Chương 30: Giúp đỡ nhau với tư cách anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri trở về kí túc được vài hôm thì nhận được tin chủ tịch muốn anh ra album solo ngay lập tức khiến cậu vô cùng bối rối. Thời gian Yang cho cậu quá gấp cộng thêm trước kia album của cậu đều có Jiyong giúp đỡ giờ tất cả phải tự làm 1 mình khiến cậu hơi lo lắng. Seungri giam mình trong phòng sáng tác 1 vài bài hát nhưng chưa thực sự ưng ý khiến Seungri bị stress khá nhiều. Cậu không phải là người có khả năng sáng tác thần sầu như Jiyong càng không có cái gọi là sáng tác hit trong vòng 1 nốt nhạc, lại còn vũ đạo, diễn viên...
Big Bang quyết định đi ăn cùng nhau. Top bảo:
- Gọi Seungri đi cùng đi, cậu ta bị tự kỉ hay sao mà cả ngày không thấy ngó mặt ra ngoài thế?
- Cậu ấy sẽ không đi đâu, chúng ta cứ đi thôi.
Young Bae nói nhỏ rồi liếc nhanh sang Jiyong đang đi giày phía bên kia. Thời gian này quan hệ giữa 2 người đó vẫn không được cải thiện là bao, thậm chí còn lơ nhau hơn trước. Top cũng hiểu ý nên càu nhàu nhỏ:
- Ăn 1 bữa với nhau cũng không được, cứ như thế này thì giải tán sớm.
- Thực ra cậu ta đang phải sáng tác bài hát cho album solo mới, có vẻ mọi việc không suôn sẻ lắm.
- Gì cơ? Cậu ta solo khi nào mà không ai biết vậy?
- Đến cậu ta còn sốc gần chết giờ đang điên dại ăn ngủ sáng tác bài mới kia kìa. Lại còn vũ đạo, diễn viên, pr... tất cả phải tự xử hết luôn. Chắc chú Yang muốn phạt cậu ta theo cách đó đó.
- Haha, thấy cũng tội mà cũng vui ghê. Cho cậu ta nếm mùi vất vả chút chẳng chết được.
- Anh ít có ác ghê đấy, haha.
Young Bae và Top vui vẻ đùa cợt trong khi Dae Sung chỉ cười cười phụ họa theo. Jiyong cúi đầu không nói gì. 1 cảm giác chua xót trào dâng trong lòng anh. Nghe nói cậu phải vất vả tự làm album anh cảm thấy vừa đau lòng vừa không nỡ. Người đó từng được anh bảo bọc quá lâu, anh từng làm tất cả vì người đó... thế nhưng... giờ đây đến cả tư cách để nói 1 câu quan tâm anh cũng không có. Tâm trạng của anh tệ hẳn, anh nói nhỏ:
- Mấy cậu đi ăn đi, mình mệt quá không muốn đi nữa.
Mấy người còn lại biết mình đang đùa hơi quá bèn im lặng hẳn, Jiyong cũng không chú ý gì nhiều nữa, anh về phòng đóng sập cửa lại.
- Này, vừa chúng ta đùa có gì đâu mà cậu ta như vậy. Chả lẽ giờ nhắc đến Seunngri cậu ta đều trưng ra cái bộ mặt ấy hay sao? Thế thì giải tán nhóm luôn cho rồi.
Dae Sung vỗ vỗ vai anh cười:
- Anh hiểu cho họ 1 chút, đang nhạy cảm mà. Với cả đừng có hơi tí là nói giải tán đi, chúng ta bên nhau qua bao nhiêu khó khăn còn được huống chi là việc này. 2 người họ sẽ giải quyết ổn thôi.
Top quay sang Dae Sung nhéo má rồi ôm eo cậu:
- Ừm, em nói sao thì là thế. Haha.. đi ăn thôi
Young Bae quay sang sững sờ, cứ thế này bảo sao anh không nghĩ lệch lạc được chứ. Thôi kệ, cứ đi ăn cái đã. Dù sao anh lẻ loi trong cái nhóm này không phải 1,2 ngày. Nghĩ đến hồi mới debut, ít ra anh còn được xếp couple như ai vậy giờ 2 bên tự động ghép cặp với nhau lúc nào không biết, anh thành ra luôn 1 mình trên sân khấu hay khi đi ăn đi chơi chung.
Jiyong quay về phòng mình ngồi nghe nhạc. 3 người kia đã ra khỏi nhà bỏ lại 1 không gian yên tĩnh đến kì lạ. Jiyong nằm im thưởng thức những giai điệu chầm chậm của 1 bản tình ca buồn cảm nhận được nỗi cô độc của chính mình. Seungri ở ngay đây ngay bên cạnh anh thế nhưng anh lại chẳng thể nhìn thấy người đó, chẳng thể chạm vào người ấy, chẳng thể nghe giọng cười ấy... Jiyong nhếch mép cười tự khinh bỉ chính mình, chỉ vài ngày anh đã quên hết tất cả những tổn thương anh phải chịu đựng bấy lâu, trong tim anh lúc này chỉ còn nỗi nhớ thương vô hạn. Vì sao anh luôn yếu đuối trước người đó như vậy? Anh sợ 1 ngày nào đó khi chìm vào ánh mắt mà mình hằng mong nhớ anh sẽ lại cầu xin tình yêu của cậu, cầu xin thứ tình yêu vô vọng chỉ đến từ 1 phía.. Jiyong bật dậy cầm điện thoại gọi điện cho vài người bạn, anh cần 1 nơi để giải tỏa cảm xúc bây giờ. Người bạn hẹn anh ở 1 club khá kín đáo, Jiyong đồng ý và thay quần áo chuẩn bị ra khỏi nhà. Anh bước qua phòng của Seungri, trong phòng vang lên 1 vài giai điệu nhẹ nhàng và giọng hát khe khẽ của cậu. Bước chân của Jiyong khựng lại. Anh lắng nghe thật kĩ lời hát ấy, lời hát man mác 1 nỗi buồn khó tả... cậu cũng buồn sao? Cậu có buồn không? Cậu có nhớ anh như anh đang điên dại không? Có lẽ là không... Jiyong cười cay đắng rồi bước đi thẳng mà không hay biết từ lúc anh bước chân đi, tiếng hát trong phòng kia đã im bặt...
Seungri gục đầu xuống bàn. Cậu cảm nhận được Jiyong vừa mới đứng ngay ngoài cửa phòng dù chỉ trong vài giây. Anh thật lạnh lùng, câu chia tay anh buông ra quá dễ dàng khiến trái tim cậu đau đớn tưởng chết đi sống lại. Bởi vì lòng tự trọng quá lớn khiến cậu không có cách nào cầu xin anh nghe lời giải thích của cậu hay xin anh hãy trở về bên cậu. Cậu là 1 người lý trí, cậu đã 1 lần bất chấp tất cả để đến với anh dù chưa 1 lần hối hận nhưng không thể có lần 2... Cậu cũng có cảm giác của mình, cậu cũng yêu anh nhưng không ai chịu tin cậu, kể cả người đàn ông duy nhất cậu cần ấy... Seungri mệt mỏi ngẩng mặt lên tiếp tục gò ép mình vào công việc sáng tác nhạt nhẽo hiện giờ. Chủ tịch cho cậu 1 bài toán khó nhưng nó càng kích thích sự tự tin và lòng quyết tâm của Seungri nhiều hơn. Cậu không cảm thấy có gì mình không làm được huống chi chỉ là 1 album không có sự giúp đỡ của mọi người. Seungri tự nhủ trong lòng, cậu cần cố gắng hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa. Rồi sẽ qua thôi, khoảng thời gian khủng hoảng này sẽ qua nhanh thôi...
Jiyong trở về đã là lúc nửa đêm, anh say khướt ngật ngưỡng cởi giày bước vào. Mọi người đã về phòng hết cả chỉ còn lại Young Bae đang pha cà phê"
- Có muốn uống gì không?
- Chanh mật ong, nhiều mật ong. Cảm ơn cậu.
Young Bae bất đắc dĩ pha thêm 1 cốc theo yêu cầu của tên đang say vật vờ kia. Cậu cầm cốc nước đưa cho Jiyong nói nhỏ:
- Uống ít thôi, nhiều quá ảnh hưởng đến sức khỏe. Hút ít thuốc đi 1 chút nữa, chết sớm đấy.
Jiyong cười cười:
- Ừm biết rồi.
- Mệt mỏi gì thì chia sẻ với mình..
- Không sao đâu. Rồi cũng quen thôi mà...
- mà này....
- Sao vậy?
- Seungri ấy...
Young Bae ngập ngừng 1 lúc. Jiyong day day trán, nhắc đến tên cậu thôi cũng khiến tim anh nhói lên:
- Cậu cứ nói đi, anh em cả, làm sao?
- Chủ tịch Yang kêu mình hát cùng cậu ta bài mới, mình nghĩ nên thêm 1 đoạn rap cho ấn tượng...
- Thì sao?
- Giọng anh Top không hợp lắm, nếu cậu ngại mình sẽ kêu cậu ta đi xem thử thực tập sinh của chúng ta.
- Ừm, để đấy cho mình. Ko sao đâu, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi, chả lẽ định để Big Bang cả đời không comeback nữa hay sao.
- Ừm vậy thì tốt, hihi.
- Cậu kêu cậu ta gửi bản demo cho mình, mình sẽ viết thêm lời ráp cho hợp.
- Sao cậu không tự hỏi đi, đằng nào cũng phải đối mặt mà. Cậu ta vẫn ở trong phòng đã ngủ đâu.
Jiyong không nói gì phi thẳng vào phòng Seungri, Young Bae cười tủm tỉm. Bingo, cá đã cắn câu. Cậu chỉ giúp được đến mức này thôi, còn lại phải phụ thuộc vào bọn họ rồi. Bae len lén đi theo nghe ngóng tình hình đôi trẻ. Jiyong chẳng gõ cửa bước vào phòng Seungri, cậu đang gục đầu trên bàn máy tính ngủ thiếp đi, trên bàn máy tính vẫn đang chạy 1 vài đoạn nhạc ngắn cậu vừa sáng tác. Jiyong sững người lại nhìn hàng mi dài đang rung nhẹ, gương mặt hơi cau lại có vẻ cậu đang lo nghĩ điều gì đó. Anh trấn tĩnh lại mình đập khá mạnh vào người cậu:
- Này...
Seungri choàng tỉnh dậy ngẩng lên nhìn anh mang theo đôi mắt lim dim:
- Anh....
Jiyong quay mặt đi không nhìn thẳng:
- Tôi sẽ giúp cậu rap 1 phần trong bài solo lần này, bao giờ xong bản demo thì gửi tôi xem tôi sẽ khớp lời ráp...
Seungri bối rối:
- Không cần đâu anh... em...
- Cậu định nhờ anh Top sao? Anh ấy không chịu được, anh đó chỉ làm những gì mình thích thôi. Vậy nhé, tôi về phòng đây.
- Vâng. Cảm ơn anh.
Jiyong quay người đi thẳng, nghe được câu cảm ơn của cậu anh sững lại 1 chút, bao năm nay, anh vì cậu làm rất nhiều... Cậu chưa bao giờ nói cảm ơn anh, câu cửa miệng luôn là: Anh thích em mà anh phải giúp em, vì em dễ thương anh phải giúp em... Vậy mà ngày hôm nay, câu cảm ơn khách sáo đó buông ra khiến anh thấy trống rỗng vô cùng. Anh cười cười nói nhỏ:
- Không cần. Tôi là trưởng nhóm, đó là nghĩa vụ.
Seungri chôn chân nhìn anh quay đi không lưu luyến gì, cậu khẽ nhếch mép cười cay đắng. Có lẽ tình cảm giữa 2 người như bây giờ cũng tốt, hãy để thời gian trả lời cho họ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro