Chương 38: Forever You...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong nói chuyện với Young Bae 1 lúc lâu xong, anh không muốn về phòng mình trong 1 đêm cô đơn như thế này nên lại vào phòng Seungri. Cửa phòng chỉ khép hờ không khóa, anh bước vào không thấy cậu đâu. À… thì ra đang tắm. Jiyong hứng thú nhìn qua cửa mờ mờ ẩn hiện thân hình của người nào đó đang đứng. Có lẽ vì phòng không bật đèn và điện nhà tắm lại khá sáng nên thân hình của cậu hiện lên thật rõ nét. Jiyong nheo nheo mắt nhìn dán vào cánh cửa mờ mờ đó hận không thể đạp tan nó ra, điều khiến anh giật mình là body của cậu thực sự đẹp hơn anh tưởng nhiều lần. Ngày trước anh với cậu có vài lần tắm chung nhưng đó đã là việc của 5,6 năm trước khi anh chưa xác định tình cảm của 2 người. Sau khi xác định rõ tình cảm nhất là lúc chính thức bắt đầu quan hệ yêu đương anh luôn luôn tôn trọng cậu hết mức và cũng kiềm chế mình hết mức. Anh muốn 2 người thực sự hòa hợp yêu thương nhau mới tiến xa hơn. Vì vậy mà anh luôn cố gắng hết mức nhìn ngắm thân hình của cậu để tránh những rung động chưa nên có trong lòng. Có lẽ vì thế mà ngày hôm nay nhìn thấy cảnh tượng đó anh đã bị giật mình… thân hình cậu từ bao giờ đã trở nên quyến rũ như vậy. Ừm, đúng kiểu anh thích, không quá nở nang cơ bắp 1 cách vừa phải, vai rộng ngực lớn... Jiyong như bị hút mắt vào bóng lưng mờ mờ đó, thực ra anh không phải tuýp người quan tâm nhiều lắm đến ngoại hình, gương mặt hay body của đối phương nhưng thật trùng hợp, cậu hoàn toàn đúng gu của anh, điều đó khiến ánh mắt Jiyong dán chặt vào cánh cửa nhà tắm mờ mờ đó như muốn xuyên thủng để nhìn vào bên trong nhiều thêm 1 chút... thêm 1 chút...
Jiyong nghĩ ngợi miên man 1 lát thì Seungri có vẻ đã tắm xong, cậu tắt vòi nước và lấy khăn lau sơ qua người. Seungri không biết có người đang ở trong phòng mình, cậu tắm rửa xong chỉ khoác hờ hững áo tắm rồi bước ra ngoài tay vẫn đang lấy khăn vò vò tóc. Áo khoác quàng nhẹ qua người không che được hết cơ thể sạch sẽ còn đang dính nước của Seungri khiến nó càng thêm gợi cảm gây cho Jiyong nhiều liên tưởng kì lạ...
- Tắm thôi mà lâu thế?
Thình lình có tiếng người nói làm Seungri giật bắn cả mình. Cậu quay ra thì đã thấy Jiyong đang ngồi ở ngay giường nhìn chằm chằm vào cậu:
- Giật cả mình, anh làm gì ở đây giờ này?
- Thì qua thăm em chút.
- Thăm nom gì lúc nửa đêm thế này, suýt dọa chết em rồi.
Jiyong cười cười không nói gì thêm đón lấy cái khăn cậu đang cầm trên tay:
- Máy sấy đâu? Lại đây anh sấy tóc cho em.
Seungri lườm:
- Sắp khô rồi, có phải con gái đâu mà cần sấy tóc?
- Vậy qua đây lau tóc...
Seungri không bướng bỉnh nữa, cậu ngoan ngoãn đi qua đưa đầu cho anh lau. Seungri hí hửng tưởng tượng mấy màn lau tóc dịu dàng như trên phim Trung Quốc nhưng sự thật lại quá phũ phàng. Rõ ràng Jiyong không giống nam chính trong mấy câu chuyện lãng mạn đó, anh đang dùng khăn vò loạn tóc cậu khiến nó xù bông lên chĩa ra xung quanh.
- Haha, nhìn em như con chó xù vậy.
Seungri hết nói nổi con người này, cậu giật lấy khăn làu bàu:
- Khô rồi.
- Đã khô đâu, để anh vò thêm tí nữa đi.
- Thôi ngay, tóc em chứ có phải lông con Gaho của anh đâu mà vò lấy được vậy.
- À... em nói mới để ý, cảm giác cũng khá giống.
- Anh... thật là...
Seungri không thèm để ý anh nữa, cậu cáu kỉnh đứng dậy treo khăn lại vào nhà tắm. Jiyong lắc đầu cười cười nhìn theo cậu, thực sự anh muốn trêu cậu vài câu để cố gạt khỏi đầu những ý nghĩ không nên có trong giây phút ấy. Rõ ràng anh đã nhường nhịn cậu quá lâu trong mọi việc thế nên ngay cả những việc riêng tư của 2 người, anh cũng muốn cho cậu thời gian để làm quen và chấp nhận. Seungri tiện thể vào nhà tắm thay bộ đồ mặc nhà thoải mái và kín đáo hơn. Cậu sao không nhìn thấy ánh mắt nóng rực dán chặt vào khoảng ngực trần của cậu vừa rồi của Jiyong chứ. Cậu rất yêu anh nhưng kì thực những việc gần gũi giữa 2 người cậu vẫn còn rất ngại ngùng. Không phải vì cậu còn ngây thơ hay không biết gì mà bởi từ nhỏ cậu luôn có khuynh hướng trong chuyện đó rõ ràng, giờ lại bị đảo lộn lại hoàn toàn khiến cậu có bị khớp.
Jiyong nằm nghịch điện thoại thấy Seungri mặc đồ đi ra nhếch mép cười, con người đó cũng biết giữ thân lắm, ngửi được mùi nguy hiểm đang đến gần. Quả thật nếu cậu cứ mặc cái áo tắm hờ hững lượn trước mặt anh như vậy anh cũng không chắc kiềm chế được mình. Jiyong cười cười:
- Lại đây đi, lang thang bên ấy làm gì. Hôm nay anh ngủ đây đấy.
- Cái gì? Không được đâu!
- Anh đây là thông báo cho em chứ không hỏi ý kiến.
- Nhưng đây là phòng em chứ?
- Haha, từ giờ cũng là phòng anh nữa.
- Thật là...
Jiyong không nói gì nữa kéo cậu ôm chặt vào lòng, dụi dụi mặt vào hõm vai cậu hít 1 hơi thật sâu:
- Con trai tắm sao cần sữa tắm thơm vậy chứ?
Seungri đẩy anh ra:
- Sữa tắm này cả nhóm được tài trợ sau quảng cáo tháng trước mà? Anh Young Bae cũng dùng nữa mà.
- Ồ sao không thấy mùi giống như thế này nhỉ? Cái lọ màu tím tím nắp tròn đấy à?
- Ừm, chính nó đó.
- Không biết anh quăng đi đâu rồi, sớm biết mùi dễ chịu thế này đã giữ lại cho em tắm.
- Em chả thích mùi này mấy, nó cứ ngọt ngọt sao ấy, hôm nay quên chưa mua thấy lôi ra dùng tạm.
- Từ giờ cứ dùng loại này đi, anh thích lắm.
- Đây là hàng tặng mà lấy đâu ra dùng mãi, hình như chưa có bán trên thị trường đó.
- Vậy hả? Mai sang xin anh Top với Dae Sung đi.
- Anh ấy mà cho á?
- Không cho thì cứ thế lấy về đừng hỏi nữa.
- Haha, xem trưởng nhóm của nhà tôi dậy đàn em cái gì kìa.
Jiyong nghiêng đầu cười:
- Ban ngày anh là trưởng nhóm của em nhưng ... ban đêm chúng ta là tình nhân... sao có thể giống nhau được.
- Vậy ư? Haha... mà này, bài hát mới của anh ổn chứ? Tuần sau tung ra đúng không? Mv quay tận nước ngoài ha.
Jiyong quàng tay qua ôm cậu:
- Ừm khá ổn rồi. Muốn nghe thử không?
- Đâu?
Jiyong mở điện thoại bật cho Seungri nghe thử bài mới của anh. Anh vò nhẹ tóc cậu:
- Nghe xong đừng có đau lòng đấy.
- Liên quan gì đến em mà đau lòng?
- Thật không liên quan? Nghe thử đi, đừng có đau lòng là được.
Seungri bĩu nhẹ môi liếc anh rồi chăm chú lắng nghe ca khúc mới của anh " Hãy để tôi yên
Tôi vẫn cứ cô đơn
Không có ai cả, mọi thứ đều vô nghĩa
Em mang theo sự dễ chịu ngọt ngào
Đêm nay, tôi sẽ không thành thật

Đêm nay, em định không nói gì với tôi à?
Tôi đã không biết rằng chịu đựng nỗi cô đơn lại khổ sở thế này (tôi nhớ em)
Đêm nay em sẽ ở lại với tôi chứ?
Vào ngày tuyệt đẹp này, ngày hôm nay, tôi nhớ em
Đêm nay, tôi sẽ không thành thật"
Seungri chìm vào giai điệu của bài hát, quả thật là 1 bản nhạc bắt tai nhưng hơn hết, khi nghe lời của nó khiến trái tim cậu nhói lên. Phải cô đơn đến bao nhiêu anh mới viết ra những lời xé lòng và đau đớn đến vậy, phải hận cậu bao nhiêu anh mới dày vò bản thân như vậy chứ? Jiyong nhìn cậu đang thừ người ra, anh biết Seungri lại đang đau lòng vì anh rồi, anh cười dịu dàng:
- Đã bảo đừng đau lòng rồi cơ mà. Ngốc này, đã qua hết rồi mà. Giờ chẳng phải chúng ta đang bên cạnh nhau đó thôi.
Seungri cúi đầu:
- Sau này cãi nhau anh đừng tự dày vò bản thân nữa, cứ mắng chửi em nhiều vào cho hả dạ. Em cũng vậy, em chửi rủa anh nhiều lắm, thấy nguôi ngoai đi đó.
Jiyong bật cười;
- Anh biết chứ nhưng anh không nỡ… Seungri của anh có làm gì anh cũng không ghét em được, anh chỉ hận em thôi. Mà đã hận càng chửi càng đau lòng thôi.
- Em xin lỗi.
- Là lỗi của anh, anh đáng bị như vậy. Để như vậy 1 lần cho anh chừa đi lần sau mới nhớ mà tin tưởng Seungri của anh chứ.
Seungri không biết nói gì thêm nữa, cậu nhắm mắt lại run run tìm đến bờ môi của anh. Trong giây phút ấy Seungri rất muốn an ủi Jiyong nhưng cậu chẳng nói được câu nào tử tế, bởi vậy cậu muốn dùng hành động thổ lộ với anh. Jiyong ngồi im đợi khoảnh khắc chủ động hiếm hoi của cậu. Khi môi 2 người chạm vào nhau, tim anh đập mạnh 1 nhịp giống như nụ hôn đầu tiên của 2 người. Seungri dừng lại ở lúc ấy khá lâu, cậu muốn lưu giữ thời khắc rung động ấy lâu thêm 1 chút, thật yên bình và ngọt ngào. Cậu nói nhỏ:
- Jiyong à, hãy yêu em ít đi 1 chút, em không nỡ để anh đau đến vậy vì em..
- Không kịp rồi Seungri à… Anh đã yêu em đến mất lí trí rồi. Anh không yêu em ít đi được nữa… quá muộn rồi…
- Đồ điên này, may cho anh là yêu em, nếu anh yêu 1 người xấu thì anh sẽ chết chắc.
- Đương nhiên yêu em là điều may mắn nhất cuộc đời anh mà. Anh không bao giờ hối hận, mãi mãi…. mãi mãi là em... Chỉ cần là em anh sẽ mãi hạnh phúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro