Chương 168(PN1): Tâm sự của Seungri, trước thềm ngày trọng đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy, chỉ vài câu đơn giản chúng tôi đã đi đến quyết định quan trọng nhất của đời người: kết hôn.

Đêm, anh Jiyong ôm lấy tôi đi ngủ từ sớm, có tôi ở gần anh, Jiyong ăn uống điều độ, ngủ đủ giấc hơn hẳn. Điều đó khiến tôi có chút tự hào, con người kia có lẽ chỉ nghe lời tôi đến như vậy.

Nằm trên giường, ngắm nhìn đường nét gương mặt vừa mang chút gợi cảm vừa như trẻ con, đã nhiều năm như vậy, tôi dường như già đi rất nhiều còn anh vẫn luôn như vậy.

Chúng tôi bên nhau đã 10 năm, trải qua không biết bao nhiêu đêm cùng nhau, chia sẻ mọi thứ với nhau, thế nhưng mỗi lần nhìn ngắm con người đó, tôi đều nhận ra 1 nét đẹp kì lạ khiến tôi bị thu hút giống như có ma lực.

Xung quanh những người biết chuyện của chúng tôi thường hay nói với tôi: Jiyong yêu cậu lắm đấy, cậu thật may mắn khi Jiyong yêu cậu nhiều đến vậy! Bớt vô tâm đi đừng làm khổ Jiyong! Cậu đáp lại Jiyong 1 chút đi! Những lúc ấy tôi chỉ cười không phản bác, họ chẳng thể hiểu, tôi yêu anh đến mức nào, có chăng bởi tôi không muốn thể hiện ra trước mặt mọi người mà thôi.

Tôi lại thuộc kiểu người, họ hiểu sao cứ mặc kệ họ như vậy, Jiyong hiểu là đủ rồi. Cũng giống như theo con đường âm nhạc, những scandal chưa bao giờ thôi bủa vây nhưng tôi nào quan tâm.

Người tôi quan tâm đau lòng có lẽ chỉ có fan, những người yêu thương tôi thực sự. Kì thực, nguyên tắc sống của tôi luôn đơn giản, ai tốt với tôi tôi sẽ tử tế lại gấp 10 lần, ai tệ hại với tôi tôi sẽ không thèm quan tâm đến, chẳng phải những người ghen tị với chúng ta đều vĩnh viễn tụt lại đằng sau hay sao?

Tôi là 1 thằng đàn ông , phải! Dù có yêu 1 người đàn ông cũng không thể không nói tôi vẫn là 1 người đàn ông bình thường như mọi người khác, so ra tôi thích phụ nữ hơn 1 chút, tôi từng yêu phụ nữ, cũng mang đủ đặc tính cơ bản của đàn ông. Nhiều lúc tôi ngồi suy nghĩ vu vơ, nếu như không gặp Jiyong, không vào Big Bang, tôi sẽ như thế nào? Phải chăng sẽ sống 1 cuộc sống đơn giản, lấy vợ sinh con rồi cứ như vậy kinh doanh đến hết đời?

Trước Jiyong, tôi từng yêu vài lần, thế nhưng có lẽ bởi tôi bước vào đời quá sớm lại có chút kiêu ngạo thế nên tình cảm của tôi với họ chưa khi nào say đắm mãnh liệt điên cuồng như những chàng trai trẻ tuổi khác.

Đối với tôi, tình cảm không phải để nói ra những câu ngọt ngào sến súa, tôi chỉ muốn cùng người ấy cố gắng cho tương lai. Thế nhưng phụ nữ hình như rất ghét điều đó, tôi cũng chẳng mấy quan tâm. Tôi luôn cố phong độ không để những cô gái khóc vì mình, nhưng cũng chẳng có ai hài lòng với cách tôi yêu thương chăm sóc họ.

Phụ nữ có lẽ cần 1 người đàn ông biết nói những lời ngọt ngào, phong độ thân sĩ chăm sóc cho họ như những đứa trẻ, còn tôi lại không làm được điều đó.

Cho đến khi gặp Jiyong, anh chăm sóc cho tôi, coi tôi như bảo bối. Tất nhiên không tính những ngày đầu chúng tôi thật sự rất ghét nhau, sau này khi đã thân thiết hơn anh đối xử với tôi rất tốt, tốt hơn cả tất cả những người bạn tôi từng có.

Đôi lúc tôi nhận thấy sự khác lạ trong anh, sự chăm sóc của anh khác với anh Young Bae, anh Top, anh Dae Sung, anh chăm sóc tôi tỉ mỉ từng chút một nhưng lại mang theo sự cường ngạnh khó hiểu. Ngày đó trong nhóm cả tôi, anh Jiyong và Top đều có bạn gái, chính Jiyong cũng luôn luôn có vài cô gái bên mình nhưng luôn tỏ ra khó chịu khi tôi trốn tập đến thăm người yêu hay gọi điện thoại cho cô ấy.

Rồi đến ngày tôi chia tay mối tình đầu, không vật vã đau đớn như tôi tưởng, chỉ là giống như mất niềm tin vào phụ nữ, lúc ấy lại là Jiyong ở bên tôi, không biết từ khi nào luôn là anh bên tôi chứ không phải cô gái kia.

Hóa ra, cái gọi là cuộc sống khác biệt, chia tay nhau vì số phận chỉ là chúng ta yêu nhau chưa đủ để có thể hi sinh vì nhau. Giống như Jiyong và tôi, chúng tôi bên nhau gần 10 năm, chịu đủ mọi loại đau đớn ngọt ngào nhưng rồi chẳng thể xa nổi nhau.

Mối tình đầu ngày ấy, có chăng bởi vì  tôi không yêu nhiều như tôi nghĩ...

Miên man trong dòng suy nghĩ quá khứ mãi, tôi nhận ra Jiyong đang say sưa ngủ bỗng cựa mình, tôi kéo chăn lại đắp cho anh, con người đó, chăm sóc tôi rất tốt nhưng lại chẳng hề biết chăm sóc bản thân, thật quá mâu thuẫn.

Vẫn nhớ có những ngày tôi đi chơi cùng bạn, trở về thấy anh đang sáng tác nhạc, đầu tóc rối bù, nhà cửa lộn xộn, có đôi khi còn ốm mà chính anh không biết, tôi rất ghét anh như vậy, luôn khiến tôi không an tâm. Nhưng tôi lại càng say mê cái dáng vẻ bất chấp của anh khi gọi tôi trở về:

- Nếu em không về sớm anh sẽ chết mất!

- Anh không ăn vài hôm rồi, em về nấu mì cho anh đi!

Tôi biết rõ là cái bẫy ngọt ngào anh giăng ra đợi tôi sập vào nhưng tôi tình nguyện nhanh chóng trở về chui vào lòng anh, nghe anh càu nhàu tôi vô tâm ra sao, dã man thế nào khi thả anh 1 mình ở căn nhà trống trải.

Tôi chỉ cười hôn lên môi anh, anh luôn nói anh không thấy cảm giác an toàn, tôi cũng như vậy. Nếu như tôi là người quá lý trí anh lại là kẻ quá thiên về cảm xúc, cái gì quá cũng tốt.

Lý trí quá khiến anh sợ tôi sẽ bỏ mặc mối tình này để trở về cuộc sống bình lặng hơn, còn tôi sợ cái cảm xúc của anh. Mấy tên nghệ sĩ như anh, tình cảm là thứ chất liệu để viết nhạc, nếu 1 ngày tôi mất đi sự thu hút đối với anh, lúc đó phải làm sao?

Bởi vậy tôi không muốn gần anh quá nhiều, tôi thà rằng mình nhớ anh điên cuồng cũng không muốn bên nhau quá nhiều khiến người ta chán ghét mình.

Tôi có đôi khi mâu thuẫn như vậy, thế nhưng qua thời gian này, tôi lại tham lam hơn mất rồi, tôi chỉ muốn bên anh, luôn luôn bên anh như vậy, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau chui trong chăm, ôm nhau cùng ngủ, đôi lúc tôi có thể chiều anh điên cuồng bên nhau bất cứ khi nào anh muốn, cứ như vậy cùng nhau yêu thương, cùng nhau già đi...

- Sao em chưa ngủ?

Jiyong bên kia đã tỉnh thấy tôi đang nhìn mình chằm chằm cất giọng hỏi. Giọng anh vừa tỉnh ngủ hơi khàn khàn mang theo nét quyến rũ kì lạ, tôi cười cười vuốt má anh:

- Sáng em ngủ hơi nhiều nên giờ không buồn ngủ, anh cứ ngủ đi mai còn đến công ty cơ mà! Em lát nữa sẽ ngủ!

Jiyong không chịu ngủ tiếp kéo tôi vào lòng anh, đầu anh gục trên hõm vai tôi hít hà. Con người kia luôn có 1 vài sở thích kì lạ như vậy, tôi cũng chẳng hỏi vì sao anh thích hõm vai tôi như vậy, nơi đấy có nhiều mồ hôi khiến tôi không thoải mái.

Nhớ những ngày đầu, tôi len lén xịt chút nước hoa vào đó để bớt mùi mồ hôi nhưng anh gục xuống ngẩng lên ngay nghiêm túc nhìn tôi:

- Seungri!!!
- Ơi sao anh?
- Em dùng nước hoa nồng như vậy?
- Đâu có?
- Còn không sao? Vai nồng hết cả lên rồi, lần sau dùng thì dùng, tránh vai ra! Vai em là của anh, anh không thích mùi nước hoa này!
- Vậy em đổi mùi khác!
- Không được, mùi gì anh cũng ghét hết!
- ....
- Anh ghét mùi nước hoa!!!
- Anh cũng dùng nước hoa mà?
- Nhưng anh không muốn em dùng!
- Thần kinh!
- Thôi được rồi, dùng cũng được, nhưng tránh dùng ở vùng cổ với vai ra được không? Anh không muốn mùi cơ thể em bị nước hoa lấp mất!
- .... Anh cũng ít có biến thái lắm!
- Ừ đấy đúng rồi!
Nói rồi anh lại nhảy qua ôm lấy tôi. Ngày đó tôi là 1 cậu nhóc gày gò đến thảm thương, anh cũng gầy nhưng cao hơn tôi đôi chút, cánh tay anh dài thường ôm hết cả cơ thể tôi vào lòng. Tôi giãy dụa:
- Bỏ em ra!!!!!
- Không được! Em còn phải cho anh sờ 1 chút!
- Thần kinh! Anh đi mà ôm ấp sờ mó bạn gái anh ấy!
- Không được, đàn ông sờ mó phụ nữ quá nhiều là không được! Sao em có suy nghĩ tồi tệ vậy hả? Khai mau, em cũng làm vậy với bạn gái em hay sao?
- Em không giống cái tên dê già nhà anh!
- Anh cũng đâu có sờ mó gì bạn gái của anh, anh chỉ sờ em thôi!

- ....

- Bởi vì anh mới xác lập quan hệ, không muốn đụng chạm quá sớm khiến cô ấy sợ chạy mất thì sao, đúng không?

- ...
- Nên anh phải sờ mó em, như vậy khi nhìn phụ nữ sẽ bớt cảm giác muốn đụng chạm!
- ...

- Nên em không được dùng nước hoa nữa! 

Tôi sau đó nghẹn họng nào thể phản bác thêm gì nữa, từ đó về sau rất ít dùng nước hoa khi ở gần anh. Jiyong sau đó rất hí hửng vì tôi nghe lời, lại càng thường xuyên ôm ấp nhiều hơn.

Khi đó, chúng tôi đều có bạn gái, dù đúng là có chút cảm giác khác lạ với nhau nhưng cũng chỉ là bởi thân thiết, ít nhất tôi nghĩ như vậy.

Mãi về sau này, tới khi trong đêm say anh đè tôi áp vào cánh cửa đặt lên môi tôi 1 nụ hôn nóng bỏng, nụ hôn đó vừa có mùi rượu ngọt nhẹ, vừa mang theo hương vị của riêng anh mãi sau này tôi cũng chưa 1 lần quên được... lúc ấy tôi mới nhận ra, người tôi luôn gọi 1 câu anh trai ngay từ đầu đã không xem tôi là em. Ngày ấy, tôi không rõ lắm về tình yêu của 2 người đàn ông, chỉ cảm thấy có nhiều sợ hãi, nhưng lại không thể làm lơ anh, bởi vậy chúng tôi cứ trong 1 mối quan hệ lơ lửng như vậy mãi.

Ngày ấy tôi không chắc tình cảm mình dành cho Jiyong là gì, chỉ biết tôi thực sự quan tâm anh, nhưng không đủ dũng khí để bắt đầu 1 mối quan hệ kích thích như vậy.

Ngày đó, Jiyong vừa là 1 người đàn ông lại là trưởng nhóm của tôi, tôi vừa quý mến vừa sợ hãi anh, bảo tôi bắt đầu nói chuyện yêu đương quả thực vừa buồn cười vừa kì lạ.

Chúng tôi cứ lửng lơ như vậy, chẳng phải yêu càng không phải anh em mãi cho đến khi scandal của anh và 1 cô gái diễn ra. Khi nhìn thấy những dòng tin trên báo, khi thấy những tấm ảnh thân mật của 2 người, trái tim tôi khi ấy giống như bị ai đó bóp nát.

Sau này khi nhìn lại, tôi hiểu rằng bản thân đã chấp nhận người đàn ông ấy từ lâu, chỉ là không dám đối diện sự thực đó.

Tôi vẫn nhớ mãi đêm ngày hôm ấy, khi chúng tôi cãi nhau, tôi nhìn gương mặt mệt mỏi của anh trái tim như muốn ngừng đập, anh nói với tôi: nếu tình cảm của anh khiến tôi khó xử cho anh xin lỗi, tôi không hiểu sao nhưng khi đó, tôi chỉ muốn ôm lấy anh, tôi chỉ muốn anh như trước kia mặt dày chạy theo tôi, đòi ôm tôi, đòi ngủ cùng tôi, tôi sợ hãi đối với anh tôi cũng chỉ như người khác, chỉ là 1 trò chơi tình ái khi buồn chán.

Tôi sợ anh sẽ ngả vào lòng 1 cô gái khác, tôi rất sợ điều đó. Bởi vậy, sau khi cãi nhau, tôi đã nói hết tất cả suy nghĩ của mình ra. Tôi hiểu, ngay khi tôi nói ra như vậy, dù chưa trực tiếp thừa nhận nhưng tôi đã không còn đường lui nữa rồi. Chúng tôi cứ như vậy bên nhau, anh vẫn trực tiếp bày tỏ tình cảm dành cho tôi, tôi không biết trong ấy bao nhiêu lời nói thật lòng, bao nhiêu lời nói đầu môi nhưng tôi nhận ra mình bắt đầu chìm đắm vào đó, chính tôi luôn miệng nói rằng không được tin tưởng anh quá nhiều nhưng lại bắt đầu vô thức dựa dẫm vào anh, bắt đầu ích kỉ chỉ muốn anh nhìn 1 mình tôi, chỉ muốn anh nói những lời ngọt ngào cho riêng tôi.

Tình cảm bên nhau như vậy, tôi không chắc mình có thể sắt đá đến bao giờ, tôi là 1 kẻ lí trí nhưng cũng không bạc đãi bản thân, có 1 đêm tôi nằm cả đêm suy nghĩ, phân tích rõ ràng và phải thừa nhận, tôi đã yêu Jiyong.

Dù có ngàn vạn lí do để che lấp nhưng tôi vẫn biết rằng tôi đã yêu anh mất rồi. Tôi yêu anh bằng thứ tình yêu mà chính tôi không nhận ra nhưng có lẽ đã bắt đầu âm ỉ từ lâu. Đâu phải ngẫu nhiên giữa 4 người tôi có cảm tình với anh nhất, đâu phải ngẫu nhiên rõ ràng anh Bae quan tâm tôi nhưng tôi lại hướng ánh mắt về anh chàng trưởng nhóm lạnh lùng không thèm nói chuyện với mình.

Thực ra ngay từ đầu phải chăng tình cảm của tôi đã chẳng đơn thuần chỉ là tôi không nhận ra?

Con người ta vốn tham lam, tôi cũng như vậy. Bởi vì tôi chỉ muốn anh là của tôi, tôi đau lòng bởi anh hi sinh vì tôi, tôi chấp nhận vì anh làm những chuyện điên rồ khác.

Kì thực, tôi thừa biết còn những cách khác để xử lý chuyện đó nhưng tôi vẫn lựa chọn cách tàn nhẫn đó, tàn nhẫn với chính mình, cũng tàn nhẫn với chính anh, khi ấy tôi chỉ muốn giải quyết mọi chuyện nhanh nhất có thể, thế nhưng nó lại tạo ra hiểu lầm lớn đến mức nào khiến chúng tôi đau đớn.

- Sao em không ngủ?
Trong dòng suy nghĩ tôi không biết mình từ khi nào đã bật cười thành tiếng khiến con người đang say ngủ kia tỉnh giấc, tôi liếc sang phía anh:
- Ngủ đi! Không phải việc của anh!
- Vợ anh nửa đêm suy nghĩ đến bật cười anh còn không nên lo sao?
Tiếng vợ anh gọi ra nghe thật thuận miệng khiến tôi vừa tức vừa buồn cười:
- Đừng có gọi bậy! Không pháp luật nào công nhận đâu!
- Sau này cưới rồi xem em còn cứng miệng vậy nữa không?
- ….
- Nói xem, em có chuyện gì nửa đêm ngồi cười như vậy?

- Không có gì, vui cười không được sao?

- Có gì mà vui? Sắp lừa được anh vào bẫy nên vui?

- ….
- Này nói xem, sao anh mê mẩn em đến mức ấy được nhỉ, em bỏ bùa anh!
- …

- Này, nói chuyện với anh đi!!!

Tôi quá quen với những câu chuyện lảm nhảm vớ vẩn của anh trực tiếp quay người lại không thèm để ý anh. Thế nhưng, đúng là tên đàn ông đó luôn biết cách trị tôi, anh không để tôi đáp lại nhào lên vồ lấy người. Sức nặng của anh nửa nằm nửa đè lên khiến tôi ngộp thở:

- Xuống đi, nặng chết em!!!
- Nói xem em có chuyện gì anh sẽ xuống! Không anh sẽ nằm như vậy ngủ!
- … không có gì, nghĩ vớ vẩn thôi!
- Em lừa anh sao?
- Thật mà… nghĩ đến vài chuyện trước kia của chúng ta nên thấy buồn cười…
- À…
- Vậy giờ xuống được chưa?
- Gọi chồng đi anh sẽ xuống!
- Anh đừng có được voi đòi tiên, không xuống em hất anh xuống đó!!!!
- Kệ!!!
Nói rồi anh bám dính quặp chặt lấy cơ thể tôi khiến tôi phát bực lên được:
- Xuống!!!!
- Không!!!
Tôi không còn cách nào khác đành lại phải dùng độc chiêu của mình, ghì lấy anh đặt lên môi anh 1 nụ hôn, đợi đến khi anh đáp lại thả lỏng mới có thể hất tên đàn ông đó khỏi người mình. Tôi nhếch mép cười cười:
- Đồ dễ dụ!
- Là anh để em dụ, hiểu không đồ ngốc?
- Em biết….

Anh cười thấp giọng ôm lấy tôi, tôi yên tâm chìm vào giấc ngủ, chúng tôi an an ổn ổn như vậy cùng nhau đi qua bao đêm giông tố cuộc đời….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro