Chương 35: Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong luống cuống tay chân không biết nên làm gì, anh chỉ biết liên tục xin lỗi và lấy tay áo lau nước mắt cho Seungri. Hơn ai hết anh cảm thấy đau lòng vô cùng, người anh yêu thương đang khóc với những ấm ức 1 mình phải chịu đựng còn anh lúc ấy lại mải hận cậu mà không biết rằng ngay lúc đó cậu phải chịu những áp lực kinh khủng đến cỡ nào.
- Seungri à, đừng khóc mà. Em khóc làm anh đau lòng biết bao.
- Anh cũng biết đau lòng vì tôi sao? Lúc anh buông ra câu chia tay phũ phàng anh có đau lòng không? Lúc anh bước đi để lại 1 mình tôi với bóng đêm trong căn phòng ấy anh biết tôi sợ hãi đến mức nào không?
- Anh xin lỗi, là lỗi của anh cả, là tại anh cả. Seungri à....
Jiyong cũng không kiềm chế được mình nữa, những giọt nước mắt của anh thi nhau rơi xuống. Những lời cậu nói như ngàn mũi kim đâm vào tim anh từng chút từng chút một khiến anh tê tái. Anh chỉ biết ôm chặt lấy cậu, 2 người cứ ôm nhau như vậy và khóc rất lâu, khóc đi hết tất cả những đau khổ giận hờn mà bọn họ phải trải qua...
Seungri đẩy nhẹ Jiyong ra sau 1 hồi khóc đã đời:
- Anh về phòng đi em muốn ngủ, mai còn đi thu âm.
Jiyong im lặng gục đầu xuống, dáng vẻ của anh cô độc và đau đớn hơn bất cứ lúc nào Seungri nhìn thấy khiến cậu nhói tim. Jiyong nói nhỏ:
- Nếu hôm nay... Seungri à nếu hôm nay em để anh bước ra khỏi căn phòng này... anh sẽ hiểu là em đã lựa chọn... anh thề rằng sẽ không làm phiền em nữa. Vì dù anh có yêu em bao nhiêu mà để em phải khó xử như thế này... anh sẽ ra đi... mãi mãi...
Seungri nghe từng câu từng chữ anh nói, cậu hiểu rằng anh thực sự quyết tâm lần này. Cậu phải đưa ra lựa chọn cho mình ngay lúc này, tiếp tục cùng anh hay chia xa mãi mãi. Cậu cảm thấy nhức đầu kinh khủng, day day trán:
- Cho em thời gian suy nghĩ đi...
- Không! Chúng ta đừng kéo dài thêm nữa, nếu em cần anh anh sẽ ở lại, còn không hãy để anh ra đi. Anh không thể cản trở em mãi được. Bắt đầu là do anh, kết thúc cũng là do anh. Lần này, anh để em lựa chọn. Dù có như thế nào anh cũng chấp nhận...
Seungri nhắm mắt thở dài:
- Em không chắc nữa.
Jiyong tiến gần cậu gục đầu vào vai cậu mệt mỏi:
- Khó lựa chọn đến thế sao? Nếu có thể... nếu có thể hãy thử 1 lần nữa cùng anh cố gắng được không? Đúng là như em đã nói, anh không thể bảo đảm cho em 1 tương lai... nhưng nếu kết thúc như thế này, anh sợ anh sẽ hối hận cả đời mất, anh sợ anh sẽ không cam tâm cả đời này... Thiếu em cuộc sống của anh trôi qua vô nghĩa... thật lạnh lẽo... Seungri à... em có hiểu lòng anh không? Em có hiểu không Seungri?
Seungri không biết nên nói gì nữa. Giây phút ấy lý trí của cậu như tan rã... tim cậu như muốn vỡ ra trước những lời nói đầy đau đớn của anh, nước mắt cậu lại tuôn rơi:
- Jiyong... em cần anh nhưng em rất ích kỉ, em sợ phải đánh đổi, 1 lần là quá nhiều đối với em nhưng em cũng không muốn anh phải hi sinh bất cứ điều gì vì em... em phải làm sao đây?
- Làm gì có tình yêu nào không phải hi sinh? Là anh cam tâm tình nguyện, bởi vì tất cả những điều anh hi sinh đó chẳng thể so sánh với niềm hạnh phúc khi anh có em trong đời. Em không cần làm gì cả, anh sẽ bảo vệ em vượt qua mọi thứ được không? Hãy tin anh, chúng ta thử 1 lần nắm tay nhau cố gắng vì tương lai được không?
- Ừm... thời gian qua... em thật lòng rất nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm.
- Anh biết rồi, là lỗi của anh. Từ nay về sau em sẽ không bao giờ phải chịu đựng mọi thứ 1 mình nữa, anh sẽ luôn luôn bên em được không?
- Ừm, em biết rồi.
- Tin tưởng anh, Seungri à... anh yêu em....
Nhìn sâu vào ánh mắt chân thành của anh khiến Seungri rung động mãnh liệt. Seungri run run nhắm mắt chủ động dùng môi cậu chạm nhẹ lên môi anh. Jiyong nhắm mắt lại hưởng thụ giây phút đáng nhớ này, anh chờ đợi cậu tiến vào thêm nữa nhưng Seungri chỉ chạm nhẹ 1 chút rồi rời đi khiến Jiyong mở choàng mắt ra kéo mạnh cậu vào lòng:
- Sao trốn nhanh thế, thử 1 lần xem sao. Viết lời mạnh bạo lắm cơ mà, thử chút cảm giác đó xem.
Seungri quay sang lườm anh:
- Chưa gì đã giở trò lưu manh rồi, anh về phòng đi em mệt lắm, mai còn đi thu âm sớm.
- Anh có định làm gì đâu mà than mệt ?
Jiyong khôi phục dáng vẻ playboy quen thuộc nhếch mép nhìn cậu. Seungri chẳng còn lạ dáng vẻ phóng đãng đó, cậu càu nhàu:
- Anh làm hỏng hết không khí rồi đấy.
Jiyong cười cười quàng tay qua vai cậu:
- Chứ em muốn 2 đứa khóc lóc mãi hay sao? Là anh lo cho em, mai thu âm với cái giọng khản đặc này...
Seungri vòng tay sang ôm anh:
- Hôm nay ngủ lại đây đi. Em muốn ôm anh ngủ...
Jiyong kinh ngạc quay sang:
- Chà hôm nay bạo dữ vậy sao? Định làm gì anh vậy?
- Đừng đùa nữa, chỉ là tự nhiên em không muốn xa anh nữa...
Jiyong sao không hiểu nỗi lòng của cậu. Anh cũng đang có tâm trạng giống như vậy, 2 người vừa gần nhau sau 1 khoảng thời gian dài căng thẳng giận hờn nhau khiến họ không muốn xa nhau dù chỉ trong giây phút. Jiyong và Seungri nằm lên giường đi ngủ nhưng dường như cả 2 chẳng thể chợp mắt, Jiyong gọi khẽ:
- Seungri à...
- Dạ..
- Ngủ chưa?
- Em chưa...
- Ngủ chút đi muộn rồi đấy.
- Em không ngủ được... anh ngủ được không?
- Anh cũng không. Anh thấy như đang mơ vậy.
Seungri ngồi bật dậy :
- Vậy nói chuyện chút đi, em cũng chẳng ngủ được.
Jiyong cưng nhiều xoa xoa đầu cậu:
- Em muốn nói gì nào?
- Gì cũng được mà.
- Vậy kể chuyện em đi, không nói vụ kia nữa, cái cô người Trung Quốc đó là sao hả?
Jiyong nheo mắt nhìn cậu đầy nguy hiểm. Seungri than thầm trong lòng, đúng là tự chuốc họa vào thân:
- Ai cơ?
- Ai cơ á? Em có bao nhiêu người mà hỏi ai cơ?
Jiyong quay sang cắn mạnh vào cổ Seungri cảnh cáo khiến cậu la oai oái:
- Đừng mà, cô ấy là người Hồng Kong chứ.
- Người ở đâu tôi không quan tâm... nhưng... ôm ấp nhau như vậy.. .tôi phải quản rồi.
- Lần sau không thế nữa. Em hứa.
Jiyong đang định mắng cậu 1 trận nhưng Seungri lại nhanh chóng nhận ra vấn đề khiến anh chẳng thể làm gì được cậu. Anh nheo mắt lườm cậu:
- Biết là tốt, uống ít với người lạ thôi.
- Sao anh biết em uống rượu?
- Nhìn cái mặt đấy không biết à. Không có lần sau nữa đâu đấy.
- Biết rồi mà.
Seungri cười hì hì quay sang hôn chụt vào má Jiyong 1 cái. Anh cười cười quay sang:
- Không đủ, bên này nữa. Đây nữa, đây nữa.
- Đồ tham lam.
- Tham chứ, có bao nhiêu là đủ đâu. Haaha
2 người ngọt ngào trêu đùa, tán tỉnh nhau mãi không biết chán. Khoảng thời gian khủng hoảng trước kia khiến cả 2 sợ hãi sẽ mất nhau khiến cả 2 đều vừa lo lắng vừa hạnh phúc. Cái tâm trạng dày vò ngọt ngào ấy khiến tình yêu của họ càng thăng hoa hơn trong 1 đêm dài như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro