Chương 18. Trở lại thành công... Những người yêu nhau không thể nào che giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 người trở lại guồng hoạt động của mình. Những bài hát mới của họ như thường lệ lại được đón nhận nồng nhiệt, dù còn nhiều ý kiến trái chiều nhưng Big Bang đã quen đạp lên dư luận mà hát nên họ không quá suy nghĩ nữa. Seungri và Jiyong mới xác định tình cảm không thể rời nhau nửa bước. Từ sân khấu đến hậu trường ánh nhìn ngọt ngào Jiyong nhìn người yêu vẫn vậy khiến khá nhiều người bàn tán sau lưng. Big Bang đương nhiên không nghe được những điều đó, họ thoải mái với những hành động sến súa của 2 con người không biết kiềm chế tình cảm kia, thi thoảng trêu chọc vài câu. Seungri mặt trở lên dày hơn rất nhiều, ai trêu cậu cũng đối đáp vui vẻ. Việc điều hành học viện, nhà hàng... rất ổn định và dần dần thành công khiến cậu trở lên tự tin hơn rất nhiều. Cậu cũng giao thiệp rộng hơn, quen bạn bè và nghệ sĩ. Jiyong không thoải mái với thói quen quen bạn bè khắp thế giới của cậu nhưng anh vẫn tôn trọng. Quan trọng nhất là mỗi lần anh định càu nhàu cậu lại dụi dụi vào lòng anh cười xòa hay ôm chầm lấy anh khiến Jiyong cứng họng không còn nhớ giây phút trước mình đang giận dữ. Haizz, thật là mệt mà. Jiyong biết mình bị dắt mũi thế nhưng lại chẳng thể làm khác. Big Bang vẫn giữ thói quen sống chung ở kí túc và đương nhiên Jiyong có rất nhiều lí do chính đáng để dọn hẳn đồ vào phòng Seungri ở dù giờ mỗi người thừa sức có phòng riêng. Seungri cũng không có phản ứng gì quá lớn, cậu đã nghiêm túc trao đổi với Jiyong về giới hạn được phép của 2 người. Jiyong tuy đôi khi trêu chọc cậu nhưng một khi đã đồng ý thì anh luôn luôn tôn trọng điều đó. Seungri ra ngoài thực sự tháo vát giỏi giang nhưng trở về nhà với Jiyong cậu lại trở nên ngoan ngoãn hay làm trò nhõng nhẽo với anh. Dù biết đó chỉ là màn giả nai của con cáo nhỏ nhưng Jiyong cũng không có gì phiền lòng, anh đủ lòng kiên nhẫn và tiền bạc để chiều chuộng đủ trò của ai kia vậy thì việc gì phải khó chịu chứ, cậu vui là anh cũng vui không phải sao.

Hôm nay cả bọn được về sớm hơn thường lệ, tất cả tập trung ngủ lại kí túc bởi sáng mai lại có lịch trình sớm. Jiyong và Seungri trở về căn phòng quen thuộc, cả 2 ném mình lên giường mệt mỏi không buồn nhúc nhích. Seungri hích Jiyong:
- Anh đi tắm trước đi, bật nước nóng cho em luôn. Em mệt ghê, nghỉ chút.
Jiyong lầm bầm :
- Anh cũng mệt chứ...
- Em mệt hơn!!!
- Anh còn mệt hơn!!
Seungri đứng dậy vào vặn nước, cậu ấm ức:
- Tại anh cả, mỗi người 1 phòng đã ko lo thiếu nước, lúc nào cũng phải vặn trước cả tiếng mới được.
Jiyong nhìn cậu đang giận dỗi quay lại giường đợi nước nóng, anh chợt thấy không ổn rồi. Ko dỗ là tối nay anh ra ngoài ngủ chắc luôn, anh nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng:
- Anh xin lỗi, anh mệt thật mà.
Seungri lại mềm lòng, nhìn anh hằn nỗi vất vả trên gương mặt đẹp trai kia, cậu nhỏ giọng:
- Anh ngủ chút đi, lát tắm xong em đi mua gì về ăn luôn.
Jiyong cười mãn nguyện, anh luôn mơ 1 ngày nào đó như hôm nay, khi anh mệt mỏi người anh yêu sẽ nằm bên cạnh. Khi anh tỉnh dậy, thức ăn đặt sẵn trên bàn... Thế nhưng khi thấy cậu muốn làm vậy, anh lại xót con gấu đáng yêu kia, cậu cũng đang mệt. Anh vò vò tóc cậu:
- Để anh đi mua cho, anh còn mua mấy thứ nữa. Em tắm trước đi,
- Ừm. Anh đi nhanh về nhanh.
Seungri không ý thức được cậu ngày càng dịu dàng và lo lắng cho anh. Jiyong cảm thấy ngọt ngào tràn vào lòng, anh không mệt chút nào nữa nhanh chóng đi mua đồ ăn bởi ở nhà đang có người đợi anh... ừm... 1 con gấu vừa tắm xong... thơm tho nằm đó đợi anh... ừm... anh đang nghĩ gì vậy nhỉ. Anh cười khổ lắc đầu, từ ngày ở cùng phòng cậu, anh đã đạt đến trình độ kiềm chế vô hạn rồi. " Không chừng bị yếu sinh lý mất" anh nghĩ bụng, cũng phải đẩy nhanh tiến độ 1 chút mới được.
Jiyong trở về gặp Young Bae đang nấu mì với 1 tâm trạng bực dọc. Jiyong đi vào cười cười:
- Cậu cũng đói à?
- Ai chả đói chứ, tôi phải nấu cho cả Top với Dae Sung kia kìa, sao cái nhà này... á mà này cậu mua gì đấy? Cơm trộn à? SAO MUA CÓ 2 PHẦN? Hơi bị quá đáng rồi nhá!!!
- Ai biết các cậu có đói không mà mua chứ.
Young Bae gào lên:
- Chúng ta ở gần nhau từ sáng không gì, cậu nghĩ bọn tôi là thánh chắc. Mau mang đây ăn chung đi, không nói nhiều.
Jiyong đang tâm trạng tốt cũng không keo kiệt:
- Chia cho cậu 1 phần đây.
- Cái gì? 3 người có 1 phần á?
- Nhà chúng tớ cũng có 1 phần 2 người đó thôi
- Nhà chúng tớ cơ đấy, gớm nhề. Thôi đi đi ông nội! Nhìn thấy phát bực.
Top đợi mì lâu quá phi vào thấy 2 cậu em đang càu nhàu đại khái hiểu vấn đề cũng tru tréo lên:
- Ối giời ơi trưởng nhóm nhà chúng tôi phân biệt đối xử, ối giời ơi chúng tôi bị ghẻ lạnh, ối giời ơi chúng tôi bị bắt nạt....
Young Bae cũng không kém cạnh càu nhàu ầm ĩ. Jiyong không thèm bắt bẻ gì nữa đi về phòng thẳng, nói về độ nhây anh không đọ nổi với mấy con người đó, anh sẽ phát khùng mất.
Seungri thấy anh về bèn làu bàu:
- Anh đi lâu thế...
Seungri đang dẩu dẩu môi với anh. Cùng là giọng càu nhàu mà cậu nói nghe êm tai bao nhiêu so với mấy con người đanh đá ngoài kia, như thế này mới là càu nhàu chứ. Lập tức khó chịu tan biến hết, anh cười:
- Vừa gặp Young Bae, bị lấy mất luôn 1 phần cơm nè.
- Dạo này anh ấy cáu kỉnh ghê gớm ấy nhỉ.
Jiyong cười trầm thấp nói nhỏ:
- Ừm, trai tân lâu ngày tích tụ muộn phiền vậy đó, đừng động vào.
Seungri cười ầm lên, câu này để anh Bae nghe thấy 2 người chết chắc. 2 người vui vẻ ân ái ăn cùng nhau để mặc 3 con người ngoài kia cãi nhau bể đầu để tranh giành suất còn lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro