Chương 27: Scandal lần 2... tình yêu rơi vào ngõ cụt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri vẫn ở bên Nhật, cậu được lệnh của chủ tịch Yang không được về Hàn trong thời gian này. Vậy cũng tốt, cậu cũng không có mặt mũi gì gặp Jiyong. Sáng nay cậu bay sang Hồng Kong quay cảnh tiếp cho bộ phim mới. Cảnh quay hoàn thành khá suôn sẻ, mọi người trong đoàn rủ cậu đi uống 1 cút. Sẵn những buồn bực trong lòng, Seungri nhận lời. Cậu uống hết chén này đến chén khác khiến mấy người anh phải cản lại:
- Này… rượu này mạnh lắm đấy, không giống rượu bên cậu đâu, uống ít thôi.
Seungri không nghe gì cả, cậu vẫn tiếp tục uống. 1 cô gái có vẻ để ý đến cậu tiến lại uống cùng, Seungri không chú ý lắm đến cô ta. Mấy người anh nháy mắt ra hiệu cho cậu nhưng Seungri lờ đi. Đến khi mọi người ra về thì cậu đã không còn tỉnh táo nữa, cậu đứng dậy siêu vẹo, cô gái nhanh chóng đỡ lấy cậu:
- Anh cẩn thận 1 chút.
- Cảm ơn.
Seungri khách sáo đáp lời. Cô gái kia dường như không muốn bỏ cuộc cứ gần sát lại cậu, cậu cũng mệt phải từ chối đành kệ cô ta. Được 1 lát không thấy cậu đáp lại, cô gái bực dọc bỏ đi trước. Seungri cùng 1 vài người anh bắt xe về. Trên xe bọn họ trêu chọc:
- Này vừa nãy cô ấy bật đèn xanh mà cậu không đáp lễ vậy? gái Hồng Kong được lắm đấy nhé, sao không thử 1 chút.
Seungri cười cười không đáp lại. Giờ đây hiển nhiên mọi người đều coi cậu như 1 kẻ ăn chơi vô tội vạ. Cậu cũng chẳng muốn giải thích hay chứng minh, cậu chỉ muốn về nhà ngủ 1 giấc thật ngon. Cả ngày phải cố mang bộ mặt như không có việc gì khiến Seungri mệt mỏi vô cùng.
Seungri bước vào phòng khách sạn của mình. Cậu thả người tự do lên giường, thân thể cùng đầu óc rã rời nhưng trái tim lại thật đau đớn khiến cậu như không sống nổi. Cậu nghĩ về anh, giờ đây anh đang làm gì? Nếu có anh ở đây anh sẽ nhẹ nhàng tháo giầy cho cậu, nếu có anh cậu sẽ lao vào lòng anh kể lể về những ấm ức của mình… Nếu có anh… nếu có anh thế giới này sẽ không tăm tối đến vậy đúng không? Thế nhưng... anh lại không hề tin tưởng cậu. Seungri không phải không có cơ hội giải thích, nhưng… Jiyong lại không muốn nghe. Tất cả những gì cậu đã làm, cả trái tim cậu đã mở lòng ra với anh, tất cả những lời đã nói… anh đều không tin, 1 chút cũng không tin. Vậy thì cậu biết làm gì đây? Cậu không thể nói với anh rằng em làm vậy là vì anh, có thể cậu nói anh cũng sẽ không tin. Yêu nhau mà không có niềm tin dành cho nhau thì có ý nghĩa gì nữa đây? Ngay lúc này đây cậu đang phải 1 mình chống chọi với tất cả, nhưng anh thà không nghe không tin cũng không muốn ở bên cậu, chia sẻ cùng cậu.
Jiyong bên này tình cảnh không dễ chịu hơn. Đã mấy ngày trôi qua anh vẫn suy sụp, không suy nghĩ được 1 điều gì. Anh chỉ làm bạn với rượu, thuốc và bóng tối giống như trái tim đang u ám của mình vậy. Young Bae đã khuyên nhủ nhiều nhưng anh chẳng lọt tai 1 câu nào. Nỗi đau đang giày vò anh cộng thêm nỗi nhớ da diết khiến anh như muốn chết đi. Anh cầm điện thoại mở ra, lúc ấy anh rất muốn gọi cho cậu, muốn nghe giọng cậu, anh muốn phát điên lên được nếu như không biết giờ cậu đang làm gì, anh muốn nghe cậu giải thích, muốn nghe cậu xin lỗi, muốn cậu biết nỗi đau đang giày vò anh từng giây từng phút. Anh lướt lên mạng, đập vào mắt là cảnh Seungri đang ôm ấp 1 cô gái trên đường phố…tay Jiyong run run đánh rơi cả điện thoại. Hahaha… trong lúc anh đang như chết đi mỗi ngày thì cậu vẫn vui vẻ ôm ấp người khác, vậy thì tất cả giờ còn ý nghĩa gì nữa đây? Tất cả…mọi thứ anh đã hiểu, có chăng là tại anh đã hiểu lầm tất cả mọi thứ. Có lẽ cậu không thực sự yêu anh như anh muốn, nhưng cậu không biết nói với anh như thế nào chăng? Có lẽ… có lẽ… nên kết thúc mọi thứ thôi… anh run run nhặt điện thoại lên bấm dãy số điện thoại quen thuộc.
Seungri vừa chợp mắt được 1 lúc, chất men thấm vào khiến cậu nhức đầu kinh khủng, lơ mơ nghe tiếng nhạc chuông chỉ dành riêng cho 1 người cậu hơi tỉnh táo 1 chút. Là J yong của cậu:
- Alo … Jiyong.
Giọng anh đầu dây bên kia như xa như gần:
- Seungri à…
- Em đây…
Đầu giây bên kia im lặng 1 lúc lâu rồi tiếp lời:
- Chúng ta… dừng lại thôi.
- Sao cơ? Anh nói gì?
Seungri hốt hoảng. Jiyong vẫn nhẹ giọng:
- Chúng ta dừng lại thôi… Seungri à, anh mệt rồi. Anh không tiếp tục được nữa.
- Nếu vì việc hôm trước thì …
- Không vì sao cả, chỉ vì anh cảm thấy mệt mỏi thôi. Mối quan hệ này khiến cả 2 đều mệt mỏi, chi bằng dừng lại thôi…
Seungri cứng đờ người. Dừng lại ư? Sau tất cả mọi thứ, cái anh muốn là chấm dứt. Cậu nhắm mắt lại không muốn nói thêm gì nữa.
- Nếu đó là điều anh muốn… cứ vậy đi.
Cuộc điện thoại kết thúc như vậy. Jiyong cười cay đắng, bao năm nay anh đã cố gắng vì cái gì chứ? Anh không trách cậu, anh không dám trách 1 ai khác, tất cả chẳng phải là do anh quá ảo tưởng hay sao? Anh cứ nghĩ chỉ cần hết lòng sẽ được đáp lại nhưng… anh hiểu tất cả nhưng sao trái tim anh lại đau đớn đến mức này? Tại sao anh cảm thấy thế giới này lạnh lẽo đến vậy? Tại sao chứ?
Tình yêu của 2 người cứ như vậy rơi vào ngõ cụt không thể thoát ra được. Seungri vẫn đi đi về giữa Nhật và Hàn nhưng tuyệt nhiên không gặp mặt các thành viên còn lại, ngay cả đến công ty cũng không. Chủ tịch Yang đau đầu với hàng loạt rắc rối cậu gây ra nên đã để cậu ở Nhật luôn 1 thời gian và cử 2 quản lý đến giám sát cậu. Seungri không hề có biểu hiện quậy phá gì nữa, cậu chỉ lầm lũi đi show và rồi về phòng đi ngủ, không đi chơi cũng không nói chuyện với ai cả. Đến cả quản lý của cậu cũng không tin nổi đây chính là idol vừa gây ra 1 loạt lùm xùm đợt vừa rồi. Anh quản lý gọi điện về cho chủ tịch Yang báo cáo tình hình của Seungri:
- Chủ tịch ạ, bên này Seungri vẫn ổn cả, tác phong của cậu ấy khá nghiêm chỉnh.
- Cậu ta có đàn đúm bạn bè thì cậu dẹp ngay đi, thời gian này phải ngăn chặn cậu ta bằng mọi giá.
- Dạ không, cậu ta không hề gặp gỡ bạn bè cũng không đi đâu.
- Tốt… nhưng mà không làm gì cả sao?
- Dạ vâng... thậm chí cậu ấy còn không nói chuyện với ai luôn ạ, kể cả tôi. Điện thoại cũng không dùng..
- Này, hay cậu ta bị sốc rồi tự kỉ rồi, cậu ta không liên lạc với Big Bang luôn sao? Kể cả GD ư?
- Dạ tôi không thấy…
- Tôi biết rồi, cậu cứ cẩn thận, không được để cậu ta gây ra bất kì 1 vụ lùm xùm nào nữa dù là nhỏ nhất.
Chủ tịch Yang tắt điện thoại. Seungri gần đây khiến ông đau đầu kinh khủng, ông muốn tống cổ cậu ta đi ngay lập tức. Thế nhưng ông cũng không thể làm gì khác, ai bảo cậu ta si tình đến vậy chứ. Dù scandal của cậu ta có lớn cỡ bào thì đúng là mục đích của nó đã đạt được, còn hơn lộ ra vụ hẹn hò của 2 cái con người siêu rắc rối . Giờ có khi lại còn cãi nhau cũng nên… Ông thở dài, đúng là lắm tài nhiều tật mà, quản lý mấy cậu thanh niên đang ở độ tuổi nổi loạn khiến ông muốn điên lên được. Ông phải quán triệt lại thế hệ thực tập sinh sau này của mình thôi, cứ như thế này ông sẽ tổn thọ mất. Yang nghe nói Jiyong càng kinh khủng, anh không thể làm được việc gì ra hồn, quản lý và Young Bae cũng không thể khiến tâm trạng anh khá hơn. Chủ tịch thở dài:
- Cho cậu ta bí mật đến Nhật 1 chuyến đi, cứ như thế này chắc công ty phá sản vì mấy người đó mất.
- Nhưng cậu ta không muốn đi đâu ạ…
- Cứ bảo là công việc, bịa ra cho cậu ta 1 cái quảng cáo hay event gì gì đó, để bọn họ gặp nhau đi.
- Dạ
- Nhớ là phải bí mật hết mức có thể , tốt nhất mang thêm Dae Sung đi theo làm lá chắn đi
- Dạ
- Để ý cả 2 người họ, gặp thì gặp không được phép lộ 1 nửa cái ảnh nào ra ngoài hiểu không?
- Dạ
Jiyong nghe thấy có việc ở Nhật, anh dọn qua chút quần áo rồi lên đường ngay, cũng chẳng buồn để ý đến việc gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro