường giùm đi, nhìn em mãi được gì chứ!
- ….
- Em ngủ 1 chút, lát anh mệt đổi chỗ cho anh, lái đường xa quá sẽ mệt
- Ừm, em ngủ đi!
Seungri cứ như vậy chìm vào giấc ngủ. Jiyong ở bên cạnh yên lặng lái xe. Đêm hôm ấy Jiyong không cảm thấy mệt, anh cứ mải miết lái xe đến khi Seungri tỉnh dậy cũng đã là 2 tiếng sau:

- Sao không gọi em dậy? Anh mệt không em lái giúp anh 1 chút…

Jiyong cũng cảm thấy hơi oải nên nhanh chóng chui sang ghế phụ để cậu lái 1 đoạn. Chiếc xe hơi chật lại khiến họ mắc kẹt ở ngay giữa, Seungri đè lên Jiyong không thể bước sang ghế lái.

Jiyong trong không gian chật hẹp đó vẫn có thể ngẩng đầu lên hôn vào môi cậu 1 cái, Seungri cau mày nhịn xuống định càu nhàu anh vài câu nhưng thấy ánh mắt lấp lánh niềm vui của anh giống như trẻ con được cho kẹo khiến trái tim cậu mềm xuống:

- Anh thật là… cũng đâu phải không được hôn bao giờ? Cái gì cũng làm rồi còn làm như mới biết yêu như vậy làm gì chứ?
- Hôn bất ngờ vẫn thích đến chết đi được ấy!
- Thích đến vậy sao?
- Ừm, nhìn biểu tình của em lúc đó rất đáng yêu…
- À…
- Ngày trước anh hay chờ em ngủ say hôn trộm em…
- Thật sao?
- Ừm… không dám chạm mạnh chỉ dám lướt qua thôi, nếu em có tỉnh lại cũng chỉ là vô tình..

- Ồ…

- Ngày ấy anh đã nghĩ, nếu có 1 ngày có được em là duy nhất của anh, anh sẽ đè em ra hôn thỏa thích 1 ngày để bù lại!

- …
- Lúc ấy còn trẻ, cái gì không có khó chịu kinh khủng, nhất là thứ mình khao khát nhất, người mình mong mỏi nhất…

- Vậy giờ có được rồi cũng chán bớt đi…

- Haizzz, anh thật sự cũng mong vậy. Seungri, em bỏ bùa anh đúng không, sao lúc nào anh cũng muốn em vậy?

- Thật là… miệng lợi dẻo như vậy, ai tin nổi anh?
- Muốn anh chứng minh sao?

- Chứng minh?

- Chứng minh anh luôn luôn muốn em… kể cả bây giờ cũng muốn em, ngay lúc này càng muốn âu yếm em... trên xe…

Jiyong cười cười túm cậu lại không cho cậu leo sang ghế lái chính. Seungri cau chặt mày:
- Đừng làm bừa, nhanh lên còn lái xe không đến sáng không tới được Gwangju mất…
- Thử 1 chút trên xe… cũng không tồi…
- Thôi ngay đi!
- Thử chút xem…
Jiyong vừa nói tay đã không thành thật sờ soạng lưng cậu muốn kéo áo lên. Cậu nhanh chóng bắt tay anh lại cười cười:
- Xe em không kín đáo lắm… đừng làm bừa…
- Nhưng anh muốn em mà…

- Để… để về khách sạn anh muốn sao cũng được, đây là Hàn Quốc, đừng làm bừa, hậu quả để lại rất mệt đó…

Jiyong bất mãn đành thả cậu ra. Seungri nhanh chóng chui sang ghế bên kia đề phòng anh lại có những tư tưởng không thành thật.

2 người đàn ông bên nhau, khoảng thời gian lãng mạn rất ít, chủ yếu chỉ muốn đè nhau ra thỏa mãn 1 lần rồi lại 1 lần. Seungri dạo này cũng chẳng còn ngại ngùng hùa theo anh, bởi vậy đời sống chăn gối của họ vô cùng hòa hợp, cũng khiến quan hệ trở nên ngọt ngào hơn. Cậu bên kia vừa lái xe vừa không thành thật chạm nhẹ vào đùi anh vuốt ve khiến anh mất tập trung:

- Jiyong….
- Jiyong…
- Hả?
- Anh muốn ở đâu?
- Ở đâu là ở đâu?
- Ở khách sạn nhé, nhà cũ của em bán rồi…
- Ừm… có sợ không? Hay ngủ tạm trên xe?
- Không sao, em có mấy người bạn khá thân có chuỗi khách sạn ở đây, để em gọi cho họ, chắc sẽ ổn cả thôi, chứ chơi vài hôm mà, có chỗ trú chân chứ, hơn nữa còn ăn uống nữa.
- Ừm…
- Khách sạn đó ngay gần nhà cũ của em, lát nữa đưa anh đi qua đó, nơi đó quen thuộc với em lắm!
- Ừm... nơi em từng đặt chân vô số lần khi chưa gặp anh… không biết ra sao?

- Em không nhớ rõ lắm, những kí ức rõ nét em còn nhớ… hình như đều có anh ở đó rồi…

- Ừm… Anh lại rất muốn biết trước khi gặp anh, em là người ra sao…

- Em cũng không rõ lắm nữa…

- Anh muốn biết….

***
Nay tui về trễ, sorry !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro