Chương 169(PN2): Tâm sự của Jiyong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em đang nằm ngủ ngon lành trong vòng tay tôi. Đêm nay là 1 đêm khó ngủ, không phải bởi cô đơn hay đau đớn mà bởi tôi quá hạnh phúc.

Cảm giác ở bên nhau rất gần, có thể cùng bên người con trai này cả đời thật tốt. Người ấy giống như lẽ sống của tôi, là ánh mặt trời của tôi, nụ cười của em khiến cuộc sống ảm đạm của tôi bừng sáng.

Tôi là 1 kẻ quái gở, sống vì đam mê nghệ thuật của mình, cũng chỉ coi tình yêu như 1 thứ gia vị của cuộc sống. Thế nhưng từ khi em xuất hiện, tôi đã nhận ra em chính là cái giá phải trả cho việc chơi đùa tình cảm của mình.

Tôi điên cuồng vì em, vì em mà say đắm, vì em đã đau đớn, vì yêu em mà tuyệt vọng. Thật may mắn, là bởi vì em nên tôi cũng được trải qua niềm hạnh phúc như bây giờ, vì là em nên chúng tôi mới có thể cố gắng đến như vậy.

Tôi không chắc chắn vì sao mình lại say mê cậu trai đó, có lẽ ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau, hoặc giả là vì 1 lý do gì đó, thật khó để cắt nghĩa.

Vậy mà để nói ra chữ yêu đó, từ say mê chuyển sang gắn bó, từ hòa hợp chuyển sang keo sơn là cả những năm tháng đằng đẵng chúng tôi yêu thương nhau cũng hành hạ nhau.

Tính cách chúng tôi thật sự khác nhau từ những điều nhỏ nhất, chẳng thể hòa hợp yêu thương như những đôi tình nhân khác, thế nhưng bằng cách nào đó, định mệnh vẫn gắn chặt lại cùng nhau.

Tôi tin vào Chúa và số mệnh, cũng tin em là món quà Chúa dành cho tôi.

Khoảng thời gian tăm tối nhất trong đời tôi có lẽ là khi những hiểu lầm liên tiếp xuất hiện, chúng tôi dần dần rời xa nhau. Khi ấy tôi rất sợ, thà rằng chưa từng có còn hơn có rồi lại mất đi.

Em ở bên tôi, khiến tôi quen với cảm giác hạnh phúc ấy và rồi lại rời xa, thật sự là điều đau đớn đến mức không muốn sống.

Kì thực tôi luôn lo sợ, luôn luôn lo sợ, người đó cá tính mạnh như vậy, ham vui như vậy lẽ nào chịu trói chân bên cạnh tên nghệ sĩ quái gở như tôi?

Thế nhưng bao nhiêu năm nay, em vẫn như gần như xa, tuyệt đối chưa 1 lần đi xa đến mức tôi không tìm được. Chính em khiến tôi hiểu rằng tình yêu không thể không cùng nhau vun đắp. Tôi vẫn còn nhớ như in, ngày ấy em nói với tôi:

- Em thích anh nhiều hơn em nghĩ…

- Em chỉ muốn bên anh cả đời…

- Em từng nói muốn bảo vệ anh, vì sao anh không cần?
- Em trả lại cho anh nụ hôn đêm ấy!

- Em muốn bên nhau là bên nhau cả đời…

Con người đó, lần đầu tiên có người đau lòng vì anh, quan tâm vì anh nhiều đến thế. Tôi vẫn còn nhớ nụ hôn đầu tiên của chúng tôi, tôi vẫn nhớ cảm giác lần đầu chạm vào cánh môi mềm mại năm đó, tôi vẫn nhớ, cảm giác lần đầu tiên thân mật càng không thể quên.

Chớp mắt đã gần 10 năm kể từ ngày đầu tiên quen biết, thật may mắn bởi quá khứ hoài niệm chỉ khiến tôi bồi hồi ngọt ngào bởi người vẫn còn đây, tình yêu vẫn còn đây.

Tôi đột nhiên muốn hút 1 điếu thuốc, tôi dạo này rất ít hút nhưng không hiểu sao ngày hôm nay tâm trạng quá hưng phấn như vậy, chỉ muốn có chút gì để kiềm chế lại tâm trạng 1 chút.

- Sao lại tỉnh không ngủ được à?
Cậu bé của tôi lơ mơ tỉnh dậy ngước lên hỏi. Tôi hôn nhẹ vào môi em:
- Ừm, định dậy đi vệ sinh….
- ….
- Sao em không ngủ vậy?
- Anh cười to quá, nghe rợn người!
- À…
- Bớt bớt đi!!!!
- Sao được, anh đang sung sướng muốn chết đây!
- Có chuyện gì? Bắt được vàng?
- Còn hơn thế, anh sắp được kết hôn rồi, anh sắp kết hôn rồi!
- ….
- Vui không?
- Không phải anh kết hôn với em sao?
- Đúng vậy! Dù em hơi béo cũng hơi nói nhiều nhưng anh vẫn vui chứ!
- ….
- Đùa chút thôi mà!
Tôi cười cười cầm bật lửa lên định hút 1 điếu nhưng nhớ ra em đang trợn ngược mắt nhìn mình đành cười cầu hòa:
- Anh bật chơi chơi thế thôi!
- ….
- Anh không định hút đâu, thật mà!!!
Seungri liếc nhìn tôi mặt tỏ rõ sự khinh thường:

- Thật mà? Anh nói không thấy ngượng miệng hả?

Nói rồi em ngồi dậy nhón lên ngăn kéo tủ đầu giường bực dọc lôi bao thuốc em giấu kia ra ném vào người tôi:

- Anh đi ra ngoài hút đi, đừng có bật lửa tách tách trên giường nữa, anh muốn đốt giường của em chắc? Ga mới mua đó!

Rồi quay mặt vào tường trùm chăn ngủ tiếp. Tôi bật cười bởi hành động của em. Vài hôm trước, bởi muốn sáng tác thêm nhạc chuẩn bị cho đợt comeback, tôi lại nghiện thuốc trở lại.

Em nhìn thấy đã giấu hết thuốc trong nhà đi không để nó xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tất nhiên tôi thừa biết nó ở đâu, cũng có thể mua lại nhưng lại hiểu bởi em lo lắng cho sức khỏe của mình nên cũng cố gắng hạn chế đi nhiều.

Tôi kéo chăn ra ôm lấy em, nhìn gương mặt đã có da có thịt phúng phính nhịn không được suy nghĩ muốn cắn, cũng chẳng bạc đãi mình nữa cúi xuống cắn mạnh vào má em. Em kêu oai oái:

- Đồ dã man!!!!

- Để im cho em ngủ đi!!!!

Nói vậy nhưng con người đó vẫn không hề đẩy mạnh tôi ra, bên nhau lâu như vậy, tôi thừa hiểu tính cách em, miệng luôn luôn từ chối đến mức thành quen, chỉ cần không quá đáng sẽ mặc kệ.

Có lẽ em cũng thích đúng không, nhiều lần như vậy, nếu không thích cũng chẳng bạc đãi mình như vậy

Này… thành thật chút đi, em cũng thích anh động chạm em đúng không?
- …
- Nói nghe xem…
- …
- Seungri!!!!
- Anh điên à, thích hay không cũng không phải nửa đêm nửa hôm như vậy!
- Càng vui chứ sao….
- Ngủ đi, mai rồi tính!
- Ý em là mai rồi được đụng chạm em thoải mái hả?
- …..
- Đúng không?
- Ngủ đi!!!!
Tôi thấy người kia của tôi đã hơi cáu nhưng lại càng nghiện vẻ mặt cáu gắt đó của em. Cậu trai của tôi nhắm mắt lại nhanh chóng, cau chặt mày, môi hơi bĩu ra như 1 đứa trẻ mặc kệ tôi đùa nghịch thế nào.
- Anh không để em ngủ hay sao thế hả????

- Không đấy!!!

Tôi càng chơi càng thấy vui nhưng cậu trai của tôi lại cao tay hơn, em quay sang rúc chặt vào lòng tôi, thò tay sang níu tay tôi lại ôm lấy.

- Ngủ đi, ngày kia còn đi Mĩ nữa.
- Nhắc mới nhớ, vậy… chuyện chúng ta tính sao đây?
- Tính sao mà tính chứ, thì cứ vậy thôi!
- ….
- Anh muốn sao?
- Cũng phải tổ chức 1 chút chứ!

- Không cần đâu, phức tạp lắm. Chúng ta đi cả ekip, có người này người nọ nữa, đừng lộ liễu quá!

- Nhưng cũng nên… haizzz, nếu em không muốn thì thôi!

Em ngẩng đầu dậy nhìn tôi:
- Vậy anh muốn sao? Tổ chức rồi phát trực tiếp nhé!          

- Không phải, nhưng….

Tôi không biết nói sao cho em hiểu. Tôi không muốn thiệt thòi cho em, chúng tôi, 2 người đàn ông bên nhau vốn đã luôn phải kín đáo, đến giờ kết hôn cũng chỉ có 2 người cùng nhau.

Tôi không muốn như vậy, dẫu luôn nói rằng chỉ cần nhau là đủ, nhưng em là của tôi, là bảo bối của tôi, điều đó không có gì xấu hổ phải giấu diếm.

- Anh muốn mời vài người bạn thân, ít ra cũng phải vậy.

- 2 người không phải càng lãng mạn hay sao? AAn thích lãng mạn lắm mà?

- 2 người cả đời rồi, cưới xin không được bừa bãi như vậy!
- …..
- Được không?

- Em chỉ muốn bạn thân chung của chúng ta thôi! Em không thích có bạn em, bạn anh, bạn chúng ta, phức tạp lắm, mệt!

Tôi chỉ biết lặng câm. Bạn chung? Yêu cầu của em nghe có vẻ đơn giản nhưng lại khó biết bao. Chúng tôi dường như không có lấy 1 người bạn chung, em thích giao du bạn bè làm ăn, kinh doanh, tôi lại chán ngán mấy thứ đó.

Tôi chỉ thích cùng chơi với hội bạn nghệ sĩ của mình, thời trang và rượu là đam mê, thế nhưng em lại không hiểu được. Chúng tôi cứ như vậy, chỉ giao nhau duy nhất ở âm nhạc, tất nhiên cả tình yêu nữa.

Thế nhưng đến lúc này, em muốn có bạn chung… tôi biết tìm đâu ra bạn chung cho em để chứng kiến đám cưới của chúng tôi… ngoài Big Bang! Phải rồi! Big Bang! 3 con người kia cũng nên dự đúng không:

- Vậy để Big Bang nhé!

- Em cũng có ý đó, mời bọn họ, quản lý của anh nữa thôi. Gia đình khi nào trở về chúng ta mời 1 bữa cơm thông báo là được, càng đơn giản càng tốt!

- Ừm. Vậy được! Mai anh sẽ đi Mĩ trước!
- …. Anh đi trước làm gì?
- Anh chuẩn bị!
- Có gì mà chuẩn bị?
- Anh kết hôn, anh hồi hộp! Em không hồi hộp kệ em chứ!
- …
- Được rồi, tùy anh. Đừng có vẽ ra cái gì lộ liễu là được!
- Anh biết mà!
- Giờ thì ngủ được chưa?
- Anh càng hưng phấn không ngủ được, biết sao đây?
- ….
- Em nói xem, chúng ta đã sắp kết hôn rồi… Quan hệ chúng ta sẽ được pháp luật công nhận!
- Ừm…
- Hơi tiếc vì không phải pháp luật Hàn ….

- Mặc kệ, có 1 nơi nào đó trên thế giới này công nhận chúng ta là của nhau là đủ!

Cậu trai của tôi thì thầm câu ấy vào tai tôi trong 1 buổi đêm đẹp đẽ như vậy, tôi không còn gì phải nuối tiếc nữa. Chỉ cần 1 nơi nào đó trên thế giới này… chúng tôi thực sự là của nhau… Thế nhưng chỉ 1 giây sau đó:

- Nếu như vậy nếu sau này em đá anh sẽ được chia nửa tài sản!
- ….

- Sao vậy ? Tiếc tiền?

Tôi bật cười:

- Tiếc tiền? Anh cũng mong anh có thể tiếc tiền vì em, bao năm nay em chưa hề tiêu của anh quá triệu won!

- Anh muốn em tiêu lắm hay sao?
- Chỉ là thấy em phân ranh rới quá rõ ràng…
- Em chỉ không muốn phụ thuộc anh….

- Em phụ thuộc anh hay không anh không biết nhưng không có em anh chết chắc chắn! Thế nên cưới anh rồi đừng mong bỏ anh….

Em cười thấp giọng, tôi không nỡ bắt em tiếp chuyện nữa bèn ôm lấy em để em ngủ 1 giấc. Trong 10 năm nay, tôi có những lúc đã nghĩ sẽ đánh đổi tất cả để có những giây phút yên bình như vậy.

Kì thực, em có lẽ chỉ bình yên nhất khi ngủ, ngày thường nói nhiều kinh khủng, lại có 1 khoảng thời gian trưởng thành, lúc đó có lẽ chúng tôi chưa yêu nhau, em luôn lẽo đẽo theo tôi kể đủ thứ chuyện từ vui đến buồn.

Có những lúc chính tôi cũng thấy phiền toái thế nhưng cho đến khi em bắt đầu có những mối quan hệ bạn bè làm ăn khác, em ra ngoài thường xuyên hơn tôi mới nhận ra thiếu em trống vắng biết nhường nào.

Khi đó tình cảm thật kì lạ, thiếu nhau cảm giác nhung nhớ gặp nhau lại không biết thể hiện ra sao chỉ muốn thu hút chú ý người kia bằng cách mắng mỏ em…  Nghĩ lại bỗng nhận ra mình trẻ con, thực ra chúng tôi đều trẻ con, tình yêu của chúng tôi cũng ngu ngơ mà nguy hiểm như vậy. Tôi cầm điện thoại nhắn tin cho 3 người còn lại:

- Tôi muốn đám cưới, em muốn đám cưới!
- ….
- …
- ….

- Mấy người phải giúp tôi kết hôn…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro