Chương 161: Cảm ơn cô...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri gọi điện thoại cho người bạn nên thuê được phòng khách sạn với sự bảo đảm sự riêng tư đến tối đa.

Khách sạn đó lại khá gần khu trường học cũ của cậu, 2 người sau khi cất hết đồ cũng đã gần sáng nhưng không buồn ngủ.

Seungri bèn rủ anh đến cổng trường hồi tưởng lại chút kỉ niệm trong quá khứ khi chưa quen biết anh, tất cả chỉ còn là những kí ức mơ hồ không rõ nét, hình như cậu từng đi qua đây, hình như từng biểu diễn ở chỗ này, hình như từng quen biết những người kia… tất cả chỉ còn là hình như… có lẽ.

Cuộc sống là như vậy, thời gian cứ chầm chậm trôi, nhiều thứ từng quen thuộc rồi cũng trở nên xa lạ, người quá khứ từng không quen biết 10 năm sau trở lại đã thành 1 phần cuộc sống của mình.

Cậu từng ở nơi đây nuôi ước mơ trở thành nghệ sĩ mà mọi người coi là viễn vông, thoắt 1 cái cậu bây giờ đã là thành viên 1 nhóm nhạc nổi tiếng, có trong tay nhiều thứ mà bạn bè bằng tuổi phải mơ ước: 1 sự nghiệp rộng mở, nghề tay trái ngày càng vững, được làm những công việc mình yêu thích, được đi đến bất cứ đâu mình muốn, có 1 người đàn ông thực sự yêu thương ở bên cạnh…

Đôi lúc Seungri cảm thấy cậu may mắn hơn so với mọi người, cuộc sống của cậu, nói toàn màu hồng cũng không đúng nhưng bởi vì có anh nên những khó khăn, thử thách trở nên nhẹ nhàng hơn, dễ dàng hơn bởi có người cùng chia sẻ…

Jiyong thấy cậu ngồi nhìn khoảng sân rộng rãi đằng trước, ánh mắt cậu bồi hồi như vậy khiến ngực anh hơi khó chịu.

Nơi đây… anh không hề quen thuộc, những kỉ niệm cậu có anh không hề biết, những nơi cậu từng đi qua anh chưa từng đặt chân đến.

Điều đó khiến anh trở nên ghen tị với mọi thứ cậu từng sở hữu, ghen tị với những người quen cậu trước kia.

Họ được chứng kiến 1 Lee Seung Hyun nhiệt huyết và đam mê, tuy có phần tự tin thái quá nhưng lại có định hướng rõ ràng, còn có… còn có 1 người con gái từng khiến cậu bỏ ra nhiều tâm tư thời niên thiếu, 1 cô gái từng là người đầu tiên bên cậu…

Jiyong cố gắng áp chế tâm trạng ghen tuông vô lối của mình lại, anh gõ gõ nhịp tay lên thành xe, thói quen xấu này lây từ người bên cạnh sang cả. Cậu thấy anh mất kiên nhẫn như vậy quay sang cười cười:

- Sao rồi? Anh chán lắm hả? Em cũng thật dở đi, lại đưa anh đi đến 1 bãi đất trống để ngắm cảnh.
- Seungri….
- Ừm… sao vậy anh?
- Trước kia em hay tập nhảy ở đây?
- Có lẽ vậy, em không nhớ quá rõ ràng nữa, có lẽ tập ở đây…
- Vậy…
- Sao anh?
- À... không có gì, chỉ là ước gì anh gặp em sớm hơn 1 chút, sẽ thấy em khi đó…
Seungri cười cười tâm tình khá thoải mái:

- Em nhảy cho anh xem!

2 người liếc qua xung quanh xác định không có bóng người, mới rời khu trú ẩn đang ngồi bước ra ngoài, Jiyong ngồi trên nền gạch đã khá cũ ngẩng lên, Seungri đang đứng ở 1 khu đất rộng. Hôm nay cậu ăn mặc khá chỉnh tề, áo sơ mi trắng quần tây để đi gặp bố mẹ 2 bên. Giờ cậu đang thả vạt áo ra ngoài, mở 2 cúc cổ rồi hướng anh gọi to:

- Xin mở chút nhạc đi! Bài nào sôi động 1 chút.

Jiyong cười cười lôi điện thoại ra bật 1 bài nhạc Âu Mĩ ngày trước cậu thích, Seungri phấn khích hét lên:
- Sao anh biết ngày trước em hay nhảy bài này?
- Vô tình bật thôi…

- Thật sao? Trùng hợp vậy?

- Trước kia anh không quen em mà Seung Hyun….

Jiyong không nói cho cậu biết, ngày trước anh từng có lần mở trộm mp3 cũ của cậu, khi ấy thật ngạc nhiên khi mở đến file nhạc dùng để nhảy, chỉ có 1 bài duy nhất được phát đi phát lại nhiều lần. Những chuyện về cậu, anh đã nhớ 1 lần sẽ in sâu mãi trong lòng không quên. Cậu bắt đầu cố gắng nhớ lại những bài nhảy tự do ngày trước, ánh mắt lại ánh lên niềm khao khát không thể che giấu mà có lẽ chỉ khi nhảy mới thấy lại.

Thế nhưng bởi cậu không nhớ rõ ràng lắm nên bài nhảy trở nên kì lạ vô cùng khiến anh cười bò ra. Cậu thất vọng tiu nghỉu ngồi sụp xuống:

- Kĩ năng mai một hết rồi… Haizzzz… cũng 10 năm rồi, không còn đam mê như ngày còn trẻ nữa…

Jiyong dịu dàng nhặt vài cái lá vụn rơi trên đầu cậu:
- Không đâu, em nhảy đẹp mà…

- Xì, đúng là anh khen dở quá đi! Bây giờ em cách chữ nhảy đẹp xa quá…

Jiyong không nói gì nữa, anh không muốn nói với cậu, cậu thực sự đẹp khi mang niềm đam mê bên cạnh mình, ánh mắt rực sáng đó, sự cố gắng đó đã quá lâu anh không thấy được.

Thế nhưng, cuộc đời mà, có những đam mê khiến người ta miệt mài thực hiện bằng được, có những đam mê hỗ trợ con người đi đến thành công.

Đam mê của anh là sáng tác ca hát,  thuộc loại thứ 1, anh miệt mài nhiều năm như vậy chỉ để hiện thực hóa ước mơ của mình, còn cậu, có lẽ thuộc loại thứ 2, nhảy múa chỉ giống như 1 bước đệm giúp cậu có được ngày hôm nay.

Có lẽ giống như chưa từng thấy cậu nhung nhớ nó, anh có lúc đã lãng quên cậu từng thích nhảy đến mức đó, từng có 1 niềm đam mê như vậy nhưng hôm nay, nhìn ánh mắt mê say của cậu, trái tim anh thật rung động. Anh nhẹ nhàng:

- Em rất thích nhảy sao?
- Ừm... hồi đó chỉ biết đến nhảy, muốn làm idol cũng chỉ vì muốn nhảy….
- Bây giờ… em có nuối tiếc không?
- Tiếc ư? Tiếc gì chứ?
- Tiếc vì không theo đuổi đam mê thực sự em muốn… hoặc giả tiếc vì chọn con đường này…
- Sao có thể… em già rồi, đâu nghĩ nhiều đến mấy thứ xa xỉ đó nữa. Đam mê ăn được qua ngày hay sao chứ?

- Em vẫn còn trẻ mà…

- Nhưng em cũng không hối hận. Việc nhảy đối với em mà nói, đúng là có rất thích nhưng không phải việc em muốn theo đuổi cả đời. Kể cả ca hát bây giờ cũng vậy, đến 1 lúc nào đó rồi cũng phải chuyển sang nghề khác thôi… Còn sao lại tiếc vì chọn đường này, em gặp Big Bang, lại gặp người em yêu, em không nuối tiếc…

Jiyong nghe 3 chữ: người em yêu cảm thấy thật ngọt ngào. Không chỉ là người yêu em, còn là người em yêu nữa… Bọn họ bên nhau lâu như vậy, cậu ít khi thẳng thắn bày tỏ với anh khiến anh vui vẻ không thôi. Cậu cười cười:
- Cũng 25 rồi đâu còn thanh niên nữa. Em thật muốn cho anh thấy em hồi 15 16 tuổi ở đây, hồi đó em thực đẹp trai lắm, là hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái đó!
- Hoàng từ Gwangju?
- Chính xác!
- Trước kia… có từng có con trai tỏ tình với em không?
- Anh nghĩ sao?
- Hẳn là có đi, hồi ấy em trắng trẻo đáng yêu như vậy, tóc lại dài mềm mại y như 1 cô gái xinh đẹp ấy…
- …
- Có không?
- Cũng có vài người…
- Ồ… kể nghe xem..
- Em cũng không nhớ rõ lắm, đại khái hồi đó cũng không thích đàn ông nên không để ý quá nhiều, chỉ là từ chối thẳng thôi… ai biết đâu 10 năm sau quay lại, lại đi với 1 tên như anh chứ!

Jiyong cười trầm thấp muốn quay sang ôm cậu nhưng nghĩ lại hơi không ổn bèn kiềm chế lại, cậu thấy tay anh khựng lại giữa không trung vui vẻ dựa vào lòng anh:

- Ở đây không có nhiều phóng viên đâu, hơn nữa khu này rất vắng, ôm 1 chút vẫn được…

Jiyong nghe thấy vậy vòng tay sang ôm lấy cậu chỉ trong 1 tích tắc rồi thả ra. Anh im lặng lắng nghe cậu tâm sự những câu chuyện không đầu không cuối, những kỉ niệm vụn vặt, những ước mơ thời còn nhỏ…

Có 1 lần cậu nhớ lại ngày mình chia tay mối tình đầu, anh Top đã nói: sẽ có 1 ngày có người đến sau nhưng yêu cậu thật lòng, sẽ nguyện vì cậu tìm hiểu quá khứ của cậu, sẽ cùng cậu đi qua những nơi cậu từng đi qua nhưng người ấy không hề biết.

Cũng sẽ có ngày người đó vì cậu nguyện yêu thương quá khứ của cậu, vì cậu xót xa những điều nhỏ nhặt ngay cả cậu không còn nhớ rõ nữa.

Thực ra… quá khứ của cậu, ước mơ của cậu, những thói quen của cậu ngay cả chính cậu không còn nhớ rõ nhưng người đó vẫn nhớ như in, kể cả bài hát cậu hay nhảy, chính cậu đã quên mất nó chỉ có anh vẫn nhớ.

- Mọi người bắt đầu đến đây rồi, chúng ta lên kia ngồi đi, chỗ đó rất ít người lại nhìn thấy toàn cảnh…
- Em thật chuyên nghiệp…

- Đương nhiên, trước đây em là đại ca đó…

Jiyong và Seungri trèo lên 1 mỏm đá khá khuất ngồi lên đó ngắm nhìn mặt trời mọc, mọi người lục tục đến tập thể dục, mấy cậu thanh niên mang theo loa đến cũng như cậu tập nhảy ở khoảng giữa, mấy đôi trai gái cùng nhau trò chuyện tán tỉnh 1 góc. Jiyong nhìn khung cảnh yên bình đó cười cười:
- Trước kia em cũng như vậy?
- Anh muốn nói giống như mấy cậu kia hay giống mấy đôi kia?
- Ồ…
- Hồi ấy… em hay tán tỉnh con gái ở trên này, em ngồi đây, cô ấy ngồi ngay chỗ anh ngồi đó…
- …
- Sau đó…
- Thôi đi! Em muốn anh ghen sao?
Jiyong bực dọc cắt ngang lời Seungri. Seungri cười cười:
- Anh ghen cái gì chứ, chuyện 10 năm trước rồi…
- Chính vì vậy mới khó chịu chứ. Đó là khoảng thời gian anh dù có muốn bao nhiêu cũng không thể chạm vào… không phải sao?
- À…
- Mối tình đầu… thực sự khó quên…
- Em cũng không nhớ rõ lắm…
- Đừng có lừa anh, anh cũng là đàn ông sao anh không rõ?
- Ồ… vậy anh vẫn nhung nhớ mối tình đầu của anh sao?
- ….
- Hả?
- Anh khác em…
- Khác ở đâu? Cùng là đàn ông cả, hay anh có 2 cái ấy?
- …
- Hê hê… em chính là…

- Nếu anh mà giải thích kiểu em là mối tình đầu của anh, em đã đá anh từ đây xuống dưới đó tin không?

Seungri nhếch mép cắt ngang lời nịnh nọt thoát ra 1 nửa của anh. Quả thật nói ra câu đó chính anh cũng thấy ngượng miệng.

Trước khi quen cậu, anh thuộc dạng playboy, quen biết tán tỉnh khá nhiều cô gái, ít tuổi hơn có, hơn cả gần chục tuổi cũng có nhưng giờ nghĩ lại, bảo thực sự yêu ai anh không thể tìm ra.

Trước kia anh quen ai cũng cứ như vậy bên nhau không cần 1 lời chính thức, chỉ đến khi gặp cậu mới lần đầu biết nói lời yêu, lần đầu tiên tán tỉnh theo đuổi nhiệt tình 1 ai đó như vậy… Anh đáng thương nói:

- Thật mà…
- Thật cái đầu nhà anh!
Hiển nhiên cậu chẳng tin lời anh nói, anh cũng chỉ cười không giải thích gì thêm. Có những chuyện càng bôi càng đen thà cứ để như vậy, thực ra quá khứ không quan trọng đến như vậy. Jiyong cúi đầu quay sang cậu:
- Vậy vì sao em và mối tình đầu chia tay?
- Đã nói rồi, không hợp nhau thôi…
- Khai thật đi, em bị đá đúng không?
- ….
- Nào…
- Ừ đấy, thì sao? Cô ấy yêu người khác sau đó đá em đó!
- Ồ… hahaha…
- Anh….
- Em hồi đó có đến nỗi nào đâu mà sao để bị đá chứ hả?
- Biến đi!!!
Seungri bực bội dứ dứ nắm đấm đòi đấm anh khiến Jiyong cười nắc nẻ. Anh cầm lấy tay cậu cười đến mức không thở được khiến Seungri vốn đang bực cũng phải vỗ vỗ lưng cho anh.
- Anh cười cợt em vui lắm sao?
- Đâu có… đâu có…
- Thật là… Thật ra… anh phải cảm ơn cô ấy mới đúng…
- Vì sao?
- Vì có cô ấy mới có Seungri ngày hôm nay. Tình cảm tan vỡ ngày đó dạy em biết rằng cần biết trân trọng người bên cạnh mình hơn…
- …
- Em không còn nhớ nổi cô ấy nữa, chỉ nhớ hình như đúng là mình từng rất thích cô ấy… hình như vậy thì phải…
- Thật tò mò về cô ấy…
- Ghen sao?

- Không hẳn, chỉ là muốn biết … cô gái như thế nào có thể khiến tâm em rung động…

Jiyong nói không đầu không cuối 1 câu như vậy. Anh nhìn bầu trời trong xanh buổi sớm, cảm giác lúc này không rõ buồn hay vui, chỉ là thân thuộc, người anh yêu từng hít thở bầu không khí này, từng đặt chân đến nơi này, từng mơ ước ở nơi đây… chỉ là… chia sẻ cùng 1 người khác... chỉ là lúc ấy họ còn chưa biết nhau trong đời... Jiyong thở dài:
- Seungri…
- Sao vậy?
- Anh nói dối em đó…
- Sao cơ?
Jiyong rầu rĩ:
- Anh ghen rồi…
Seungri cười cười cầm chặt lấy tay anh. Biết là cái con người kia sẽ như vậy mà…

- Thật nhỏ nhen!!!

- Anh không biết đâu, anh ghen mất rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro