Chương 32: Vì sao em lại làm thế???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua vài ngày ở nhà bố mẹ. Seungri đúng là không thể trốn thêm được nữa, cậu phải quay về kí túc bàn bạc nốt với Jiyong Và Young Bae cho ca khúc mới hoàn hảo nhất có thể. Cậu cũng ổn định tâm trạng qua vài hôm nên khá bình tĩnh. Seungri trở về kí túc mang theo ít quà mẹ cậu gửi cho các thành viên, cậu mở cửa căn hộ, mọi người đang tập trung xem 1 bộ phim nào đó:
- Em về rồi đây.
Tức thì 8 con mắt quay sang cậu. Đương nhiên chỉ có Jiyong nhìn thẳng vào gương mặt cậu còn 3 người kia đang nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn cậu đang cần trên tay.
- Bánh kia là bánh quế mẹ cậu làm à?
Top hí hửng hỏi. Seungri hết nói nổi, bọn họ còn không thèm chào lại cậu 1 câu:
- Ừm, mẹ em làm 1 ít mang đến cho mấy anh.
Tức thì mấy con người kia ùa ra đón ngay túi bánh trên tay Seungri và chẳng đoái hoài gì đến cậu nữa, mẹ cậu làm món này ngon có tiếng, từ hồi còn là thực tập sinh tất cả các anh đều rất thích. Top vừa nhét bánh đầy miệng vừa nói với cậu:
- May cho cậu là có 1 bà mẹ nấu ăn ngon đấy. Hồi xưa mà không có mấy món ăn của mẹ cậu tôi đấm cậu mấy trận rồi.
Mọi người cười đùa ồn ã. Seungri không thích ăn ngọt lắm, cậu ngồi xuống bên cạnh mấy ông anh đang hí hửng ăn cười ngọt ngào. Bao năm qua đi tính cách của bọn họ vẫn vậy khiến cậu thực sự biết ơn.
- Jiyong ăn 1 miếng đi không anh Top ăn hết đó.
Young Bae cầm 1 miếng đưa cho Jiyong. Anh cười nhẹ cắn miếng bánh cảm thán:
- Ừm, đúng là bao năm nay vị vẫn ngon thế.
- Đúng nhỉ, ăn mãi không chán nhỉ.
Seungri quay sang bắt gặp ánh mắt Jiyong đang nhìn mình, cậu ngay lập tức cúi đầu xuống vờ như đang uống nước.
- Seungri lát vào phòng anh nói chuyện 1 lát.
- Có việc gì nói ở đây đi.
- Không thích đông người.
- Anh em cả.
Jiyong quay sang trừng mắt:
- Nếu em muốn chúng ta cãi nhau trước mặt đám anh em nhiều chuyện này thì okie.
Seungri nghe thấy cứng họng ngay lập tức phi vào phòng Jiyong, anh cũng cười cười đi theo cậu bỏ lại 3 con người đang ngơ ngác nhìn nhau. Top thắc mắc:
- Này, vừa cậu ta nói chúng ta nhiều chuyện à?
- Anh à, cái đấy không quan trọng, quan trọng là 2 người họ hình như làm lành rồi.
Daesung hí hửng nói. Top gạt đi:
- Kệ 2 đứa nó chứ nó bảo mình nhiều chuyện kìa.
- Haha... lát cậu ta ra anh xử cậu ta đi. Dạo này cậy thất tình chúng ta phải nhịn. Giờ làm lành rồi thì chết với chúng ta.
3 con người vẫn ồn ã trêu nhau bên ngoài. Trong phòng của Jiyong không khí nặng nề hơn nhiều. Cả 2 chưa nói gì từ lúc bước vào đây. Jiyong hít sâu 1 hơi:
- Em có gì để nói với tôi không?
Seungri quay mặt ra cửa sổ không nhìn anh:
- Không có gì, anh gọi em vào để nói mấy câu vô nghĩa này ah?
- Nói về vụ bên Nhật của cậu đi.
- Anh đã nghe thấy em và chủ tịch nói rồi còn gì?
- Tôi muốn nghe chính miệng em giải thích.
Seungri mím môi:
- Sự việc chỉ có vậy, đã qua rồi em không muốn nhắc lại nữa. Anh tin hay không tin hay anh như thế nào giờ cũng chẳng quan trọng. Đứng trên góc độ 1 người anh thì anh chẳng có quyền gì để hỏi về việc đó cả.
Jiyong tiến lại gần cậu:
- Chẳng lẽ em không thể nói cho tôi biết sự thật sao? Không cần biết góc độ nào cả, chẳng lẽ tôi không đáng để nghe sự thật?
Seungri im lặng 1 lúc lâu, cậu từ từ kể lại cho anh nghe câu chuyện ấy. Jiyong im lặng lắng nghe cậu.
- Hết rồi, chỉ có vậy thôi.
Jiyong từ từ ngẩng mặt lên nhìn Seungri khiến cậu giật mình. Gương mặt anh nhạt nhòa nước mắt, ánh mắt anh nhìn xoáy vào cậu khiến Seungri bối rối.
- Vì sao em lại làm thế?
- Chẳng vì sao cả, lúc đó cảm thấy đó là cách tốt nhất.
Jiyong càng rơi nhiều nước mắt hơn:
- Em làm thế có thấy có lỗi với tôi không? Em có nghĩ đến cảm giác của tôi không? Thà rằng em thực sự lên giường với cô ta, thà rằng em chẳng yêu thương gì tôi cả... thà rằng em đừng làm gì vì tôi, thà rằng tôi hận em lạnh lùng, hận em ghét tôi còn hơn là để tôi hận em vì em tự phá hủy danh tiếng sự nghiệp của mình vì tôi. Điều này làm tôi hận em hơn gấp trăm nghìn lần em biết không?
Seungri hoảng hốt nhìn Jiyong đang ngập trong nước mắt:
- Lúc đó chẳng nghĩ gì cả, chỉ làm theo những gì mình cảm thấy cần thiết thôi. Giờ nghĩ lại chắc sẽ không làm thế lần nữa...
Jiyong nhắm mắt lại để cố gắng ổn định tâm trạng đang cuộn trào trong lòng mình nhưng xem ra không thể, anh không biết nên làm gì với con người ngốc nghếch kia nữa. Anh càng hận cậu nhiều hơn, hận cái cách cậu tự cho mình là đúng không thèm nói với anh, hận cái cách cậu ngang bướng không thèm giải thích, hận mọi thứ ở cậu... thế nhưng sao anh lại đau lòng đến thế này? Anh nhận ra hơn hết trái tim anh giờ đây vô cùng hối hận. Tình cảm giữa 2 người, là anh chủ động trước, anh luôn tự cho mình cái quyền nghi ngờ tình cảm của cậu, nghi ngờ mối qua hệ của 2 người.
- Anh xin lỗi... Seungri à ....
Seungri quay lưng lại phía anh nói nhỏ:
- Đã qua rồi, ai cũng là người có lỗi cả. Chia tay thực ra nói ai sai ai đúng không quan trọng, quan trọng là không yêu nhau đủ nhiều thôi. Như bây giờ cũng tốt, thành thực mà nói, em không đủ lòng tin để nghĩ về tương lai của chúng ta. Nếu đã chấm dứt, cũng tốt thôi.
Jiyong tiến sát cậu, vòng tay qua eo ôm nhẹ Seungri từ phía đằng sau:
- Anh không thể, anh không biết nữa. Những ngày qua em có vui không? Anh cảm giác như mình muốn chết đi... Seungri à...
Seungri không nói gì 1 lúc lâu, cậu nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang ôm trên eo cậu ra, giọng nói đầy mệt mỏi:
- Ngay từ đầu, khi bắt đầu mối quan hệ này, là em không suy nghĩ chín chắn, lúc đó em chỉ nghĩ đến anh và em, tất cả những thứ khác không quan tâm đến. Thế nhưng mấy ngày gần đây, suy nghĩ kĩ càng thì... tương lai nào cho chúng ta? Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi giấu diếm như thế này? Rồi 1 ngày chúng ta sẽ phải lấy vợ, chúng ta sẽ lừa dối họ sao? Em không thể làm thế được.
Jiyong buông thõng tay. Anh biết tất cả những điều đó chứ thế nhưng làm sao để anh buông bỏ đoạn tình này chỉ vì những điều như thế. Anh vốn là người nổi loạn không quan tâm đến thị phi quanh mình:
- Anh hiểu chứ, anh đã suy nghĩ nhiều trước khi quyết định bày tỏ với em anh đã dày vò bản thân rất nhiều. Anh sợ sẽ làm em tổn thương biết bao nhiêu, anh sợ tình cảm của anh sẽ làm em khó xử. Giống như bây giờ, khi suy nghĩ tính toán, anh sợ em sẽ buông tay anh vì những khó khăn chúng ta sẽ phải đối mặt... Anh xin lỗi Seungri à, anh xin lỗi vì đã khiến em phải khó xử như vậy, xin lỗi vì những gì em đã phải làm cho anh, vì tất cả khoảng thời gian qua... em mệt mỏi rồi, anh cũng đau khổ lắm rồi..
Seungri cúi đầu nhẹ giọng:
- Đừng xin lỗi em, đó là lựa chọn của em. Anh không có lỗi gì cả, cũng như em không có lỗi gì cả. Chúng ta không nợ nhau...
Jiyong hiểu cậu đang vạch ra ranh giới với anh, không có yêu thì không có nợ nhau. So với việc hiểu lầm chồng chất thì việc này càng khiến anh đau lòng hơn.
- Anh hiểu rồi, em về phòng đi, cảm ơn em đã giúp anh làm sáng tỏ mọi chuyện. Dù gì cũng cảm thấy thanh thản hơn.
- Em về đây. Anh nghỉ ngơi đi.
Seungri bước ra ngoài, cậu bắt gặp 3 người anh còn lại đang dán tai vào cố gắng nghe lén 2 người vừa nói chuyện. Thấy cậu Top khá bối rối chống chế:
- À ờ thì...
- Nghe làm sao được mà anh phải cố, cửa này cách âm tốt nhất nước ta hiện nay đấy.
Top nổi sùng:
- Thảo nào chả nghe thấy gì, làm cửa tốt vậy sao không làm mấy cái nhà tắm cho tử tế chứ.
Seungri nhếch mép cười bước đi:
- Em về phòng ngủ 1 lát, chiều còn lên công ty.
- Ừm...
3 người không hóng hớt được gì chán nản ra ngoài phòng khách. Young Bae cảm thấy có chút không ổn bèn đẩy cửa vào phòng Jiyong. Jiyong đang ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ không rõ cảm xúc của anh là gì cả:
- Young Bae à, lại đây đi.
Bae tiến lại gần anh.
- Cậu nhìn này... thật là 1 gia đình hạnh phúc đúng không?
Young Bae nhìn theo hướng tay anh chỉ, 1 gia đình 3 người đang cùng nhau tập xe đạp. Không rõ gương mặt họ nhưng nụ cười rạng rỡ thể hiện niềm hạnh phúc vô bờ.
Cậu cười cười:
- Ừm hạnh phúc thật đấy, đó cũng là ước mơ sau này của mình.
- Ừm...
- Sao vậy?
- À... Mình cũng thấy ghen tị.
- Cậu và Seungri sao rồi?
- Vẫn vậy thôi. Giải quyết hết hiểu lầm rồi, nhưng không thể quay lại nữa.
- Sao lại thế?
- Còn nhiều thứ cần trân trọng ngoài tình yêu, chúng ta không chỉ sống vì chúng ta được... cậu biết không, vừa nãy khi nói chuyện với tớ, em ấy đã nhìn ra ngoài này rất lâu. Có lẽ cũng thấy cảnh này... cũng mơ ước... em ấy đã hỏi tớ rằng... tương lai nào cho chúng tớ? Tớ yêu em ấy nhưng tớ không thể cho em ấy 1 tương lai em ấy cần. Kể cả 1 tương lai như những người bình thường cũng không thể... Vậy thì tình yêu đâu còn ý nghĩa nữa?
Young Bae không biết nên nói gì. Thâm tâm cậu hiểu lý trí 2 con người đó không nên đến với nhau nhưng nhìn người bạn thân của mình đau khổ suy sụp như vậy cậu thật không nỡ.
- Nhưng cậu có cam tâm không?
- Cam tâm hay không cũng không thay đổi được gì. Seungri không phải là người dễ thay đổi. Việc mình tỏ tình rồi chia tay rồi tự ý quyết định mọi thứ đã gây cho em ấy tổn thương rất lớn. Thực ra việc tin tưởng nhau không phải không thể, nhưng bọn mình lại thà chọn để hiểu lầm kéo dài chứ không chọn tin nhau cũng không chọn giải thích cho nhau. Cái tôi của cả 2 đều quá lớn.... mình không biết nữa. Thâm tâm mình biết giải thoát cho nhau khỏi cái mối quan hệ chết tiệt này sẽ tốt hơn... nhưng... mình ...
Young Bae vỗ vai Jiyong thông cảm. Thực ra anh có hàng ngàn hàng vạn lý do để chia tay nhưng chỉ có 1 lý do để níu kéo mối quan hệ này, đó là vẫn còn yêu. Nhưng cái lý do duy nhất ấy lại quá mạnh mẽ khiến Jiyong dày vò chính mình mãi. Young Bae an ủi:
- Dù cậu làm gì mình cũng ủng hộ cậu. Hãy lựa chọn điều gì cậu cảm thấy tốt nhất cho mình, đời người ngắn lắm, đừng lo nghĩ nhiều quá, thoắt cái đã 5 năm, 10 năm... chẳng có nhiều thời gian để lo đâu.
- Cảm ơn cậu Young Bae à, sau cùng vẫn là cậu bên mình, bao năm nay vẫn vậy...
- Haha, sao không yêu mình ngay từ đầu đi có đơn giản hơn không.
Jiyong cũng nhếch mép:
- ừm, kiếp sau mình nhất định yêu cậu.
- Gớm quá đùa chút mà sao nghiêm túc vậy.
- Mình nói thật đấy.
- Thôi đi, mình không muốn đâu... haha
- Vậy thôi, kiếp sau mình sẽ ở vậy luôn ngay từ đầu, khỏi yêu đương cho mệt xác.
- Cậu á? Cậu mà thiếu được tình yêu á? Cái con người như cậu không chịu được đâu.
- Hahaa
Có Young Bae nói chuyện khiến tâm trạng Jiyong đỡ hơn 1 chút nhưng khi cậu bạn thân đi anh lại thấy trống trải như cũ thậm chí còn hơn lúc trước. Trái tim anh lúc ấy tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn khó gọi tên, không thù hận cũng không hẳn đau khổ mà là cảm giác mù mịt, mù mịt về mọi thứ, về tình cảm của mình, về tương lai của mình... Anh sẽ phải làm sao để thoát ra khỏi mớ hỗn độn này đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro