Chương 170(PN3): Chuẩn bị kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Jiyong ra sân bay sang Mỹ trước. Chàng trai 27 tuổi đang sống trong thứ tình yêu đầy mật ngọt nên tâm trạng vui vẻ không thôi.

Thậm chí fan của họ cũng thấy lạ, họ ít khi thấy Jiyong cười nhiều đến thế. Đêm hôm ấy, Seungri lên mạng thấy mọi người bàn tán ồn ào về những hình ảnh sân bay kì lạ của anh bèn tức tốc gọi sang:

- Anh điên rồi Jiyong!
- Sao vậy?
- Anh đừng có viết rõ chữ hí hửng trên mặt anh đi!
- …
- Anh đi sân bay thôi đừng có cười nhiều như vậy nữa!!!!
- Nhưng….
- Nhưng gì mà nhưng chứ!

- Anh sắp được kết hôn, anh vui…

Jiyong dùng giọng nũng nịu trả lời Seungri khiến cậu cứng họng không biết mắng anh thế nào mới phải. Ngày càng trưởng thành anh lại càng như trẻ con, có những lúc ngây ngốc như 1 đứa trẻ có đôi khi lại nguy hiểm khiến cậu không kịp trở tay. Có lúc Seungri hay đùa anh rằng:
- Yêu anh giống như yêu người đa nhân cách vậy, kiểu yêu nhiều người 1 lúc. Chẳng bao giờ sợ chán được!
Khi ấy Jiyong thường ngếch mặt lên:
- Em là đang khen anh sao?

- Nếu anh nghĩ đó là khen em cũng không có ý kiến gì!

Thực tế bọn họ bên nhau luôn buồn cười như vậy. Thời gian ngọt ngào với nhau rất ít, chủ yếu là nằm cạnh nhau mỗi người 1 việc, đôi lúc rảnh rỗi lại trêu chọc nhau đến cãi nhau mới thôi.

Bởi vậy, Seungri mỗi khi rảnh chỉ ở nhà vài ngày rồi chạy đi chơi với bạn bè. Gần nhau hay gây lộn, xa nhau lại nhớ đến điên dại. 2 người luôn khổ sở với mối quan hệ này như vậy nhưng họ lại lựa chọn dằn vặt nhau trong ngọt ngào.

Big Bang quay trailer cho album mới và bài hát chủ đề ở Los Angeles.

Jiyong đến sớm nhưng chẳng phải để chuẩn bị nhạc hay quay phim gì, anh chỉ chăm chỉ đi khắp nơi, những con đường lớn, những ngõ nhỏ, những khu mua sắm sầm uất.

Anh muốn tìm 1 nơi để dành tặng cho người con trai bên anh gần 10 năm nay điều đặc biệt nhất. Thực tình, Jiyong vốn muốn công khai cho cả thế giới biết chuyện của 2 người nhưng vốn cậu lại không muốn điều ấy.

Seungri rất lạ, cậu thường không quản hình ảnh chơi bời của mình phát tán khắp nơi nhưng niềm hạnh phúc lại muốn giữ lại riêng mình…

1 ngày đẹp trời.

Tại 1 nhà thờ nhỏ khu ngoại ô thành phố Los Angeles sầm uất của Mỹ.

Không khí yên bình hơn dáng vẻ vội vã tấp nập thường thấy khi người ta nhắc đến Mỹ. Jiyong cũng đã đến Mỹ nhiều lần, mỗi lần tâm trạng đều khác nhau nhưng hầu hết không mấy vui vẻ.

Bởi vậy anh chỉ đắm chìm trên những con phố ồn ã nhìn dòng người qua lại để gặm nhấm nỗi cô đơn của mình, đến những quán bar vui vẻ nốc rượu cho quên đi thực tại.

Bởi vậy, nước Mỹ trong trí nhớ của anh chỉ là nơi để anh nương tựa khi tâm trạng chán nản. Lần đầu tiên anh ra ngoại ô 1 thành phố của Mỹ.Cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được, hóa ra nước Mỹ cũng yên bình đến thế, đẹp đẽ đến thế.

Xa xa kia là kinh đô điện ảnh Hollywood huyền thoại biết bao người mong muốn được ghé thăm, thế nhưng thực ra Jiyong cũng chỉ hứng thú đôi chút.

Là bởi toàn bộ sự chú ý của anh hướng về cậu trai sắp trở thành người của riêng anh kia, phim ảnh hay bất cứ thứ gì lúc này cũng chẳng làm anh bận tâm nữa. Anh chỉ đang ngắm khu biệt thự kiểu nhà vườn khá đẹp mắt và thoáng mát, dùng vốn tiếng anh thành thạo của mình nói chuyện với chủ nhân của nó:

- Xin chào bạn, tôi muốn thuê nơi này trong vòng 2 ngày 1 đêm liệu có được không? Tôi muốn tổ chức 1 bữa tiệc bất ngờ cho… ừm… honey của tôi!

Chủ nhân là 1 người đàn ông ngoài 40 mang đậm dáng vẻ cao bồi Mỹ hồ hởi:
- Được chứ, anh có cần dịch vụ đi kèm không? Chúng tôi nhận trang trí giúp anh đầy đủ theo yêu cầu của anh từ hoa đến bóng bay hay bất cứ thứ gì anh muốn!
- Cảm ơn anh, tôi muốn tự tay làm điều đó!
- Ồ… chắc chắn cô ấy sẽ rất hạnh phúc! Anh có lẽ yêu cô ấy rất nhiều, đúng chứ?
- Đương nhiên, chúng tôi đã bên nhau gần 10 năm rồi. Em ấy… là 1 người đàn ông rất tuyệt vời!

- Ồ…

Chủ nhân ngôi nhà hiểu ra, cũng không hỏi thêm gì nữa chỉ giơ ngón cái biểu thị ý nghĩa khâm phục. Ông ta nghĩ sâu xa thêm 1 chút, bỗng nhiên nói khẽ:

- 2 người thật tốt… tôi cũng từng có 1 cậu trai rất tốt, tiếc rằng hiện giờ cậu ấy đã thuộc về người khác, còn tôi đã có vợ...

Jiyong cũng chỉ cười cười không nói thêm gì. Để anh phải an ủi người đàn ông đó, anh không muốn. Rất nhiều cặp đôi đồng tính trên thế giới này đều như vậy, họ yêu nhau nhưng lựa chọn rời xa nhau.

Đó là sự lựa chọn của họ, không thể trách móc hay oán giận ai. Giống như có người từng nói, tình yêu là sựa lựa chọn của con tim nhưng quyết định có bên nhau hay không lại là sựa lựa chọn của lý trí.

Nhiều người nói ngưỡng mộ tình cảm của anh dành cho cậu, thực ra họ không hiểu cậu đã phải chịu đựng những gì, họ không hiểu chính anh đã có những khi khiến cậu đau đớn đến nhường nào.

Kì thực họ bên nhau chưa bao giờ chỉ toàn màu hồng, những thứ họ phải đánh đổi, là nguy cơ sự nghiệp, là lòng tự tôn, là tình cảm gia đình… tất cả đều có nguy cơ mất hết chỉ vì tình yêu của họ.

Thế nhưng anh và cậu vẫn chấp nhận, họ thà yêu nhau trong đau đớn còn hơn cô đơn thanh thản mà mất nhau. Bởi vậy, Jiyong không thừa nhiều tình thương dành cho những con người lựa chọn khác họ, những lựa chọn khác nhau chưa bao giờ cùng 1 kết cục, họ hẳn đã nhận ra, nhưng vẫn lựa chọn.

Bởi có chăng với họ, tình yêu không phải là duy nhất. Anh cũng vậy, tình yêu không phải duy nhất của anh, chỉ có tình yêu anh không thể hạnh phúc trọn vẹn, còn gia đình, còn âm nhạc… thế nhưng nếu thiếu tình yêu của cậu, mọi thứ kia lại trở thành vô nghĩa.

- Hey man! 

Jiyong trở về với câu chuyện của chủ nhân nơi này. Cũng là 1 câu chuyện tình yêu bi kịch như vô vàn những câu chuyện tình tan vỡ. Họ bên nhau rồi không thể chịu được những điều phải đánh đổi khi ở bên nhau và rồi lại xa nhau.

Jiyong không biết tâm trạng mình ra sao khi nhìn thấy vợ người đàn ông đó, anh ta vẫn hôn vợ mình, vẫn nói I love you với người đó, vẫn là 1 người chồng hoàn mỹ trong mắt mọi người.

Anh không thể hi sinh như vậy, bắt anh lấy 1 người phụ nữ trong khi trái tim anh vốn thuộc về 1 cậu trai khác sao… anh không thể. Anh không thể lừa dối 1 người phụ nữ vô tội, càng không thể bỏ rơi người con trai thuộc về anh.

Kì thực, con người ta hay nghĩ rằng đàn ông mạnh mẽ hơn phụ nữ, cũng chính vì đàn ông luôn rất lí trí thế nên khi họ vứt bỏ hết lí trí đó để ở bên nhau thì chứng tỏ ra đã yêu điên cuồng đến mức nào. Giống như Seungri của anh, cậu trai kiêu ngạo là thế, tự tin là thế nhưng vẫn chấp nhận bên anh vô điều kiện, chấp nhận tha thứ cho những lỗi lầm của anh. Jiyong bước chậm rãi tham quan 1 vòng xung quanh khu nhà vườn mình mới thuê. Anh vốn định trang trí thật hoành tráng, lung linh nhưng chợt nhớ ra Seungri không phải người thích mấy trò lãng mạn. Anh lầu bầu:

- Chết tiệt thật! Em ấy thật là khó chiều!

Thế nhưng trên mặt lại là 1 nụ cười cưng chiều khó tả. Thực tế, đôi khi anh ghen tị với những người đàn ông khác khi được chiều chuộng người yêu vô điều kiện. Seungri của anh vốn sinh ra đã tự lập từ nhỏ lại pha thêm vài phần tự kiêu, bởi vậy hiếm khi cậu chịu làm nũng với anh trừ khi vừa làm việc gì sai trái.

Anh bỗng nhiên nhớ cậu vô cùng dù rằng mới xa nhau 2 ngày, càng về gần những ngày này anh càng có cảm giác muốn bên cậu bất cứ khi nào.

Jiyong đang nghĩ miên man như vậy bỗng nhiên chuông điện thoại reo, chính là tên nhóc đang khiến anh mong nhớ:

- Ừ, anh đây!
- Jiyong à….
- …
Giọng nói nịnh nọt khiến Jiyong hơi bối rối. Cậu chắc chắn lại gây sự rồi!
- Em có chuyện gì?
- Jiyong thân yêu của em, chúng ta sắp cưới rồi đúng không? Hê hê…
- Vào chủ đề chính đi!
- Chỉ là em vui quá thôi!

- Thật sao? Em không làm sai chuyện gì hay muốn yêu cầu gì đó chứ?

- 1 chút chút…

- … Vậy nói đi!
- Em quên mang quần áo qua đây rồi…
Jiyong hít sâu 1 hơi cố gắng bình tĩnh:
- Ý em là… em chuẩn bị cưới tôi mà không mang theo bất cứ thứ gì mặc lên người?
- Đâu có, em có mang theo mà, chỉ là có vẻ không hợp lắm! Hê hê…l
- Vậy vali của em mang theo cái gì?
- À… quần jeans, áo da, áo phông….
- Em mang theo đủ thứ trừ vest?
- Ừm. hê hê…
- Lee Seungri!!!! Em giỏi lắm!!!!
- Jiyong à, anh cho em mượn 1 bộ là được mà…
- Em nghĩ em còn mặc được vừa vest của anh sao? Có ai cưới đi mượn đồ như em không?
- Bình thường cưới người ta vẫn thuê vest và váy cưới mà! Mấy người mua đâu chứ!
- …
- Mà anh nói em không mặc vừa vest của anh là sao chứ hả???? Ý anh nói em béo phải không?
- Không phải béo, chỉ là… ừm… tăng cân rồi…
- Kwon Jiyong!!! Anh quá đáng!!!!
- Được rồi được rồi! Mai sẽ đi mua 1 bộ, cũng chẳng tổ chức rầm rộ không cần nhiều! Vậy được chưa?
- Được, anh nói vậy luôn từ ban đầu có hơn không!
- Được rồi đúng không?
- Còn 1 chuyện nữa…
- Này Lee Seungri!!! Em đừng nói em đi chân đất đến Mỹ nhé!
- Không mà! Em mang 4 đôi giày cơ…

- Vậy có chuyện gì nữa?

- À… thì… vì Big Bang sắp comeback…

- Ừm…
- Em muốn nhuộm tóc cho khác lạ đi…
- Vậy nhuộm đi, sao lại ấp úng vậy?
- Thực ra em nhuộm rồi…
- Ừm..
- Màu trắng…
- Lee Seungriiii!!!! Em nói gì? Em định kết hôn với tôi khi mà em không mang theo bộ vest nào cả và giờ là đầu trắng?
- Anh cũng nhuộm tóc thường xuyên mà..
- Nhưng lần này tôi có nhuộm không hả? Vì đám cưới mà tôi nhất quyết không nhuộm đó!
- À thì…

- Lee Seungri!!! Em giỏi lắm!!!!

Seungri đầu dây bên kia biết mình đuối lý nên chỉ cười mặc kệ Jiyong đang bực bội gào lên. Jiyong hết cách, cậu luôn như vậy, làm xong mới hỏi ý kiến anh, thế nên dù bực anh cũng không thể làm gì hơn. Có đôi lúc anh cảm thấy cậu không quá quan tâm đến cảm xúc của mình dù rằng 2 người sắp kết hôn. Anh hơi khó chịu:
- Seungri, anh cảm thấy đôi lúc chuyện chúng ta kết hôn không quan trọng với em đến thế, đúng không?
- Anh nói linh tinh gì vậy chứ…
- Ví như chuyện comeback, năm nào chúng ta chẳng comeback, chúng ta chỉ cưới 1 lần, em nên biết nặng nhẹ chứ?
- … anh có nhầm với nhóm nào khác không vậy? Chúng ta 3 năm không comeback rồi đó!
- …
- Haizzz, anh đừng nghĩ nhiều quá, chỉ là nhuộm tóc thôi mà.
- Nhưng... thôi bỏ đi!

Seungri biết Jiyong đang giận thực sự rồi, cậu cũng hiểu lần này mình hơi quá đáng, trước khi nhuộm tóc cậu không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn thay đổi 1 chút.

Vốn cậu thấy anh luôn hào hứng thử đủ màu tóc khác nhau, thậm chí hồng, trắng, đỏ… cũng nhuộm nhưng lần này lại gay gắt như vậy.

Anh hiếm khi mắng cậu trừ những lúc 2 người làm việc, khi đó anh chẳng nể nang ai, thậm chí cả chủ tịch. Còn trong chuyện tình cảm, những khi có 2 người hoặc giả những lúc đi ăn uống cùng bạn bè, anh đều yêu thương chiều chuộng cậu đến mức khiến mọi người điên cuồng ghen tị.

Có lẽ nói đó là bản năng của Jiyong không sai, anh luôn luôn như vậy, với người anh yêu anh luôn hết lòng, còn kẻ không ưa, anh lạnh lùng băng giá. Seungri lại ngược lại, với ai cậu cũng vui vẻ hòa đồng nhưng hiếm khi chịu chiều chuộng ai. 2 người đúng là phối hợp tuyệt đối hợp lý, vừa khác biệt nhau lại bổ sung cho nhau. Seungri thở dài:

- Lần này là lỗi của em thật, để em đi nhuộm lại nhé!
- …
- Thôi nào Jiyonggg!!!!
- Anh…
- Tha lỗi cho em đi, đồ nhỏ nhen nhà anh!!!
Seungri nũng nịu mắng yêu anh 1 câu như vậy. Jiyong quên sạch cơn giận vừa rồi:
- Được rồi, gửi ảnh qua đây cho anh xem, nếu đẹp cứ để vậy đi!
Cậu nhanh chóng hí hửng tự sướng vài cái ảnh đẹp, lại tiện thể chỉnh sáng 1 chút cho lung linh rồi mới gửi cho anh. Jiyong nhận được ảnh của cậu không thấy nhắn lại. Seungri hí húi:
- Này Jiyong?

- Ừ anh đây…

- Thế nào? Ảnh được không? Em thấy khá ổn đó!

- Ừm… nhìn hơi lạ…
- Không đẹp trai à?
- Cũng được!

Cậu bên kia hí hửng gửi lại 1 gương mặt cười:

- Anh nói cũng được nghĩa là đẹp lắm rồi! Ông hoàng thời trang đang khen em cơ mà!

- Lẻo mép! Được rồi em cứ để vậy đi! Nhuộm đi nhuộm lại hại lắm!
- Vâng! Hê hê. Mà anh đang ở đâu? Em tới khách sạn mà không gặp anh?
- Giờ mới hỏi anh ở đâu? Giỏi lắm đó!
- Chuyện kia quan trọng hơn mà!
- Anh đang ở ngoại thành cơ. Em đến thì cứ nghỉ ngơi đi, cấm đi chơi linh tinh!
- Đến Mỹ để ngủ thì ngủ ở Hàn cho xong!
- Em lại định đi bar?
- Tới xem qua 1 chút cũng được mà!
- Vậy em đi mua đồ đi, tối anh về rồi cùng đi, em thật là…
- Được, vậy em chờ anh về mua đồ luôn, em lười đi mua lắm!
- Sao không thấy lười đi chơi hả? Mua đồ lại lười! Hừ hừ!
- Haha… yêu anh! Nhanh về đi!
- Ừm….

Jiyong cất điện thoại đi, đặt cọc tiền rồi chuẩn bị vài thứ cơ bản rồi hối hả quay trở về thành phố. Cảm giác đâu đó trên thế giới này có 1 người chờ mình trở về thật tốt biết bao nhiêu…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro