Chương 17: Trò chơi kéo đẩy của Ji yong và Seungri....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 người dù có muốn ở bên nhau lâu như thế nào thì Young Bae cũng đang gào lên trong điện thoại bắt họ trở về để đi ăn cùng 3 cậu trai đang cáu kỉnh ở nhà. Jiyong và Seungri đứng dậy phủi quần áo trở về, vừa về đến sảnh khách sạn, 2 người đã nhận được 1 liên hoàn mắng của Top:
- Này tôi không rảnh để chờ 2 cậu làm trò đâu, lần sau mà thế thì nhịn đi, nhìn nhau mà no được thì khỏi cần ăn cơm đi.
- Em biết rồi, vậy lần sau không cần gọi đâu anh, e với Seungri nhìn nhau qua ngày vậy.
- Haizzz. Biết rồi, vậy giờ đi ăn được chưa?
Big Bang kiếm đc 1 quán ăn ven bờ biển đồ hải sản khá ngon và tươi. Suốt bữa ăn mọi người đều trò chuyện vui vẻ, ngày càng bọn họ càng gắn bó với nhau hơn. Sự gắn bó không chỉ là thành viên cùng nhóm mà còn là những người anh em cùng nhau vào sinh ra tử. Đương nhiên cũng có cả mối quan hệ hơn cả như thế như của 2 người nào đó. Ăn xong cả lũ lại ngồi trêu đùa. Young Bae lại kiến nghị:
- Bữa này Jiyong trả đi, cái cậu này lại vừa được trả tiền bản quyền năm nay rồi đấy. hazz, sao tui nghèo vầy nè…
Jiyong cười không có ý kiến gì, đôi lúc trả 1 vài bữa ăn cũng chả vấn đề gì. Nhưng Seungri lại lên tiếng:
- Sao cứ bắt anh ý trả hoài vậy, để anh Top trả đi, tiền ảnh vừa đóng phim đâu có ít.
Top la làng:
- Giờ thì lại liên quan gì đến tôi vậy? Seungri à người nhà cậu lắm tiền vậy tiêu bớt giùm cậu ta 1 chút không hết được đâu
Mọi người rần rần cười, lẽ ra mọi ngày Seungri sẽ đỏ mặt và im luôn thế nhưng hôm nay cậu thản nhiên:
- Không hết được nhưng em không thích thế.
- Jiyong à cậu xem cái người keo kiệt này đi, mà đã ai bắt cậu ta trả đâu? Chúng tôi muốn Jiyong trả cơ mà?
Top quay sang Jiyong đòi công lý, rất tiếc con người nào đó chỉ có Seungri là chân lý duy nhất thôi:
- Ừm, có người không thích thì bữa này phải cắm anh ở lại em cũng nhất quyết không trả !
Young Bae cười ầm lên. Top ấm ức quay sang Dae Sung:
- Cậu không bênh anh à, nhà người ta bắt nạt anh kìa? Cậu vừa trả lời phỏng vấn muốn lấy anh cơ mà? Bênh anh đi anh sẽ lấy cậu về…
Dae Sung đang ăn phụt cả thức ăn ra. Cậu ôm bụng lăn lộn cười.
- Tiền trả bữa này anh cũng không có thì em không lấy anh đâu, dạo này em đang túng thiếu, phải câu đại gia thôi.
- Em... em thật là dã man, em chơi đùa tình cảm anh vầy sao??
Dae Sung nhún vai:
- Mang tiền ra đây thì muốn sao cũng được.
Mọi người cười ầm lên, Top cảm thấy thật ấm ức mà, 4 cậu em hùa vào bắt nạt anh, rõ ràng anh mới là anh cả cơ mà??? Cuối cùng Top vẫn là người phải trả bữa ăn tối đó. Thực ra số tiền không nhiều, bọn họ chơi đùa nhau 1 chút. Ăn uống xong ai về phòng người ấy nghỉ ngơi, họ đã quá mệt sau khi bày đủ trò với nhau rồi. Seungri cũng về phòng ngay, cậu muốn tắm 1 chút, cát dính trên người thật khó chịu.
Seungri tắm xong, cậu khoác hờ áo tắm khách sạn nằm dài ra giường đọc sách. Đọc 1 chút cậu lại nghĩ đến buổi chiều hôm nay, gương mặt trắng trẻo lại ửng hồng. Cậu cũng quá liều lĩnh, nhưng khi đã xác định rõ tình cảm của mình cậu không muốn phải lằng nhằng thêm nữa. Cậu đã suy nghĩ rất lâu trước khi nhận ra tình cảm của mình rõ ràng, cậu thậm chí từng chạy trốn những gì trái tim mình cảm nhận… nhưng rồi cậu không làm được. Tít tít… Tiếng chuông tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ đang miên man, Seungri mở ra đọc:
- Ra mở cửa phòng, anh đang đứng ngoài.
- Seungri ngủ rồi..
- Vậy anh chờ Seungri ngủ dậy nhé
Seungri trêu đùa anh vài câu, Jiyong cũng hùa theo không có vẻ vội vàng. Anh đã chờ cậu như 1 thói quen khó bỏ từ lâu. Seungri cũng không làm khó anh lâu, cậu chạy ra mở cửa:
- Không ngủ đi qua đây chi vậy?
Seungri mở cửa cho anh với gương mặt trắng trẻo, đầu vẫn hơi ướt cộng thêm chiếc áo tắm khoác hờ lộ cả xương quai xanh. Jiyong nhìn 1 hồi cười cười:
- Khó ngủ qua đây chơi chút …
- Nhìn chi nhìn nhiều vậy? Chưa thấy trai đẹp bao giờ sao ộp pa?
- Hừm, trai đẹp thấy rồi mà đẹp cỡ này không nhiều lắm…
Seungri cười ngặt nghẽo với trò đùa vô thưởng vô phạt của anh. Jiyong nhếch môi, cái con người tự tin có thừa, khen 1 chút là chẳng phòng bị gì cả. Anh lách qua cậu bước vào phòng, phòng vẫn bừa bộn như mọi chỗ cậu ở qua. Mặc dù Ji là người khá ngăn nắp nhưng ở cùng cậu lâu ngày, anh nghiễm nhiên mặc kệ cậu quăng đồ đạc lung tung, 1 phần là do anh cưng chiều , 1 phần là anh quá mệt nếu cứ sắp lại đống đồ cậu ném khắp nơi như vậy. Jiyong dạt đống quần áo ra ngồi lên giường càu nhàu:
- Xếp bớt đồ vào đi.
- Không thích đâu. Bày vậy cho dễ tìm.
Jiyong chịu hẳn, anh đành mặc kệ đống đồ vô cùng vướng mắt trước mặt. Seungri nhún vai mặc kệ, cậu leo lên ghế ngồi bên cạnh tiếp tục đọc sách. Jiyong ngồi im lặng bên cạnh, đấu trí với anh sao? Anh vốn rảnh mà, hơn nữa ngồi ở đây, được hít thở không khí quen thuộc lại được ngắm nhìn người nào đó, anh ngồi vậy cả đêm nay cũng được nữa. Anh bò ra mép giường gần phía cậu đang ngồi và nhìn chằm chằm. Được cỡ vài phút, Seungri làu nhàu:
- Nhìn nhiều cũ mặt em đấy.
- Ừm, cũ đi 1 chút cũng được, mới quá hại nhìn mãi không chán ấy...
Seungri bật cười nho nhỏ, đúng là mấy trò mèo cậu không đấu lại được con cáo tinh ranh đó.
- Lên đây coi, ghế đó chật anh không ra đó được.
Cậu chẳng nói gì ngoan ngoãn trèo lên giường nằm cạnh anh. Jiyong thấy hơi lạ, cậu đột nhiên ngoan cũng khiến anh cảnh giác vô cùng, ai bảo trước nay anh luôn coi cậu là 1 cậu bé ngây ngô chứ. Thật là mù mắt mà.
- Sao vậy?
- Anh bảo lên thì em lên còn gì?
- Tôi bảo gì em làm đấy hơi lạ à nha.
Seungri lườm:
- Vậy lại xuống ghế nhé
- Thôi khỏi, nằm đây chút đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro