Chương 17(tt): Trò chơi kéo đẩy của Jiyong và Seungri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong mặc kệ quay sang ôm Seungri 1 chút, niềm hạnh phúc vẫn chưa tan hết khiến trái tim anh được lấp đầy ngọt ngào. Anh thì thầm:
- Anh thấy giống như mơ vậy...
- Vì sao? Đâu phải anh chưa ôm em bao giờ? Anh vẫn lựa lúc em ngủ ôm hoài đó chứ!
Jiyong ngẩng phắt mặt lên:
- Ồ em cũng biết đó hả?
- Chứ anh nghĩ anh ôm chặt thế em thở còn không nổi ngủ được mới lạ đấy...
Jiyong cười khẽ:
- Vậy mà giả vờ không biết lâu nay đó nha.
Seungri lém lỉnh:
- Chứ chả lẽ trừng mắt dậy bảo anh ôm em tiếp đi chắc.
- Ồ... vậy là cũng thích đi...
- 1 chút chút.
Jiyong cười ầm lên, càng ngày anh càng thấy ngạc nhiên bởi sự nghịch ngợm 1 cách đáng yêu của cái con người đó. Anh tiện tay với lấy điếu thuốc định hút nhưng nghĩ sao lại đặt xuống cười cười:
- Vậy tôi hỏi em 1 câu được không..
- Ừm...
- Em nhận ra khi nào vậy?
- Nhận ra cái gì mới được chứ?
- Tình cảm của anh đó.
- Chứ không phải anh tự nói ra à, hôm say rượu đó anh chẳng thổ lộ mà.
Jiyong nằm ngửa ra nheo nheo mắt:
- À ừm.... hôm đó nhỉ...
- Say thật sao?
- Chút chút, ko đến mức không biết gì. Còn em?
- Em thì sao?
- Hôm em giận anh vụ cô gái kia, với hôm trước uống với anh Top đó. Có say không?
- ....
- Trả lời đi
- Không say đến nỗi thế.
Jiyong quay sang mắt híp lại:
- Ồ nghĩa là em biết hết mà cố tình dày vò anh hả? Em biết tất cả nhưng lại trưng cái bộ mặt hoảng hốt đó ra hả?
Seungri quay sang nhìn anh, ánh mắt anh thật nguy hiểm như muốn ăn thịt cậu, cậu bĩu môi:
- Không phải anh từng dậy em... muốn 1 người điên cuồng vì mình cần biết chơi trò kéo đẩy sao?
Jiyong cau mày. Anh từng nói vậy sao? Chết tiệt thật, chỉ vì vài câu làm màu của chính mình mà con người kia ghi nhớ lâu vậy.
- Này sao em không nhớ tập hát tập nhảy không nhớ lời tôi dặn khi ra sân khấu mà toàn nhớ những cái không đâu thôi vậy?
Seungri cười:
- Vậy sao anh không ra dáng trưởng nhóm chút đi? Lí nào trưởng nhóm nửa đêm vào phòng người ta chiếm chỗ vậy chứ?
- Không ra dáng ư...
Jiyong vừa cười cười vừa thò tay vào chăn Seungri cuộn chặt từ nãy vừa dịch lại sát cậu:
- Sao cuộn chăn chặt thế, sợ điều gì vậy?
Seungri bị bóc trần suy nghĩ chỉ sau 1 câu nói của ai kia, cậu lúng túng đến cực điểm:
- Làm sao? em thích thế đấy.
- Ồ....
Seungri tung chăn ra đá Jiyong ra khỏi gần mình:
- Tránh xa ra đi. Ngồi xa cũng nói chuyện được.
- Buổi chiều tưởng bạo lắm cơ mà...
Jiyong cũng chỉ muốn đùa cậu 1 chút không ngờ không khí trong phòng lại vừa lúng túng vừa mờ ám như vậy. Anh không muốn dọa Seungri thêm nữa, có lẽ đêm nay anh cần về phòng mình thôi, cứ như thế này anh sẽ không kiềm chế được những ý nghĩ khác mất. Anh cười nhẹ nhìn người ấy đang bối rối:
- Thôi nói chuyện vậy đủ rồi, anh về phòng chuẩn bị đồ đạc trước đây.
Seungri nghe xong thở phào 1 hơi. Cậu biết giờ quan hệ giữa 2 người đã xác định, có những việc chỉ là sớm muộn thế nhưng cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì xa hơn. Cậu rất biết ơn khi Jiyong hiểu điều đó, anh chưa bao giờ ép buộc cậu điều gì.
- Cảm ơn anh...
Jiyong buồn cười:
- Cảm ơn gì chứ. Tôi sẽ không để mình đợi quá lâu đâu.
- Biết rồi.
- Biết rồi ư? Haha, em đáng yêu quá đi.
Jiyong đi ra cửa, Seungri chạy theo tiễn anh. Tình yêu mang lại 1 cảm giác rất khác, chỉ vài bước chân cũng muốn đi cùng nhau, Seungri mở cửa, bất ngờ Jiyong chặn tay cậu đóng sầm cửa lại. Anh quay sang ôm cậu chặt cứng, bàn tay anh chu du khắp bờ vai và tấm lưng rắn chắc của cậu, cậu hốt hoảng:
- Anh... anh...
- Để anh ôm em 1 lát, về không như vậy tối nay anh không ngủ nổi.
Jiyong buông ra vài câu tán tỉnh trắng trợn như vậy, tay anh lại chẳng chịu nằm im 1 chỗ khiến Seungri cứng đờ người. Cậu không biết nên phản ứng như thế nào ngay lúc ấy, nhưng chỉ mất vài phút cậu nhận ra con người kia đang nhỏ giọng cười. Rõ ràng là đang trêu cậu mà, Seungri quay sang cắn mạnh vào cổ Jiyong 1 cái. Bị cắn bất ngờ khiến Jiyong ngạc nhiên định quay ra mắng, Seungri nhanh chóng mở cửa đẩy Jiyong ra ngoài và đóng sầm lại không quên để lại câu:
- Ngủ ngon oppa à...
Jiyong lắc đầu cười, vậy mà lại để người kia thắng thêm 1 hiệp. Rõ ràng bao nhiêu kinh nghiệm tình trường của anh không mảy may áp dụng được vào cái con gấu đáng ghét đó. Đang đi dọc hành lang, anh thấy Top đang đi ra ngoài. Top gọi anh:
- Uống 1 chút ko?
- Không đâu, em mệt quá.
Top nháy mắt:
- Làm gì từ phòng Seungri ra mà mệt thế?
Jiyong cười cười:
- Làm được gì chứ, đi 1 chút cũng được.
Top và Jiyong xuống quầy rượu ở khách sạn. 2 người chọn 1 chút rượu nhẹ, vừa uống vừa nói vu vơ câu chuyện. Top vỗ vai Jiyong:
- 2 cậu được lắm...
- Sao cơ anh?
- Chiều nay 3 chúng tôi cũng đi dạo qua khu bờ Bắc...
Jiyong đang nhấm rượu bị sặc ngay lập tức. Cảm giác bị anh em bắt ngay tại trận lúc đang thân mật với người yêu thật kinh khủng.
- 2 cậu được lắm. Dám ra chỗ như thế làm trò đấy à?
Jiyong cúi đầu ngượng không biết nói gì hơn.
- Lần sau về phòng mà làm gì thì làm. 2 cậu dù gì cũng là idol, chúng ta vừa mới gây họa xong. Giờ mà lộ ra chắc chú Yang sẽ dẹp tiệm chúng ta thật đó.
Jiyong cười buồn:
- Chú ấy biết lâu rồi..
- Hả? Vậy mà để im ư?
- Không....
Jiyong kể cho Top nghe tất cả mọi việc. Top trầm ngâm 1 lúc lâu:
- Nếu vậy, hãy giữ kín mỗi quan hệ của 2 người bằng mọi giá. Seungri cậu ta tuy vậy nhưng luôn mang 1 chút tự ti so với chúng ta...
- Em hiểu mà, thế nên em luôn sợ bắt đầu mối quan hệ này. Em sợ không bảo vệ được người ấy, em sợ em sẽ khiến người ấy phải trả giá, em không muốn người ấy tổn thương dù chỉ là 1 chút...
- Haizz, cậu lấn vào quá sâu rồi. Cậu không sợ cậu sẽ tổn thương ư?
- Em không sợ. Suy cho cùng em là người bắt đầu mối quan hệ này, là em kéo người ấy vào. Em thà rằng em là người chịu đau khổ..
Top vỗ vỗ vai:
- Tốt lắm, lần đầu tiên tôi thấy cậu thật lòng với 1 người đến thế.
- Có lẽ ông trời trừng phạt em vì đã chơi đùa quá nhiều cô gái...
- Haha cũng phải...
- Còn anh? Anh không quên được chị ấy sao?
Top nhếch mép:
- Không rõ nữa... hình như là quên rồi mà hình như là chưa... Mối tình đó quá dữ dội, muốn quên cũng khó.
- 3 năm rồi...
- Ừm, cũng đến lúc rồi. Cô đơn lâu quá, anh quen rồi, mà chẳng phải giờ anh có Dae Sung sao? Anh cũng cần bảo vệ người của anh chứ.
Jiyong phụt ra cười.
- Em đã đủ rồi, anh đừng khiến Young Bae tự kỉ thêm nữa, cậu ấy sẽ bỏ nhóm thật đấy.
- Đùa chút thôi... nhưng thời gian này anh muốn ở bên Dae thật, anh muốn cậu ấy thoải mái hơn, Vết thương đó quá lớn..
- Ừm... cảm ơn anh... em là trưởng nhóm mà luôn để anh phải lo lắng.
- Cậu biết là được rồi. Để đầu óc vào sáng tác mấy bài hay vào, bớt yêu đương đi 1 chút không chết được đâu.
2 người lầm rầm trò chuyện rất lâu. Màn đêm yên tĩnh và dịu dàng như tâm trạng của họ vậy. 5 người trải qua 1 kì nghỉ đáng nhớ, họ rở về chuẩn bị cho đợt comeback mới, trở về làm lại từ đầu, trở về với những fan đáng yêu của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro