Chương 22: Ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong tắm xong sảng khoái bước ra tìm Seungri. Cậu đang ở nhà bếp hâm nóng lại nồi canh kim chi đã nấu từ chiều, dáng vẻ tất bật y như làm việc gì quan trọng lắm, Jiyong nhìn cậu đang chạy qua chạy lại dọn bàn, lòng anh ngọt ngào đến lạ lùng. Seungri vốn không thích nấu ăn, cái người đã được anh chiều thành hư không thích nấu ăn càng ghét dọn nhà lại chuyên gạ Young Bae rửa bát hộ giờ đây đang vì anh mà xuống bếp. Jiyong nhẹ nhàng đến gần cậu, lúc này anh rất muốn ôm cậu vào lòng 1 chút để cảm nhận mùi vị hạnh phúc gia đình này:
- Seungri à...
Seungri đang đổ thịt ra bát ăn thấy anh ôm cũng không có phản ứng gì lắm:
- Ờm... sao anh
- Em thật đẹp...
- Giờ mới biết sao?
- Biết lâu rồi mà giờ thấy đẹp hơn nhiều. Mới đi thẩm mĩ hồi hôm qua hả?
Seungri bật cười. Biết rõ người kia đang bị cảm động chết đi được vì cậu mà.
- Đại gia Jiyong ơi, đừng nói anh bị cảm động bởi nồi kim chi bé tí này nhé, anh cũng dễ lừa quá đó.
Jiyong dịu dàng:
- Ừm, anh bị cảm động rồi, làm sao đây?
- Là em cố tình lừa anh đó, dễ lừa quá đấy. Chắc giờ e muốn đổi nồi canh lấy căn hộ này anh cũng đồng ý đó nhỉ?
Jiyong cười:
- Em có anh rồi không phải sao? 1 căn hộ chứ 10 căn hộ cũng được. Chỉ cần em cứ lừa anh cả đời đi. Được không?
- Chà... 10 căn hộ đổi lấy 1 đời, anh có phải quá khôn không đó? 11 thì em sẽ suy nghĩ.
Seungri lém lỉnh trêu đùa lại. Jiyong cười khe khẽ, anh dịu dàng vuốt tóc Seungri:
- Căn hộ này là số tiền đầu tiên anh kiếm được, khi mua nó, anh đã rất hi vọng có 1 ngày mang em đến đây ở cùng anh, chúng ta bên nhau như những cặp tình nhân khác, cùng nấu cơm, cùng rửa bát, cùng xem phim, cùng đi siêu thị...
Seungri im lặng, cậu sao không mong ước điều đó chứ. Nhưng cậu hiểu rằng bọn họ sẽ không thể cầm tay nhau đi dạo phố như những đôi tình nhân khác, càng không thể công khai bên nhau. Cậu cố trêu anh vài câu để làm dịu đi bầu không khí:
- Vậy ư? Anh đã nuôi ý đồ xấu với em từ lúc ấy ư? Jiyong à, anh định làm gì với trẻ vị thành niên vậy?
Jiyong mím nhẹ môi, anh biết cậu đang lảng tránh vấn đề. Anh không nói gì chỉ ôm cậu thật chặt, giọng cậu như thoảng bên tai:
- Vậy từ giờ hãy bên nhau khi có thể nhé... Em bên anh, anh bên em...
2 người chuẩn bị ăn cơm, vì màn tình cảm sướt mướt mà họ đã mất cả 4,5 tiếng chỉ để chuẩn bị bữa cơm đơn giản hầu hết mua ngoài. Cả 2 đều đói ngấu nghiến nên ăn rất ngon miệng. Jiyong thích trò chơi bám dính, anh nhất quyết đòi đút cho Seungri mới chịu, cậu cũng hết cách, coi như mình không có tay mà hưởng thụ sự chiều chuộng của anh. Ăn xong, Jiyong cũng không để bảo bối của mình phải động tay, anh chủ động đi dọn dẹp và rửa bát. Seungri được cưng sinh hư, cậu nghiễm nhiên nằm dài ra ghế xem TV đợi Jiyong rửa bát xong mang hoa quả vào ăn.
- Này, em lười đến mức không lôi được túi hoa quả ra đó hả?
Jiyong bưng đĩa nho vào cười cười hỏi. Seungri mặt dày:
- Em vừa nấu canh mệt lắm.
- Thật tình, học thói đó ở đâu thế hả.
Jiyong mắng vốn 1, 2 câu. Anh nằm xuống gối lên đùi Seungri xem TV cùng cậu:
- Có gì hay không?
- Chả biết, lâu lắm em chả xem TV.
- Xem có Big Bang không? Ngắm Seungri đẹp trai đến mức nào trên ti vi đi.
Seungri hết nói nổi. Cậu nhàm chán lướt lướt mấy vòng kênh rồi ném cái điều khiển xuống:
- Chả có gì hay cả.
Jiyong cười nguy hiểm:
- Vậy làm mấy chuyện hay hơn đi.
Nói rồi anh kéo mạnh cậu xuống hôn say đắm. Seungri chỉ mất vài giây ngạc nhiên rồi cậu cũng nhiệt tình đáp lại. Cả 2 chìm vào trong bầu không khí nóng đến cực điểm, Jiyong tham lam như muốn nuốt chửng Seungri vào bụng, bàn tay không thành thật của anh bắt đầu thỏa sức đụng chạm cơ thể người kia khiến Seungri muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh ngay lập tức. Cậu thấp giọng mắng nhỏ:
- Muốn chết không, bỏ tay ra ngay!
Jiyong cười nhẹ:
- Chết thì chết, không bỏ đấy
- Chết tiệt!
Seungri cáu kỉnh giằng mạnh ra. Jiyong cũng không ép buộc cậu, thả con người đang ngượng ngùng đến cực điểm kia ra
- Phải quen đi chứ, yêu nhau không phải đều thế sao? Em muốn yêu kiểu nhìn nhau đắm đuối rồi thôi ấy hả? Anh nhịn em đủ rồi đó!!!
Seungri đỏ mặt lí nhí:
- Biết rồi nhưng không phải bây giờ, em chưa chuẩn bị tinh thần mà.
- Vậy đến bao giờ mới được chứ?
- Nhanh thôi, anh vội gì chứ?
- Không vội được sao?
- Được rồi em biết rồi.
Jiyong và Seungri kết thúc nụ hôn bằng 1 cuộc cãi nhau nho nhỏ, tiến độ chậm chạp của 2 người đôi khi khiến Jiyong muốn nổi điên. Cũng đâu phải mới quen nhau hay còn trong sáng gì đâu chứ? Nghĩ vậy nhưng Jiyong đã nuông chiều người yêu thành quen, đối với anh lời nói của cậu là chân lý, anh đành phải chờ đợi con người đó thôi. Anh đã chờ mấy năm, giờ thêm chút thời gian cho cậu thoải mái tư tưởng cũng tốt. Anh thuận tay ôm Seungri vào lòng dịu dàng:
- Được rồi, anh chờ em. Nhưng đừng lâu quá, nhìn anh héo tàn đến thế này rồi..
Seungri vòng tay ôm lại anh như muốn dỗ dành:
- đâu có, Jiyong của em đẹp trai chết đi được.
Jiyong bật cười, sao học ai được thói dẻo miệng vậy chứ. Anh làu bàu nhỏ giọng:
- Anh thật lòng rất thích em, à không, phải là yêu em... vì thế anh có thể chờ em, có thể chiều chuộng em nhưng... Seungri à, không được lừa dối anh, không bao giờ được lừa dối anh hiểu không? Nếu em lừa dối anh, anh sẽ giết chết em.
Seungri cười:
- Giết em ư? Anh sẽ đau lòng lắm đấy. Haha
Jiyong bẹo má cậu, cái đồ tự tin ngút trời:
- Đau lòng cũng giết biết chưa? Cứ thử xem anh có làm thật không?
Seungri nghiêng đầu dựa vào Jiyong:
- Em sẽ không đâu, nhưng anh cũng phải hứa 1 điều..
- Ừm, nói đi.
- Hãy tin em, dù có chuyện gì cũng hãy tin tưởng em.
Jiyong cười cười:
- Đương nhiên. Hãy tin nhau nhé. Anh biết chúng ta còn rất nhiều thứ cần vượt qua nhưng chỉ cần bên nhau, không phải sẽ tốt đẹp hơn nhiều sao?
- Ừm
Seungri và Jiyong có 1 buổi tối ngọt ngào bên nhau. Họ quấn quýt cả tối bỏ mặc những lo toan ngoài kia mà cả 2 sắp phải đối mặt, bởi có lẽ chẳng cần gì nữa, chẳng phải ngay giây phút này, họ đang bên nhau, đó là niềm hạnh phúc không ai cản được hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro