Chương 163: Bạn tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 người cùng nhau trở về khách sạn đêm hôm đó, điện thoại cậu tắt nguồn không muốn tiếp mấy người bạn kia gọi đến than phiền nữa.

Đã chẳng còn nhiều tình cảm, cố chấp cũng vô dụng, tình yêu cũng vậy, tình bạn cũng vậy mà thôi. Cậu nằm trên giường dụi đầu vào khoảng ngực trần của anh làu bàu:

- Tại anh cả!
- Liên quan gì đến anh chứ hả?
- Tại anh nuông chiều em quá đi mang em tới đây…
- Hơ hơ… em cũng thật là….
- Thà rằng đừng đến, em còn nghĩ kí ức 10 năm trước thật đẹp, thật lãng mạn. Giờ đột nhiên như vậy, thật là hụt hẫng đi!!!
Jiyong cười đùa cậu:

- Sao vậy? Mối tình đầu không giống như trong tưởng tượng nên rất khó chịu?

Tâm trạng cậu bây giờ có đôi phần khó chịu, những thứ mình từng trân trọng trong quá khứ khi ở trước mặt lại không còn như kì vọng thực sự không mấy vui vẻ. Cậu nhỏ giọng:
- Kì thực trước kia… họ không như vậy… có trách có lẽ nên trách cuộc đời này…
- …
- Kể cả cô gái đó, trước kia cô ấy cũng rất biết điều…

Anh thở dài không đùa thêm nữa, ôm chặt cậu vào lòng:

- Không sao, sau này anh sẽ cùng em tạo ra 1 khoảng quá khứ tươi đẹp hơn vậy. Chúng ta sẽ cùng bên nhau từng chút, từng chút một… được không? Em còn anh, còn bố mẹ ở Seoul, còn Hanna, còn Big Bang, còn biết bao nhiêu bạn bè tốt. Không cần quá buồn làm gì…

- Ừm…
- Ngoan… còn có anh đây…
- Ừm… tệ quá đi…
- Không sao mà, còn có anh ở đây!
- Tệ hại quá, em thấy mình phụ thuộc anh quá nhiều rồi… làm sao đây?
- Vậy càng tốt, tốt nhất em có thể không rời xa anh nữa, mãi mãi bên anh là tốt nhất!
- Đương nhiên em sẽ không rời xa anh nữa, trừ khi anh đẩy em đi…
- Nào có thể, em phụ thuộc anh vậy em nghĩ anh có thể thiếu em sao? Giết anh đi còn hơn!
- Xì…
Seungri phụt cười trước màn sến súa của ai kia. Anh thấy vậy cùng cười cười:
- Mà… thật lòng, con mắt trước kia của em cũng tốt thật đó! Mối tình đầu của em, muốn để anh ghen với cô ta thật khó đó!
- Sao cơ?
- Trước đây cô ta rất xinh đẹp sao?
- Cũng tàm tạm, hồi ấy là người mẫu teen…
- Tính cách xem chừng cũng không ổn lắm, em sao chiều được người ta vậy? Anh không nghĩ được ra lúc em phải dỗ dành 1 ai đó thế nào đâu…
- Thì hồi ấy đâu nghĩ nhiều, xinh đẹp 1 chút là thích thôi mà…
- Em thật là…

- Anh không vậy sao?

- Anh không giống như em, tiêu chuẩn của anh cao hơn!!! Ngoài đẹp ra còn cần ngực to nữa!

- Haha…. Em chỉ cần đẹp thôi!
- Vậy sao? Còn anh?

- Anh cũng vậy, nếu anh không xinh đẹp em còn lâu mới thèm ngó ngàng đến!

Jiyong liếc cậu, dám dùng từ xinh đẹp để miêu tả anh, con người kia quả thực được chiều chuộng sinh hư mất rồi, dạo này không biết kiêng nể gì nữa! Thế nhưng nhìn gương mặt ỉu xìu kia anh lại mềm lòng không nỡ mắng mỏ đành gắt nhẹ:
- Ai nói về người yêu mình như thế không hả?
- …

- Nói xem… vì sao ngày ấy em lại quyết tâm lên Seoul như vậy, ở đây có bạn bè, người yêu, gia đình vậy mà 1 mình bỏ lên đó, tương lai mờ mịt như vậy? Mặc dù nói em rất có quyết tâm nhưng chẳng lẽ không có đả kích nào sao?

Seungri cười cười nhìn anh, đúng là con người đó hiểu cậu nhiều như vậy. Quả thực năm đó, cậu vẫn chưa nghĩ quá nhiều đến tương lai, nếu không phải bởi gia đình cậu, bố cậu gặp sự cố có lẽ cậu vẫn sẽ là cậu ấm của gia đình thêm vài năm nữa.

Chuyện đó cậu chưa từng nói với ai nhưng năm đó, áp lực nặng nề phải thành công, áp lực khi nhìn gia đình trở nên vất vả ám ảnh cậu 1 thời gian dài. Lúc ấy cậu chỉ biết quyết tâm hết sức, thề rằng sẽ giúp được cho gia đình, trở thành 1 người khiến bố mẹ tự hào.

Tình yêu khi đó không còn quan trọng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ, nỗi bất lực của cha. Hoặc giả cậu chưa yêu cô gái đó quá nhiều, tất cả chỉ là ngụy biện cho sự hờ hững dành cho nhau.

Tình yêu tuổi học trò thường bị bóp chết bởi áp lực cuộc sống như vậy. Cậu nhỏ giọng:

- Đợt đó gia đình em gặp chút sự cố…
- Ừm…
- Rồi em quyết tâm lên Seoul, phải trở thành 1 nghệ sĩ hàng đầu như Shinhwa… kì thực nghĩ lại, đối với cô ấy, là em có lỗi với cô ấy trước. 16 tuổi đã bỏ mặc cô ấy, sau đó cô ấy lên Seoul cũng không gặp mặt nhiều… rồi cái gì đến cũng đến. Nói cô ấy phản bội… thực ra trong lúc em vẫn hẹn hò với cô ấy, chẳng phải chúng ta cũng…
Jiyong hứng thú quay sang:
- Chúng ta làm sao?
- Chúng ta cũng… lằng nhằng với nhau còn gì? Lúc đó anh cũng thích em chết đi còn gì?
- Nhưng anh đâu có nói ra?
- Hành động của anh lộ như vậy em không biết chắc!
- Ồ…
- Anh hôn trộm em khi em ngủ đúng chứ?
Seungri nhổm dậy chọc chọc vào người anh hỏi. Jiyong ấn đầu cậu xuống cười cười:
- Đúng vậy, có người thề thốt với người khác vậy mà lại để im cho anh hôn?
- Vậy lúc ấy em làm sao được? Em nghĩ anh say nhận nhầm thôi!
- Anh say nhận nhầm? Em cũng giỏi bao che cho cái sự dễ dãi của bản thân quá đó!
- Haha… vậy sao?
- Vậy là lúc đó em cũng xuôi anh rồi đúng không?
- Xì… em mới 17 tuổi đã bị anh lừa rồi còn gì!
- Chẳng có con cá nào không muốn mà lại mắc câu chẳng qua mồi quá hấp dẫn, hồi đó anh cũng quá đẹp trai đi đúng không ? Em không kiềm chế được đúng không?

- Thần kinh!

Seungri cười ầm lên thấp giọng mắng anh, tâm trạng cậu đã tốt hơn nhiều. Nhớ về những kí ức cùng Big Bang trong căn phòng nhỏ hẹp dù khó khắn nhưng luôn bên nhau, có anh trai, có người yêu, quan trọng hơn những người ấy vẫn ở bên cậu, chia sẻ thành công thất bại với cậu, vẫn luôn giữ tình cảm như vậy nhiều năm nay.

Cậu sợ thứ tình bạn nhạt nhẽo nhưng vẫn phải cố tươi cười với nhau như vừa rồi, càng sợ hơn những người bạn ra vẻ quan tâm nhưng thực ra chỉ biết thỏa trí tò mò của họ.

Cậu vốn không có danh tiếng quá tốt, scandal bủa vây, có người quen biết cậu dựa vào đó đánh giá nhân cách cậu, Seungri cũng mặc kệ. Cậu vốn lười giải thích với những kẻ như vậy. Chỉ cần người cậu thực sự coi là bạn hiểu được là đủ…

Sáng sớm hôm sau cả 2 trả phòng sớm, để lại tiền tip khá hậu hĩnh rồi không chào cậu bạn kia vội vã lên xe trở về Seoul.

Seungri không muốn ở lại thêm, không đến mức khiến cậu đau lòng hay tổn thương nhưng cậu nhận ra Gwangju có lẽ chỉ còn nơi đất khách với cậu, từng 1 thời rong ruổi trên khắp con đường kia, từng chỉ biết đến có nơi này…

Đáng tiếc tất cả đều chỉ là đã từng. Hiện tại của cậu không còn hợp với nó nữa thế nhưng… vì sao cậu luôn có cảm giác nuối tiếc… chỉ là… cậu thực sự muốn bám vào 1 nơi nào đó để biết rằng cậu vẫn còn quá khứ…

- Jiyong…
- Ừm… sao em?
- Chúng ta… đến thăm bạn em được không?
- Bạn em?
- Em còn 1 người bạn trước rất thân, giờ cũng không liên lạc nữa… chẳng biết nữa… cũng có thể chỉ như mấy người kia thôi…

- Bạn em ở đâu? Chúng ta cùng đi!

Jiyong cầm tay cậu dịu dàng hơn bất kì lúc nào khác. Giống như 1 hành trình hồi hương tìm lại những kỉ niệm đã mất, 2 người cùng nhau lái xe chầm chậm đi qua từng cửa hàng, từng con phố. Seungri chỉ còn kí ức vụn vặt không còn nhớ quá rõ:

- Anh… hình như ở đây! Nhà cậu ấy trước kia ở đây! Trước kia nhà cậu ấy bán đồ ăn vặt, giờ lại là quán trà đạo, không chắc nữa!
- Ừm, mình vào hỏi thăm 1 chút!
2 người cùng đi xuống bước vào quán. 1 người đàn ông nhìn khá đứng tuổi đang ngồi ở quầy tính tiền vừa nhìn thấy bọn họ đã sững người:

- Seung Hyun phải không?

Seungri hớn hở:

- Anh Jong In đó à? May quá em tưởng anh chuyển đi rồi!

- Ừ, anh đây! Vào nhà đi đã! Vào nhà đi!

Jiyong cười cười đi theo 2 người đang ôm chầm lấy nhau kia cùng đi vào trong. Nhìn ánh mắt xúc động thật sự của anh bạn kia anh hiểu người ta thật lòng đối đãi với bảo bối của mình nên cảm tình cũng tăng lên. Seungri vẫn đang vui vẻ:
- Lâu lắm rồi mới gặp nhau đây nhỉ!
- Ừm… cũng 7, 8 năm nay rồi! Từ ngày gia đình em chuyển lên Seoul không có cơ hội nữa!

- Vâng, em bận quá cũng không về đây được, sao anh không tìm em vậy?

- Em giờ đã là Seungri của Big Bang rồi, anh đâu thể muốn gặp là gặp đâu!

- Nào có, em vẫn là em thôi, anh sau này đến Seoul thì tìm em, nếu không có lịch trình em sẽ dẫn anh đi chơi nhé!
- Được! Mà vị đây là…
- À, anh ấy là GD, cùng nhóm nhạc với em bây giờ!

- Ồ… chào anh…

Người bạn kia bình tĩnh bắt tay với Jiyong không giống như người khác hú hét khi thấy 1 ca sĩ nổi tiếng, ánh mắt cậu ta vẫn thủy chung nhìn Seungri đang chăm chú đọc menu.

Thần kinh của Jiyong hơi rung lên báo động nguy hiểm, bạn bè của cậu, quả thực toàn người độc đáo.

Anh liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng được sắp xếp khá nghệ thuật, tranh ảnh về Big Bang được treo rất nhiều, nhìn ngoài tưởng như chủ quán thực hâm mộ Big Bang nhưng để ý kĩ 1 chút, anh ta còn chẳng biết đến GD, có lẽ nói đúng hơn là quan tâm mỗi Seungri mà thôi… Cùng là kẻ yêu thầm nhiều năm, Jiyong chỉ cần liếc mắt nhận ra tình cảm khác lạ của anh ta đối với ai kia. Vậy mà con người đó vẫn đang vô tư hớn hở nói chuyện, khẳng định 9 phần cậu không hề biết, anh lên tiếng:

- Anh Kim năm nay bao nhiêu tuổi rồi vậy? Anh đã có gia đình chưa?
- Tôi hơn Seungri 2 tuổi… đã lấy vợ năm ngoái rồi…
Seungri reo lên:
- Anh đã lấy vợ sao? Anh tệ thật đó, lấy vợ mà không chịu mời em nha! Chị ấy hôm nay có nhà không anh? Em muốn gặp chị dâu chút!
- À.. à… cô ấy đi làm…
- Ồ… chán thế!
- Hôm nay ở lại đây để anh mời em 1 bữa nhé, lâu lắm em không đến đây rồi, đến bao giờ mới gặp lại được chứ…
- Được thôi! Em có được mang theo người thân không?
- Đương nhiên được chứ! GD mong anh nể mặt tôi 1 lần nhé….
Jiyong nhếch mép thoải mái:

- Được, Seungri nói được là được mà!

Nói rồi cả 3 hàn huyên 1 chút, tâm trạng Seungri tốt hơn nhiều so với hôm qua gặp đám bạn tệ hại kia. Cậu vui vẻ kể những câu chuyện cũ, kì thực dù nói không quan tâm nhưng ai có thể vứt bỏ hết quá khứ 1 thời của mình chứ…
- Cậu ngày xưa thật sự rất giỏi mà!
- Haha, em cũng biết thế! Hôm qua em đi gặp mấy người cùng tập luyện cùng hồi đó anh cũng biết đó, thật tệ hại!
- Sao vậy?
- Họ… thay đổi rồi… haizzz….
- Đừng buồn…
- Em không sao, chỉ thấy hụt hẫng chút thôi!
- Ai chẳng thay đổi, không cần nghĩ nhiều quá! Bọn họ cũng không tử tế gì, lúc cậu lên Seoul, họ cười nhạo cậu thế nào cậu còn không rõ?
- Em biết chứ, chỉ là có chút cảm thán thôi…
- Bỏ đi, bạn bè ra bạn bè không chết lúc nào không biết! Còn cái cô người yêu cũ của cậu cũng vậy, tệ hại không kém!

- Anh cũng gặp cô ấy sao?

- Gwangju này nói lớn không lớn, sao có thể không giáp mặt chứ, ngày trước tôi đã khuyên cậu không hợp rồi còn cố tình đến với cô ta! Giờ thấy sao?

- ….
- Sao nào?
- Quá khứ rồi mà anh, hồi ấy cô ấy thực tốt lắm!
- Tốt? Tốt mà bắt cậu đưa đón trong khi tập luyện xong mệt mỏi như vậy, tốt mà cậu vừa lên Seoul đã vội vàng chạy theo cản đường, tốt mà đá cậu theo người khác? Cậu cũng dễ dãi quá với từ tốt đó!
- Em cũng có lỗi mà, chuyện qua rồi để nó qua đi!
- Cậu thì có lỗi gì, lỗi ở cô ta cả! Đúng là hồ ly mà!
- Anh đừng nói thế, hì hì, cũng từng 1 thời mà…
- Hừ, cậu thì luôn bảo vệ cô ta như vậy đấy ! Giờ vẫn vậy hay sao?

- Nào có, chỉ là không muốn nói xấu không muốn bàn luận thôi, quá khứ rồi, để nó trôi qua 1 cách tươi đẹp vẫn tốt hơn!

Jiyong nghe 2 người nói chuyện càng khẳng định chắc chắn nhận định của mình.

Anh em thực sự ít khi ghét bỏ người yêu của nhau, 1 là họ ủng hộ nếu không sẽ chọn cách không quan tâm, ghét bỏ đến mức độ này… trừ khi là ghen…

Cái con người chết tiệt kia, hóa ra trước kia đi đến đâu cũng để lại 1 mảnh tình cảm dang dở tệ hại như vậy! Anh phải cẩn thân hơn mới được….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro