Chương 23: Xa cách... nhung nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, Seungri được yêu cầu phải sang Nhật mở rộng hoạt động đóng phim và đi show. Cậu vốn khá được ưa thích ở thị trường đó nên cần được quảng bá nhiều hơn. Jiyong nằm trên giường ở kí túc nhìn Seungri đang tất bật chuẩn bị quần áo khó chịu:
- Này em định chuyển sang ấy ở luôn hay sao mà mang lắm quần áo vậy?
Seungri cười hì hì:
- Đúng vậy, e muốn sang đó ở luôn đấy, tránh xa anh đấy.
Jiyong nghe vậy nhảy xuống giường vòng qua ôm eo cậu cắn mạnh 1 cái vào cổ Seungri:
- Chán sống à?
Seungri la ầm lên:
- Ầy em đùa chút thôi, cắn nhẹ thôi để lại nốt nhìn kì lắm, anh hại em toàn phải mặc áo kín cổ không. Sắp thành anh Top rồi.
Jiyong đùa:
- Cứ để đấy, fan có hỏi thì kêu Chi Di cắn em đó, cho Gri nhà chúng ta bùng cháy luôn.
- Không dám đâu, người ta tưởng em bị cô nào cắn thì mệt..
Jiyong cười cười, anh dựa dựa vào Seungri trong khi cậu vẫn đang xếp đồ. Anh nỉ non:
- Sao lần này đi lâu vậy nhỉ? Chú Yang thật là biết hành hạ con dân mà, nào, tặng anh 1 cái goodbye kiss đi. Anh sao chịu được những ngày tiếp theo đây...
Seungri hết chịu nổi con người mặt dày đó, không biết lại nghĩ cậu đi vài năm:
- Em đi có hơn tháng thôi mà, anh cứ nghĩ em đi cả năm đấy chắc. đấy là không tính BB có hoạt động em vẫn về thôi.
- Mặc kệ, 1 ngày cũng lâu chứ đây tận cả tháng cơ...
Seungri cười chịu thua, cậu thả đống đồ xuống quay sang hôn chụt vào má Jiyong 1 cái :
- Vậy được chưa, thả em ra cho em xếp đồ.
Jiyong ấm ức:
- Rõ ràng em chỉ hôn cho có lệ, không thật lòng, phải phạt!!!
Seungri cáu:
- Tránh ra ngay, em nhường anh đủ rồi nhé.
- Ôi giời ơi người ta sắp được đóng phim bên ý người ta ruồng rẫy người yêu nè....
Cậu trai bật cười, thua, đúng là thua hẳn luôn. Cậu quay sang cúi xuống nhắm chuẩn môi anh áp mạnh xuống, Jiyong thấy cậu chủ động thì cười khẽ ôm lại cậu rồi cũng nhiệt tình đáp lại. 2 người lại chìm vào không gian nóng bỏng ngọt ngào của riêng họ.
Anh quản lý đứng ngoài chờ Seungri khá bối rối. Thực ra đương nhiên tất cả quản lý của Big Bang đều ngầm hiểu mối quan hệ của 2 cậu idol nhưng với kĩ năng chuyên nghiệp họ đều không bàn tán và coi như không thấy. Thế nhưng hôm nay đang đứng ngay ngòai phòng 2 người, nghe thấy mấy câu trêu ghẹo nhau và những âm thanh mờ ám kia khiến anh ngượng kinh khủng. Họ không biết đóng cửa rồi làm gì thì làm sao? Lại còn màn xếp quần áo cả mấy tiếng đồng hồ nữa, còn nán lại nữa chắc sẽ muộn chuyến bay mất. Anh quản lý không biết nên làm gì đi loanh quanh trong nhà. Top vừa thức dậy sau buổi tối rượu chè cùng đồng bọn thấy quản lý riêng của Seungri đang bơ vơ liền quay sang:
- Anh lấy cho em cốc nước cái, mà sao giờ này anh lại lang thang trong kí túc bọn em? Tìm Seungri làm gì à? Trong phòng Jiyong ấy.
Quản lý lắp bắp:
- Ừm anh chờ Seungri lấy quần áo. Mà cậu ta lấy hơi lâu.
Top nhìn vẻ mặt ngại ngùng của anh kia đại khái hiểu được vấn đề. Haizz, 2 con người kia lại làm trò rồi. Top cáu giận đi vào phòng đập cửa ầm ầm:
- Này Seungri ra ngoài ngay, để quản lý của em chờ bao lâu nữa hả?
Seungri hốt hoảng đẩy Jiyong ra ngay lập tức, đúng lúc ấy Top hồng hộc xông vào:
- Nhanh lênnnnnnnnnnnnn
2 người vẫn đang giữ tư thế ôm nhau chưa rời ra kịp, Top thấy vậy càng cáu kỉnh ầm ĩ. Jiyong cười không quan tâm lắm:
- Lần sau anh không muốn thấy thì phải gõ cửa trước khi vào chứ?
- Chết tiệt thật
Cậu anh cả thấp giọng mắng. 2 cái người đó càng ngày càng mặt dày rồi không coi ai ra gì. Top phi ra ngoài bảo anh quản lý:
- Được rồi đó, 5p nữa ra thôi. Anh mà không giục đến tối cũng ko xếp xong đồ đâu . Được 1 lát thì Seungri bước ra, cậu khá lúng túng:
- Anh chờ lâu quá à? Em xin lỗi.
- À không sao đâu.
Jiyong bước ra sau Seungri, anh cười cười:
- Chăm sóc cho Seungri của chúng em nhé.
Quản lí toát mồ hôi hôi:
- À chắc chắn rồi cậu yên tâm đi.
Vậy là Seungri phải sang Nhật hoạt động 1 thời gian, chủ tịch Yang vẫn đang tìm phương án giải quyết vấn đề cho 2 người. Jiyong dù rất muốn thường xuyên gọi điện cho Seungri nhưng anh cũng đang rất bận nên đôi khi cả ngày chỉ nói chuyện được với nhau cỡ vài phút. Đối mặt với 1 thời gian không có Seungri khiến anh nhận ra mình đã quá phụ thuộc vào cậu, cuộc sống có cậu quá đỗi ngọt ngào khiến giờ đây khiến trái tim anh thật trống trải.
Anh nhớ em... Seungri à. Seungri dẫn chương trình xong mở điện thoại ra thấy tin nhắn của Jiyong, cậu lập tức gọi lại:
- oppa à. em đây
- Em đang làm gì đấy?
- Em vừa làm MC cái chương trình hàng ngày ấy.
- À....
- Còn anh đang làm gì?
- Anh rảnh mà, ngồi nhớ em cả ngày cả ngày thôi à.
- Rảnh vậy sao? Rảnh vậy sang đây chơi với em đi...
- Sang đó tiền đâu nuôi em đây? Vậy em nuôi anh nhé?
Seungri cười sằng sặc:
- Anh ít có tiền lắm mà đòi em nuôi ha.
Jiyong vẫn mặt dày:
- Thẻ của anh đưa em cầm rồi, giờ anh lại thất nghiệp. Người yêu không nuôi anh chết đói mất thôi...
- Vậy anh sang đây làm osin cho em, em sẽ nuôi anh...
2 người trêu đùa nhau cả tiếng không thấy chán cho tới tận lúc Jiyong phải đi có việc 2 người mới rời cái điện thoại ra. Tình cảm của đôi trẻ càng ngày càng ngọt ngào nhất là khi có thêm chút gia vị nhung nhớ mỗi ngày. Jiyong đã quyết định qua đợt bận rộn này sẽ qua thăm Seungri của anh 1 chút, thực sự nỗi nhớ dày vò mỗi ngày khiến anh luôn mệt mỏi, anh cần chữa tâm bệnh của mình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro