Chương 40. Kì nghỉ 2 người ( tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong vẫn mang đồ của 2 người về phòng riêng như bình thường. Từ sau khi biết Seungri phải trả giá đắt vì muốn giấu kín mối quan hệ của 2 người anh đã hành động cẩn thận hơn nhiều. Anh không muốn lộ ra bất cứ nửa tin đồn nào khiến mối quan hệ của họ xáo trộn thêm nữa. Có lẽ họ đã học được cách bảo vệ nhau hơn chứ không chỉ là dấn thân hi sinh vì nhau nữa.
Sau khi mang đồ vào cho Seungri và dọn qua đôi chút giúp cậu, Jiyong mang hành lý về phòng mình. Anh cũng hết cách, anh mà không dọn thì cậu sẽ đạp tung đồ đạc vào 1 góc rồi để cả mấy ngày ở đấy không buồn lôi ra. Đôi khi Jiyong thấy bất lực bởi tính khí của Seungri, cậu hành động theo sở thích và chẳng ai thay đổi được điều đó, anh cũng chẳng phải ngoại lệ.
- Anh về phòng đây, nghỉ ngơi 1 chút đi rồi đi ăn.
- Ừm bye anh.
Seungri đã leo lên giường nằm thẳng cẳng không để ý đến anh nữa. Jiyong lắc đầu xoa nhẹ đầu cậu rồi quay đi. Sắp xếp đồ đạc 1 chút xong, anh ngồi lặng đi suy nghĩ 1 chút việc gì quan trọng lắm. Jiyong nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó. Đầu dây bên kia nhấc máy sau vài hồi chuông đổ.
- Alo Jiyong à…
- Chị à? Dạo này khỏe không?
- Vẫn bình thường. Cậu hỏi thăm chị cơ đấy? Dạo này rảnh rỗi vậy cơ à?
Jiyong xấu hổ, cậu đang gọi cho Dami - chị gái của mình. Dami đùa Jiyong vài câu, cậu em này bình thường cả tỉ năm may ra mới gọi hỏi thăm chị được 1 câu vậy mà hôm nay lại gọi cùng giọng ngập ngừng này…. Dami nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn lắm:
- Cậu có việc gì muốn nói với chị sao?
- À… ừm…
- Nói đi.
- Dami à, em có việc muốn nhờ chị giúp...
- Haha, Jiyong mà cũng gặp khó khăn sao? Nói chị nghe xem.
Đầu dây bên này Jiyong không nói thêm câu nào. Anh chưa biết bắt đầu từ đâu để chị anh hiểu cả.
- Chỉ có chị giúp được em thôi. Nói qua điện thoại không rõ được, em muốn gặp mặt chị.
- Nghiêm trọng vậy sao? Tôi đang ở Seoul, cậu ở đâu tôi đang rảnh, tôi sẽ qua đó.
- Em ở Jeju, chị qua đi. Việc quan trọng lắm.
- Được rồi, cậu ở đó đến bao giờ. Ngày kia tôi sẽ bay đến đó.
- Ừm, em ở đây mấy hôm nữa. Lát em nhắn tin địa chỉ khách sạn cho chị.
- Okie.
Dami cúp máy, trong lòng cô gợi lên 1 chút lo lắng, giọng điệu của cậu em trai thực sự nghiêm trọng khiến cô sốt ruột theo. Jiyong từ nhỏ đã theo con đường ca hát, 2 người ít có cơ hội gặp nhau, nhất là anh chủ động hẹn gặp chị 1 cách nghiêm túc như thế này càng hiếm hoi. Dami lờ mờ cảm nhận được 1 việc nào đó quan trọng sắp đến gần nhưng chị không dám đoán mò điều gì cả mà chạy đi sắp xếp công việc để đến Jeju sớm nhất có thể.
Bên này Jiyong nghe điện thoại xong cũng không thoải mái hơn nhưng anh cố gạt hết cảm xúc đó ra khỏi đầu. Những chuyện bắt buộc phải đối mặt anh cần đối mặt 1 cách bình tĩnh và sáng suốt nhất. Gia đình của anh cần biết sự thật, anh không được phép lừa đối họ thêm nữa, điều đó sẽ chỉ làm tổn thương họ nhiều hơn nếu sự thật bị bung bét ra theo 1 cách khác. Nếu họ là người cuối cùng biết sự việc, nếu họ biết mọi việc qua 1 cách khác thì thà rằng biết qua chính miệng anh, để anh tạ lỗi trước với gia đình mình còn hơn.
Jiyong đang suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại reo lên, hóa ra là Seungri:
- Này… anh có đi ăn không đấy, anh ngủ quên luôn đó hả? Em đói rồi.
Nghe được giọng nửa nũng nịu nửa trách móc của cậu, mọi muộn phiền của Jiyong như tan biến, anh dịu dàng:
- Đợi anh chút, anh qua ngay đây.
2 người đi tìm quán ăn thì Seungri nằng nặc đòi vào 1 quán vệ đường có món nướng đang tỏa mùi thức ăn quyến rũ ra. Jiyong hết cách đành chiều cậu dù có hơi lo lắng bị nhận ra.
- Ầy nhận ra thì có sao chứ, cùng 1 nhóm cả mà.
- Sợ có mấy tin đồn không hay thôi.
- Em với anh không trang điểm, ăn mặc lại lôi thôi thế này, ở đây toàn người lớn tuổi. Anh tự tin vào mặt mộc của mình quá đấy.
Jiyong hết cách với lí luận ngang như cua của cậu. Seungri hí hửng đi vào gọi vài món cậu đã chú ý khi đứng ngoài. Jiyong cẩn thận tìm 1 bàn khá khuất và ngồi chờ Seungri. Đúng như cậu nói, trong quán ăn đó hầu như toàn những người khá lớn tuổi, họ không hề chú ý đến 2 người.
- Ôi Jiyong này, đồ ăn ở đây rẻ lắm ấy. Mà tươi lắm ấy, chả hiểu sao chúng ta lại phải vào mấy cái nhà hàng vừa đắt vừa không ngon nữa. Từ nay cứ ăn ở đây đi.
Seungri hớn hở quay về thông báo. Jiyong cười cười:
- Nếu muốn vậy em bảo chú Yang chuyển YG đến đây đi.
Seungri rùng mình:
- Vậy thôi đi, đừng nhắc chú ấy nữa. Giờ chú ý chắc vẫn muốn giết em cho nhẹ nợ ấy. Em còn chẳng muốn gặp nữa cơ.
- Haha …
Jiyong cười sằng sặc. Chẳng hiểu sao anh chưa bao giờ sợ chú Yang trong khi mọi người lại ngược lại.
- Chú ấy có gì đáng sợ đâu.
- Đương nhiên anh không thấy đáng sợ rồi. Anh là con gà đẻ trứng vàng của chú ấy chú ấy dám làm gì anh chứ. Còn em… linh tinh chú ấy đá đít ngay ấy chứ.
Jiyong với tay xoa đầu cậu. Anh biết trong những câu nói đùa đó ẩn chứa 1 chút ấm ức đối với chủ tịch. Thành thật mà nói, chủ tịch có đôi chút lạnh nhạt với Seungri hơn so với người khác, có thể do tính cách cậu khiến ông thấy phiền toái hoặc năng lực của cậu chưa đạt đến mức như ông kì vọng. hay có thể do thời gian thực tập của cậu ngắn hơn so với mấy anh, lúc debut lại vô cùng bận rộn/ Bởi vậy mà bao năm nay, giữa 2 người vẫn có 1 chút lấn cấn không thể thân thiết như anh hay Top hay Young Bae.
- Em còn trẻ, sau này còn phát triển mà.
- Anh làm như anh lớn hơn em cả vài chục tuổi ấy.
Seungri liếc mắt khinh bỉ Jiyong. Cậu hiểu anh muốn an ủi cậu nhưng cái cách nói của anh như 1 ông già trong khi anh cũng chỉ hơn cậu 2 tuổi.
- Với cả anh kiếm được nhiều tiền vậy rồi, em chỉ cần lừa hết tiền của anh là đủ sống bay nhảy mấy đời rồi cần gì phát triển cho mệt.
- Được Seungri lừa là hạnh phúc của anh đấy, cứ lừa đi anh tự nguyện mà.
- Chẳng ai dở hơi như anh cả.
- Yêu đến dở hơi cũng là 1 loại tài năng không phải ai cũng làm được. Ví dụ như em, giỏi thì điên như anh đi.
- Em không rảnh như anh.
Jiyong cười cười. Đúng là cách yêu của 2 người có phần khác nhau. Nhưng anh không hi vọng cậu cũng như anh bởi anh biết mình có phần bất chấp quá mức, đôi lúc sẽ để lại hậu quả lớn. Nếu không có cậu luôn lí trí đến mức có thể chắc chắn 2 người sẽ tiêu đời. Jiyong gắp 1 miếng thịt vào bát Seungri và nói:
- À ngày kia chị anh sẽ qua đây đó.
- Ai cơ? Chị nào?
- Chị Dami ấy.
Seungri đang nhai thức ăn ho sặc sụa.
- Sao chị ấy lại đến đây anh? Hay em về trước nhé, để chị ý bắt gặp không hay lắm đâu. Ai đời lại có 2 thằng con trai đi du lịch với nhau chứ.
- Sao phải về trước, trước em gặp chị ấy mấy lần rồi mà. Chị ấy qua 1 hôm thôi, rảnh ghé qua ấy mà.
- Nhưng…
- Nhưng sao?
Jiyong chống đũa xuống nhìn cậu hứng thú:
- Sao mà sợ dữ vậy. Con dâu xấu cũng phải gặp nhà chồng thôi.
- Ai là con dâu nhà anh.
- Haha… ngại rồi kìa. Seungri nhà chúng ta cũng có lúc ngại thế này cơ đấy. Đừng lo, chị ấy dễ tính lắm.
- Hừ, lúc nào cũng tự quyết 1 mình. Ghét!
2 người trò chuyện rất lâu rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi. Seungri có 1 cảm giác bồn chồn khó tả bởi dù gì đấy cũng là chị ruột của người cậu đang yêu, cảm giác giống như ra mắt khiến cậu trằn trọc cả đêm. Jiyong cũng không ngủ được bởi Seungri cứ quay qua quay lại, anh mở mắt ra hỏi:
- Sao thế? Không ngủ được à?
- Ừm, em làm anh tỉnh giấc à.
- Không sao, hôm qua cũng ngủ hơi nhiều rồi. Sao thế?
- Em hơi lo 1 chút thôi, chị anh thích ăn gì? Ghét người như thế nào? Ghét màu gì?
Jiyong cười cười xoa đầu cậu. Hóa ra lo lắng điều đó.
- Không sao đâu, chị anh dễ lắm mà. Thế nào cũng được.
- Dễ vì anh là em chị ấy chứ em có phải em đâu mà dễ chứ. Anh thật là…
Jiyong bỗng có 1 cảm giác ngọt ngào khó tả. Cậu lo lắng đến ấn tượng của chị anh chẳng phải chứng minh cho việc cậu rất coi trọng mối quan hệ này sao? Nhìn cậu giờ thật giống cô con dâu nhỏ với nỗi sợ hãi khi phải ra mắt nhà chồng. Jiyong siết chặt cậu trong vòng tay:
- Đừng lo. Có anh ở đây mà.
Seungri im lặng chui vào vòng tay của anh. Đúng vậy cậu đâu cần phải lo lắng khi đã có anh ở đây, có người đàn ông của cậu bảo vệ cậu, tất cả mọi sóng gió sẽ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro