Chương 20...Ji yong..... Em muốn anh mãi mãi........

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri về kí túc với 1 tâm trạng tệ hại chưa từng thấy. Thế nhưng cậu nhanh chóng mang vẻ mặt tươi cười trở lại. Cuộc sống idol đã dạy cho cậu cách giấu nỗi lòng vào sâu trong tim và trưng ra gương mặt luôn luôn vui vẻ.
Cậu bắt gặp mọi người đang chuẩn bị đi ăn, Jiyong chạy đến gần cậu:
- Về đúng lúc thế, đi ăn nào, anh đang định gọi em đây.
- Chứ không phải cậu muốn trốn Seungri hôm nay tới bến ở bar hả?
Top không ngại trêu chọc 2 con người đang diễn phim tình cảm kia. Seungri cười:
- Em vừa ăn với bạn rồi, mọi người ăn đi.
- Bạn nào thế?
- À mấy người mới gặp thôi.
- Em giỏi lắm, chơi bời quen biết rộng ghê nha.
Jiyong có vẻ không vui lắm, Seungri chạm nhẹ vào lưng anh:
- Lần sau không vậy nữa đâu.
Jiyong tất nhiên dễ dàng tha thứ cho con người luôn biết dịu dàng đúng lúc kia. Anh chỉ biết tự khinh bỉ bản thân mình rồi cúi xuống nói nhỏ:
- Thôi được rồi, tối về anh xử lý em. Giờ anh đi ăn với mọi người nhé, chờ anh về.
Seungri không nói gì bước về phòng. Jiyong chú ý thấy cậu có chút khác lạ nhưng vẫn đi cùng 3 người kia. Cậu trai về phòng nằm vật ra, cả sức lực và trái tim cậu đều rệu rã. Cậu đã quá đắm chìm trong tình yêu của anh mà không hề nghĩ đến những điều anh phải hi sinh, quên luôn trách nhiệm với gia đình, quên luôn tất cả mọi thứ. Seungri cười cay đắng, cậu không thể lựa chọn cũng không thể buông bỏ.
Jiyong đi ăn với đồng bọn nhưng anh vẫn bị ám ảnh bởi bóng dáng mệt mỏi của cậu. Anh trốn về sớm, không hiểu sao hôm nay anh thấy nóng ruột kì lạ. Về đến phòng, Seungri đang nằm trên giường, điện phòng tắt. Tưởng như cậu đã ngủ, Jiyong cười khẽ cởi giày cho cậu lẩm bẩm:
- Mệt đến mức nào mà giày cũng không buồn thay thế này.
Seungri cứng đờ người, anh nhẹ nhàng cởi giày cậu rồi rón rén đi sợ cậu tỉnh giấc, cậu miên man suy nghĩ, có lẽ anh đã cởi giày cho cậu bao nhiêu lần rồi, đã tắt điện cho cậu bao nhiêu lần? Seungri nhắm mắt lại hồi tưởng ngay từ những ngày quen biết nhau, lúc anh không thèm nói chuyện với cậu, lúc anh say rượu bất ngờ cưỡng hôn... tất cả như mới ngày hôm qua.
- Chưa ngủ à?
Jiyong đang ngồi ngay đầu giường nhìn cậu cười.
- Em cười gì đó?
- Đột nhiên em thấy vui...
- Cái đồ hâm hở này...
Jiyong vuốt nhẹ má cậu ồi chui vào chăn nằm cùng nhau.
- Hôm nay sao vậy? Bị quản lý mắng hay sao?
Seungri chẳng thể qua mặt anh, cậu không nói gì dụi vào ngực anh. Jiyong ôm lấy cậu:
- Không sao đâu...
- Ộp pa ....
- Ơi...
- Em thực sự thích anh nhiều lắm.
Đột ngột cậu bày tỏ khiến trái tim anh tràn đầy mật ngọt. Anh cười dịu dàng:
- Anh còn thích em nhiều hơn cơ.
Seungri không nói gì nữa, cậu càng sát vào anh. Cả 2 đều im lặng cảm nhận nhịp đập trái tim của nhau.Cậu cảm thấy giây phút này khiến cậu có thể bất chấp mọi thứ, chỉ mong thời khắc này kéo dài mãi mãi. Jiyong ôm chặt lấy cậu, anh thì thầm:
- Anh hạnh phúc chết đi được Seungri à.
- Chúng ta có thể chết vì hạnh phúc sao?
- Haha, cái đồ phá game này..
Jiyong thò tay vào chọc chọc cù nách cậu, Seungri la oai oái: ộp pa được rồi, em xin lỗi mà.
- Em lắm tội lắm đó biết không, rốt cuộc là em quen bao nhiêu bạn vậy hả? Sao lúc nào đi đâu cũng thấy bạn của Seungri vậy? Hả? Em thấy anh không nói gì lại được thể đó hả?
Mỗi câu hả anh lại cắn nhẹ vào cổ cậu 1 cái, Seungri biết anh chỉ giận lẫy, cậu cũng hùa theo 1 chút:
- Được rồi mà em xin lỗi, bạn bè thôi anh cũng có thiếu bạn đâu mà nói em chứ.
2 người trêu đùa nhau 1 chút, không khí ngọt ngào như kéo dài vô tận. Jiyong ôm lấy Seungri:
- Đợt này hơi bận, qua kì bận này anh đưa em đi chơi, đi Phuket, đi Jeju... đi bất cứ đâu em muốn...
- Đừng chiều em quá thế, em sẽ hư đó.
- Em hư lâu rồi, anh không ngại chiều em thêm 1 chút đâu!
Seungri cười, cậu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt anh lấp lánh âu yếm chạm vào gương mặt cậu, môi anh luôn nở 1 nụ cười ngọt ngào như vậy. Cậu nhắm mắt lại, chu môi lại gần:
- Hôn em 1 chút đi.
Jiyong cười khẽ, đương nhiên anh không bỏ qua cơ hội hiếm khi con gấu lém lỉnh này chủ động, anh nhanh chóng áp môi mình xuống đôi môi mềm mại kia. Anh dò xét đưa lưỡi ra vẽ lại hình dáng môi cậu, Seungri vẫn nhắm mắt hưởng thụ không hề có ý định phản đối. Bất ngờ Jiyong áp mạnh Seungri vào lòng, lưỡi anh sộc vào khoang miệng cậu cuốn lấy đầu lưỡi của ai kia. Seungri cứng đờ trong giây lát rồi cũng nhiệt tình đáp lại, cả 2 dây dưa không dứt. Jiyong bị cuốn vào thứ cảm xúc mãnh liệt không ngừng ngấu nghiến đôi môi của Seungri. Lưỡi anh từ từ luồn vào khám phá mọi ngóc ngách miệng cậu, dịu dàng và đòi hỏi không ngừng. Seungri bị ngợp bởi thứ cảm giác vừa lạ lẫm vừa kích thích, giờ cậu mới hiểu vì sao người ta gọi là nụ hôn tan chảy, bởi mọi tế bào cơ thể cậu... như tan biến trong anh. Jiyong không ngừng muốn nữa, muốn nhiều hơn nhưng anh hiểu rằng không nên khiến cậu sợ. Kiềm chế để kết thúc nụ hôn nóng bỏng, anh siết chặt cậu trong vòng tay, bàn tay lần tìm chu du trên cơ thể cậu nỉ non:
- Seungri à... Seungri à... em là của anh... là của 1 mình anh.
Seungri nhẹ giọng:
- Jiyong.... em muốn có anh... mãi mãi.
Jiyong nghe vậy mỉm cười:
- Anh sẽ là của em mãi mãi, không bao giờ lìa xa nhau. Được không em?
- Ừm...
Seungri ôm anh:
- Hứa với em 1 điều, dù em làm gì anh cũng phải tin tưởng em được không? Hãy tin và nghe em nói dù có xảy ra việc gì được không?
- Được... anh hứa.
Seungri nhắm mắt lại để cảm nhận giây phút này. Cậu biết rằng, cậu cần phải đấu tranh... vì tình yêu của 2 người, vì anh, vì cậu. Đã đến lúc rồi... Jiyong à.......... em muốn anh mãi mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro