Chương 164: Bạn tốt 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 người cùng nhau gọi đồ ăn về nhà, Seungri lười không chịu ra nhà hàng lại sợ bị phát hiện nên anh bạn đành gọi vài món ngon về nhà, toàn những món cậu thích ăn, đồ cậu không ăn được đều không có cả.

Jiyong hít sâu 1 hơi nhịn cảm giác khó chịu cực điểm xuống, anh không muốn làm mất lòng người bạn duy nhất thực sự tốt với cậu ở nơi này dù rằng… tình cảm của anh ta chẳng phải đơn thuần như bạn bè.

Anh lần đầu nhận ra người của anh lại gieo rắc tình cảm cho nhiều người như vậy, chỉ muốn ăn thật nhanh rồi mang cậu trở lại Seoul, nơi này, những người bạn, những người anh em thật quá nguy hiểm, cậu lại vẫn vui vẻ không đề phòng như vậy…

Đồ ăn được bày ra, Jiyong liếc mắt nhìn cậu vẫn vui vẻ nói chuyện không xen vào chỉ đơn giản cầm bát cơm trộn của cậu lấy rau bina để sang bát mình rồi lại thêm mấy miếng thịt xúc qua cho cậu. Hành động đơn giản ấy giống như 1 cú đấm vào mặt người kia khiến anh ta sửng sờ nhìn… anh em thân thiết ư?

Anh ta dành tình cảm gì cho Seungri, sao không nhìn ra sự khác biệt khi Jiyong nhìn cậu chứ? Bọn họ không chỉ là cùng 1 loại người, còn là cùng thích 1 người… Jiyong giả vờ không nhận ra, chỉ cười cười gõ đầu cậu:

- Em thật là… xem chừng giống động vật ăn thịt mất rồi…

Seungri nhận ra anh cố tình muốn phô trương quan hệ 2 người, cậu hơi ngạc nhiên nhưng cũng không có ý định giấu diếm, chỉ nhún nhún vai hơi bĩu môi liếc anh.

Mặc kệ anh làm gì có lẽ đều có chủ ý riêng, cậu điều gì nếu có thể thuận theo hay không quá vô lý đều thuận theo, đó là 1 loại nuông chiều của kẻ quen được nuông chiều dành cho nửa kia của mình. Jiyong thấy cậu không hề có ý giấu kín quan hệ của họ tâm tình tốt hơn hẳn. Không khí bàn ăn vừa kì lạ vừa khó xử mãi đến lúc Seungri chạy ra ngoài nghe điện thoại chỉ để lại 2 người đàn ông nhìn nhau, không khí nồng nặc mùi thuốc súng, họ đều thừa hiểu suy nghĩ của đối phương… Người đàn ông mỉm cười nhẹ khách sáo:

- Anh là anh trai cùng nhóm của Seungri đúng không?
Jiyong cười cười:
- Anh trai cùng nhóm?? Tôi không chắc lắm đâu…
- Ồ… vậy sao?
- Tôi nghĩ chúng ta không cần khách sáo với nhau đến mức này.,,
Nói rồi anh ngẩng đầu lên, nụ cười vẫn rực rỡ và vô tội như thường lệ:
- Chúng ta thuộc cùng 1 loại người, anh nghĩ gì tôi đều rõ, anh có lẽ cũng vậy. Tôi nói thẳng với anh, bỏ ý định đó đi, anh đã có vợ, em ấy không bao giờ chấp nhận anh đâu!
Người đàn ông sững người lại nhưng chỉ vài giây sau khôi phục cười nhạt:
- Vậy anh thì sao? Em ấy sẽ chấp nhận anh sao?
- Sao lại không?

- Anh với tôi có khác nhau sao? Anh nghĩ em ấy không chấp nhận tôi nhưng sẽ chấp nhận anh chắc? Chàng ca sĩ mộng mơ? Em ấy không mơ mộng như tụi nghệ sĩ các anh đâu…

- Ồ… Anh nên nhớ… hiện giờ em ấy cũng là nghệ sĩ, Seung Hyun mà anh hiểu rõ ấy, đã không còn nữa rồi…

Jiyong nhếch mép nhìn xoáy thẳng vào mắt người trước mặt:
- Người con trai anh thân thích 10 năm trước đã thay đổi, anh thấy không… em ấy có rất nhiều thứ ngày trước khi bên anh không làm được giờ đã chấp nhận… 10 năm qua người bên cạnh người đó là tôi, không phải anh. Anh nghĩ anh có thể sao? Hơn nữa… là anh hèn nhát không dám bày tỏ…
- Tại… vì… tôi nghĩ em ấy không thích đàn ông….
- Giờ em ấy vẫn thế, chỉ là tôi làm Seungri cảm động mà thôi… anh nên nhớ… tình yêu không dành cho kẻ hèn nhát, hơn nữa… đã qua rồi không bao giờ quay lại được…
Người đàn ông thất thần cúi gằm mặt không rõ tâm trạng nhưng đôi tay cắm chặt vào nhau đã tố cáo tâm trạng bất ổn. 1 lúc lâu sau anh ta nhỏ giọng:
- Vậy còn anh?
- Tôi sao? Tôi không ngại nói cho anh biết, chúng tôi đã chính thức trong 1 mối quan hệ 5, 6 năm nay rồi. Tình cảm rất tốt, tôi cũng không để em ấy thiệt thòi gì cả…
- Em ấy chấp nhận anh?
- Đương nhiên! Trước đó tôi cũng nghĩ như anh, nhưng tôi đã dám thử…

- Dám thử… dám thử sao?

Jiyong nhếch mép nhìn người đàn ông đang mang tâm trạng mất mát trước mặt. Dù ghét anh ta nhưng anh biết trước kia chính anh ta đã yêu thương chiếu cố Seungri của anh, mang 1 Seungri đáng yêu như vậy cùng lớn để cuối cùng họ gặp được nhau.

Anh ta không có lỗi, tình yêu không có lỗi, chỉ là anh ta lại yêu đúng người không nên yêu, trước kia không nên, giờ càng không nên. Vậy thôi!

Người đàn ông nhỏ giọng:
- Tôi hiểu rồi… Tôi vĩnh viễn không bao giờ có dũng khí đó…
- …
- Hãy để… chúng tôi là bạn… đừng nói gì với em ấy… em ấy… chưa từng nghĩ đến chuyện đó…
- 2 người vẫn là bạn, tôi sẽ tôn trọng điều đó… vì thế mong anh hãy biết an phận và tôn trọng mối quan hệ giữa chúng tôi, giữa vợ chồng anh…
- Tôi hiểu, tôi đúng là rất hèn nhát, sẽ không bỏ tất cả vì em ấy được, trước đây không, bây giờ cũng không… vì vậy…
- Tôi hiểu rồi…
- Thay tôi... chăm sóc em ấy…
- Anh nói sai rồi, tôi chăm sóc Seungri vì tôi yêu em ấy, không thay mặt bất kì ai cả.
- Tôi… thật lòng… rất day dứt…

- À…

- Tôi đã từng… thực sự điên cuồng vì em ấy… cuối cùng chỉ là mối tình đơn phương chỉ dám chôn sâu trong lòng, ngày hôm nay… lại đi kể với người yêu của em ấy…

Jiyong cười cười rồi im lặng, anh không quá quan tâm đến tâm trạng khổ sở của người đàn ông đó, anh không tốt bụng đến mức ấy,chỉ cần anh ta không làm ảnh hưởng đến Seungri mặc kệ anh ta yêu ai chọn lựa thế nào, hối hận hay không đều không liên quan đến anh nữa…

Seungri trở về 2 người lại khôi phục coi như không có chuyện gì xảy ra yên lặng ăn cơm.

Jiyong kéo cậu trở về ngay sau đó, cậu không phản đối ngoan ngoãn theo anh lên xe mặc kệ người đàn ông kia ánh lên vẻ nuối tiếc xót xa.

Cậu đủ tinh tế để nhận ra ánh mắt khác biệt đó, hình như anh ấy cũng không còn là anh bạn tốt luôn luôn giúp đỡ cậu nữa. Mọi người đều thay đổi như vậy…

Cậu không quá rõ lí do tại sao và dù đúng là từng rất thân thiết với người đàn ông đó, đúng là anh ấy vẫn rất tốt với mình nhưng chung quy lại, vẫn không thể giống như lúc trước quen nhau.

Họ thay đổi hoặc chính cậu không còn là cậu của 10 năm trước, thời gian tàn nhẫn như vậy, dù có những thứ tình cảm nghĩ là trọn đời trọn kiếp nhưng mới xa nhau vài năm đã nhạt nhòa.

Seungri chẳng phải người đa cảm quá mức, cậu buồn 1 chút rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần kể chuyện tạp nham đủ thứ cho anh. Jiyong im lặng lắng nghe, chăm chú lái xe trở về Seoul…

Vài tiếng sau bọn họ lại có mặt ở Seoul, buổi tối giống như 2 ngày trước vừa đi ăn với bố mẹ về. Jiyong lái xe về căn hộ quen thuộc, Seungri vừa bước vào nhà đã vươn vai nhào ngay lên ghế sofa:
- Ui a… vẫn là nhà mình tốt nhất nha!
- Ngồi dậy đi!

- Không thích, mệt muốn chết em!!!

Jiyong nheo mắt nhìn con gấu trúc lười biếng của mình, lại nghĩ đến đủ loại người tròn 2 ngày vừa rồi, phụ nữ muốn níu kéo cậu, đàn ông yêu thầm cậu, thực khiến cho anh muốn điên lên được!

Thế nhưng bởi họ đều là bạn cũ của cậu anh không dám có thái độ không đúng, đành nuốt uất hận vào lòng. Hôm nay trở về rồi, cơn giận lại bùng lên. Anh thả đồ trên tay xuống nhảy lên người cậu đánh nhẹ 1 cái vào mông cậu:

- Khốn kiếp, ai cho em nằm thế này hả? Muốn câu dẫn ai hả?

- A… aa… anh đáng ghét, xuống ngay!!! Em mệt lắm rồi!

Jiyong nghe giọng làm nũng của ai kia tâm tình đương nhiên tốt hơn hẳn nhưng cũng không có ý định rời xa đệm thịt người êm ái đó, anh càng đè chặt cậu hơn cắn cắn dái tai thì thầm:

- Anh có nói làm gì em đâu mà đã kêu mệt hả? Hả? Hả? Hả? Cái đồ lả lơi nhà em, phơi mông ra cho ai xem hả? Hả? Hả? Hả

Mỗi câu hả Jiyong lại đánh 1 cái lên người cậu, tất nhiên lực chỉ giống như gãi ngứa khiến cậu cười ầm lên, Seungri không chịu được anh trêu chọc cố gắng ngồi dậy hất anh sang, Jiyong cũng đành bò xuống thả cậu ra.

Thế nhưng cậu vừa ngồi lên anh đã lại lao vào đè cậu xuống đặt lên môi cậu 1 nụ hôn nồng nhiệt. Seungri đáp trả lại anh nhưng Jiyong dường như vô cùng nóng vội khiến cậu không thể theo kịp tiết tấu, anh gặm cắn điên cuồng khiến cậu kêu lên:

- Đau em!!! Jiyong, đau em!!!
- Xin lỗi…
Jiyong lầm bầm gục đầu vào hõm vai của cậu ủy khuất. Seungri cười cười vuốt tóc mái dài của anh, cậu sao không nhận ra đôi chút nóng nảy của anh so với thường ngày:
- Anh thật là…
- Sao?
- Càng ngày càng nóng vội…
- Vậy sao?
Jiyong không phản đối, anh đúng là tâm trạng khá khó chịu đã đến mức cực hạn không thể chịu nổi:
- Anh sao có thể không nóng vội được chứ… giờ người ngoài kia nhiều như vậy, biết đâu 1 ai đó cướp mất em thì sao?
- Sao có thể chứ, anh cứ làm như em là đồ vật ai thích thì cướp vậy… em tự biết chứ, thật là….
- Vậy sao?
- Anh nghĩ em là búp bê ai đặt đâu cũng được chắc?
- Cũng đúng…

- Vậy anh sợ cái gì chứ cái đồ ngốc nghếch kia?

- Anh cũng không rõ nữa… thật sự đấy!

- Thật là… Vì cô gái đó hay sao?
- …
- Thực sự không có gì đâu, hôm qua anh còn khuyên nhủ em cơ mà giờ lại như vậy chứ? Anh cũng thấy cô ấy ra sao đó, tới em còn chả hiểu nổi mình 10 năm trước nữa mà…
- Chỉ là anh khó chịu, cô ta là mối tình đầu của em… ước gì anh gặp em sớm hơn 1 chút, anh có thể là người đầu tiên của em…
- …. Tình đầu quan trọng như vậy sao? Chẳng phải tình cuối mới quan trọng hay sao?
- Nhưng… mối tình đầu cả đời này em sẽ không quên…
- Xì… anh nói vậy không thấy ngượng sao hả? Em là người thứ mấy chục hay mấy trăm của anh hả cái anh kia? Mối tình đầu của anh thì anh quên được chắc, đừng có hẹp hòi như vậy đi!
- Nhưng… haizzz….

- Anh nghĩ ít chút đi!

Seungri vốn không nhạy cảm như ai kia không muốn quan tâm quá khứ của anh nên chưa từng hỏi đến nhưng con người Jiyong lại không thể kiềm chế nghĩ đến cậu trước khi gặp mình để rồi ghen tị. Anh thở dài bực bội chính mình, đứng dậy cầm điếu thuốc ra ban công châm lửa để bình tĩnh trở lại.

Anh dạo này rất ít đốt thứ độc hại đó nhưng Seungri vẫn quẳng vài gói khắp nhà đề phòng khi cậu đi xa anh cần chút cảm hứng sáng tác.

Cậu chăm sóc anh từ những thứ nhỏ nhặt như vậy… 2 người mặc kệ ở ngoài xã hội kia tài giỏi nhường nào nhưng trước mặt nhau đều chỉ giống như những cậu nhóc chưa lớn.

Hôm nay cũng vậy, nhìn tên đàn ông hô phong hoán vũ trong ngành âm nhạc đang bày ra bộ dạng ấm ức ủy khuất cậu vừa tức vừa buồn cười, cậu hẳng chút cảm xúc nào vậy mà tên kia vẫn giận dỗi cho bằng được. Cậu đi ra ôm lấy anh từ đằng sau:

- Jiyong của em lại làm sao vậy chứ?
- Không có gì mà, anh không sao…
- Không sao… thật không? Sao em thấy có ai đó đang ấm ức vậy nhỉ…
- Anh hơi khó chịu chút thôi, lát sẽ ổn…
- Em là của anh mà, anh nghĩ cái quái gì vậy?
- Em biết cậu bạn kia của em… có tình cảm đặc biệt với em không?
Seungri cứng người 1 chút, vòng tay ôm anh cũng chặt hơn:
- Thì chúng em vốn thân thiết hơn mọi người mà…
- Ý anh là gì em hiểu đúng không?
- À…
- Em biết chứ?
- Thì sao chứ?
- Em…
Seungri thấp giọng cười:

- Em biết lâu rồi, em nhận ra chứ, nhưng như vậy thì sao? Chúng em vẫn chỉ là bạn…

- Nếu… anh ta ngày ấy tỏ tình với em… em sẽ ra sao?

- Cuộc sống này không có nếu, anh ấy không tỏ tình với em, và giờ anh ấy đã có vợ, vì sao anh cứ bắt em phải nghĩ về người đàn ông khác như vậy?
- Nhưng…
- Hơn nữa, Jiyong à, không phải ai yêu em, em đều phải đáp lại. Anh là ngoại lệ duy nhất của em, em không có nhiều ngoại lệ đến thế để chia đều cho mọi người. Kể cả ngày ấy anh ấy tỏ tình với em cũng vậy thôi, anh ấy là người thông minh, anh ấy hiểu điều đó nên chúng em mới vẫn giữ được tình bạn. Em rất ích kỉ, em biết tình cảm của anh ấy nhưng vẫn giả vờ như không biết, vẫn làm bạn với anh ấy vì em biết em không bao giờ thích anh ấy như cách chúng ta thích nhau, nếu không giống như chúng ta, em đã chạy trốn rồi…
- Seungri…
- Anh đừng nghĩ nhiều, thật lòng… dù em không nói ra… nhưng… em thật ra… ừm… rất thật lòng với anh… Anh đừng nghĩ nhiều…
Jiyong nhếch miệng cười cười:
- Anh biết rồi… từ giờ... em đừng gặp bọn họ nữa được không?
- Được, em cũng không muốn gặp nữa, thà không gặp còn đẹp đẽ 1 chút trong mắt nhau…
- Sau này anh sẽ là quá khứ, là tương lai của em…

- Được…

Ánh đèn phòng hắt lại bóng 2 người đàn ông ôm nhau trong 1 buổi tối đầy sao, lấp lánh và lãng mạn như vậy… Họ vẫn luôn bên nhau cho đến ngày hôm nay, cùng nhau trải qua đủ loại cay đắng ngọt ngào, tình yêu… sẽ chẳng bao giờ có thể tắt…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro