Chương 34: Em có thể tới bên anh nếu em muốn mà....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối khá muộn Jiyong gõ cửa phòng Seungri, anh cố tình đợi mọi người đi ngủ hết mới qua gặp cậu nếu không mấy con người nhiều chuyện kia lại hóng hớt mất.
- Vào đi. Cửa không khóa.
Seungri lên tiếng, Jiyong bước vào cười cười:
- Nhà này đều là anh của em cả, đâu ra cái thói nói trống không vậy?
- Seungri đang ngồi sửa 1 ca khúc khác của cậu không ngẩng đầu lên:
- Chẳng phải là anh sao? Em có cần dùng kính ngữ không?
- Ừm, cũng không cần.
- Anh để đấy lát em xem nhé, em đang sửa lại 1 chút bài này, đoạn điệp khúc nghe nó chưa được bắt tai như em muốn.
Jiyong thả tờ giấy xuống đi đến ngồi cạnh cậu:
- Đâu xem nào...
- Đây này.. đoạn GG Be ấy.
Jiyong kéo ghế ngồi sát Seungri, cậu đang tập trung vào âm nhạc nên không chú ý:
- Đoạn này lặp lại GG Be nghe sẽ hay hơn, GG be rồi thêm eh eh hay hơn oh oh đấy, Nghe vần hơn 1 chút.
- Ừm nhỉ.
Seungri lại căng mắt sửa lại chỗ đó 1 chút, cậu hát nho nhỏ lại thử đoạn điệp khúc rồi hớn hở quay sang Jiyong:
- Đúng là nghe ổn hơn nhiều.
Jiyong đang đắm chìm trong chất giọng ngọt ngào của Seungri, anh tiếp xúc với rất nhiều giọng hát khỏe hơn kĩ thuật hơn nhưng không hiểu sao giọng của cậu luôn khiến tim anh đập nhanh hơn 1 nhịp. Nhất là giọng cậu khi hát nho nhỏ thầm thì lại càng làm trái tim anh tan chảy:
- ừm nghe ổn hơn chút, với đoạn này nữa, thay chú bằng bố đi, oppa với appa nghe vần hơn đấy.
- Ừm để em thử xem.
Seungri say sưa sửa lại bài hát mặc kệ Jiyong đang ngồi cạnh. Anh cũng không cảm thấy khó chịu bởi anh còn đang bận ngắm đôi mắt sáng bừng lên của cậu khi tập trung làm việc, quầng mắt thâm đặc trưng của cậu như lớn thêm vài phần, có lẽ thời gian này cậu quá vất vả, miệng cậu hơi mím lại. Anh mải mê ngắm nhìn hình dáng anh đã mong nhớ bao lâu nay đến ngẩn người.
- Này anh. Này Jiyong...
Jiyong giật mình tỉnh lại:
- Nghĩ gì vậy?
- À không, nghĩ 1 chút về bài hát thôi.
- Ừm, em xong rồi, xem qua bài kia đi rồi anh về nghỉ ngơi đi mai đi thu âm sớm mà.
Jiyong với lấy điện thoại, bật nhạc rồi rap đoạn lời anh vừa sáng tác. Seungri chú ý lắng nghe, nét mặt cậu hào hứng thấy rõ nhưng vẫn gợn nét băn khoăn:
- Hình như... hơi quá phải không? Gợi tình quá đấy.
- Anh thấy ổn mà, đâu có đoạn nào quá đáng đâu. Jiyong với tay chỉnh máy tính trên bàn khiến anh càng sát vào cậu hơn.
- Đâu? đoạn nào?
- Ừm... đoạn từ đầu đến chân này...
- Sao?
- Nghe trắng trợn quá.
- Không phải em nói muốn mạnh mẽ hơn gợi tình hơn à...
Jiyong quay sang nói nhỏ vào tai cậu. Seungri giật bắn người lùi vội người lại:
- Ừm... nhưng hơi quá rồi, khán giả có kha khá dưới 18 mà.
- Vậy để nghe mấy bài kia đi. Đằng nào phần lời của em cũng ẩn ý kém cạnh gì... Anh tuy nhỏ bé nhưng rất nồng nhiệt, gì đây? Anh chỉ muốn em mà thôi... Hừm... kinh nghiệm của em cũng không ít nhỉ.
Jiyong dùng giọng mũi khàn khàn nói với Seungri, trong đêm khuya như vậy, nói về 1 chủ đề như vậy với 1 giọng nói quyến rũ như vậy khiến Seungri thất thần trong giây lát. Jiyong nhếch mép cười, con cá đã rơi vào lưới của anh, đúng là anh cố tình dụ dỗ cậu. Jiyong luôn ý thức được sự quyến rũ của mình ở đâu và dùng nó rất hiệu quả. Seungri cũng chỉ thất thần trong 1 vài giây, cậu cũng bị anh dụ dỗ như vậy không ít lần trước đây nên định lực tăng lên đáng kể, chẳng qua... chẳng qua lâu ngày không gần gũi nhau rồi... Seungri biết mình rơi vào bẫy của anh nên gắt nhẹ:
- Được rồi, anh thôi dùng cái giọng eo éo đó nói chuyện đi.
- Đâu có, anh nói bình thường mà. Sao vậy? Mặt đỏ kìa.
- Anh về phòng đi, okie hết rồi đó. Em muốn nghỉ ngơi...
Seungri bối rối đuổi Jiyong về phòng. Jiyong giở thói côn đồ cũ:
- Mệt lắm, không đứng dậy được. Kéo anh dậy cái coi.
Seungri hết cách đưa tay ra kéo Jiyong đứng dậy, anh nhùng nhằng 1 lúc rồi bất ngờ giật mạnh tay cậu lại ôm chầm lấy cậu khiến Seungri hoảng hốt không kịp phản ứng:
- Anh...
- Suỵt... cho anh 5p thôi được không?
Seungri không biết nên làm gì mới phải ngay lúc ấy. Cậu cứng đơ người đứng bất động. Jiyong đang siết chặt cậu trong tay mình nỉ non:
- Vui không?
- Cái gì vui?
- Bỏ anh 1 mình từng đấy ngày, em vui không?
- Anh nói gì vậy, bỏ ra đã.
- Không bỏ, anh hỏi em vui không cơ mà? Bỏ anh từng ấy ngày em vui không? Anh đau sắp chết rồi này, anh đau lắm Seungri à, thà em giết anh luôn còn hơn... anh không làm được.
Seungri không nói gì cả, nước mắt cậu rơi nhẹ nhẹ xuống tay Jiyong, anh có thể cảm nhận được.
- Sao em phải khóc, đừng khóc... đừng mà,
Jiyong buông cậu ra, tay anh khẽ khàng lau đi giọt nước mắt trên má cậu. Seungri càng rơi nhiều nước mắt hơn khiến anh bối rối:
- Đừng khóc mà... ngoan... là lỗi của anh tất cả là do anh, anh xin lỗi.
Seungri không kiềm chế được cảm xúc của mình, cậu như òa lên:
- Là tại anh cả. Vì sao anh không nghe em giải thích? Em đã chịu đủ người ta miệt thị chửi rủa rồi, vì sao anh không chịu tin em? Cả thế giới này quay lưng lại với em vì sao ngay cả anh cũng vậy? Vì sao chứ?
Jiyong hốt hoảng :
- Là tại anh cả, anh đáng chết nhiều lắm. Em đánh anh đi, đánh chết anh đi.
Seungri không thèm để ý lời anh nói. Cậu khóc như chưa bao giờ được khóc, bấy lâu nay 1 mình chịu đựng tất cả, cậu luôn nhủ mình phải mạnh mẽ, phải cố gắng, phải bỏ ngoài tai tất cả nhưng nhìn dòng cmt của antifan hay thậm chí những người từng là fan quay lưng lại với cậu, nhìn ánh mắt dị nghị của mọi người khi cậu đi trên đường, nhìn thái độ của 1 số bạn bè khi nói chuyện... khiến cậu biết rằng sẽ chẳng ai tin tưởng cậu cả. Nhưng cậu vẫn gồng lên chống chọi với nó và thể hiện ra mình không sao cả. Jiyong đau đớn hơn bao giờ hết, trái tim anh như muốn chết đi khi ấy. Seungri của anh đã phải chịu những gì? Khi ấy anh đang làm gì? Anh muốn giết chết chính mình, giết chết thói vô tâm đã khiến người anh yêu phải tổn thương đến vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro