Chương 42: Gặp chị chồng trong truyền thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong đang suy nghĩ đủ thứ hình ảnh đen tối trong đầu thì điện thoại anh đổ chuông:
- Alo chị à.
- Ừm chị đến sảnh khách sạn rồi mà hết phòng. Cậu xuống đón chị đi.
- Vâng chị đến sớm thế.
- Ừm.
Jiyong chạy vội xuống đón chị Dami. Anh nói:
- không cần đặt thêm phòng đâu. Em đi cùng thành viên nhóm em, em nhường phòng em cho chị là được.
- Ừm, tốt. Mang hành lý lên phòng cho chị đi.
- Vâng,
Jiyong đăng ký rồi mang hành lý lên phòng mình. Dami đi theo sau cậu em trai của mình và hỏi:
- Có việc gì quan trọng gọi chị đến đây thế?
- Chị cứ nghỉ ngơi đi, em sẽ nói với chị sau.
Dami bước vào phòng Jiyong. Chân chị khựng lại 1 chút khi liếc đến cái giường đang vô cùng xộc xệch chăn gối kia. Em trai chị là 1 người ngăn nắp sạch sẽ, mọi nơi khác trong phòng vẫn được sắp xếp cẩn thận chỉ có giường ngủ…. chị không khỏi có vài suy nghĩ miên man. Em trai chị đã lớn rồi, làm việc gì chắc cũng tự biết suy nghĩ... Jiyong không để ý đến thái độ của chị lắm, anh ném đồ vào phòng và bảo:
- Chị dọn qua 1 chút nhé, em vừa ở nên hơi bừa 1 chút.
- Ừm… mà cậu đi du lịch lần này với ai vậy? nhóm đi chơi cùng nhau à? Dạo này rảnh rỗi vậy sao?
- À không, có em với Seungri đi thôi. Mấy người kia bận hết cả rồi.
- Có bạn gái đi cùng không?
- Không mà.
- Vậy có... ừm phụ nữ không? Tình 1 đêm hay đại loại vậy ấy?
- Chị nói gì vậy ?
- Chị đùa chút thôi mà, mà lớn rồi mấy cái này làm gì phản ứng gay gắt vậy? Qua chào Seungri 1 chút đã đi, lâu lắm không gặp Seungri rồi, chắc phải 6 năm rồi ấy chứ. Không biết cậu ấy thay đổi nhiều không chứ nhìn trên tivi thì đúng là lột xác đó!
Jiyong cười cười:
- Cậu ta ngoài đời vẫn thế có khác gì xưa đâu. Để em dẫn chị qua chút cũng được.
Jiyong và Dami cùng đi qua phòng của Seungri, chị muốn chào hỏi cậu em đó 1 chút. Ở Big Bang mặc dù chị đều yêu quý tất cả như em trai nhưng chị dành 1 chút tình cảm cho cậu em út đó nhiều hơn những cậu trai khác . Có lẽ vì lần đầu tiên nhìn thấy Seungri, nhìn cậu bị Jiyong bắt nạt mà vẫn hớn hở cười cười nói nói khiến chị có chút đau lòng, hoặc có thể vì tính cách tự tin quá mức nhưng cũng rất tình cảm của cậu khiến chị vừa khâm phục vừa yêu mến hay nụ cười hồn nhiên của cậu khi chào hỏi chị những năm về trước khiến chị nhớ mãi. Thời gian gần đây chị cũng nghe nói vài chuyện không hay về cậu nhưng vốn là người khá hiểu showbiz cùng với tính cách mạnh mẽ của mình, chị không mấy quan tâm đến những thị phi nhỏ nhặt đó.
Jiyong đã đi đến phòng cậu, anh gõ gõ cửa phòng 1 lúc không thấy ai ra mở cửa.
- Chắc cậu ta đang ngủ đó.
- Ừm, thanh niên mấy cậu lúc nào cũng ngủ được, giỏi thật.
Anh kiên nhẫn gõ thêm vài lần nữa thì cạch, cánh cửa bên trong đang có người mở ra kèm giọng nói giận dỗi 1 cách nũng nịu:
- Sao anh đến đây làm gì?
Cửa chưa mở 2 người đã nghe thấy giọng nói của Seungri. Jiyong hơi bối rối:
- Seungri à…
- Gì? Đã bảo đừng gọi nữa cơ mà!
-... chị anh đến…
Seungri mở cửa ra gặp chị Dami đang đứng ngoài cười cười
- Seungri à, chào em!
Seungri sững sờ trong giây lát rồi vội vàng cúi người xuống chào:
- Chị Dami, em chào chị. Chị khỏe không ạ?
Dami tiến đến ôm Seungri 1 cái cười thân mật:
- Sao phải cúi đầu chào khách sáo thế, lần trước gặp còn 1,2 gọi chị chị đòi theo chị về nhà cơ mà. Mới đấy đã 6 năm không gặp rồi, Seungri đẹp trai ra nhiều đó.
- Dạ, em cảm ơn…
- Sao ngại ngùng vậy, cứ thoải mái đi. Cứ coi chị như chị ruột em thôi.
- Vâng em biết rồi.
Nhìn thái độ lo lắng của Seungri, Jiyong mỉm cười dịu dàng nói đỡ cho cậu:
- Chắc lâu quá không gặp nhau đó chị. Cậu ta lớn rồi chị ôm chặt cứng như vậy cậu ta ngại đó.
- Haha chị quên mất. Thôi chị về phòng nghỉ ngơi 1 chút đây, em để Jiyong ngủ cùng 1,2 hôm nhé, chị lấy phòng của nó rồi. Lát chị mời 2 đứa bữa tối.
- Chị về nghỉ đi có gì lát gọi em nhé.
- Okie.
Dami thoải mái vẫy chào 2 người rồi về phòng. Chuyến bay vội vã khiến chị mệt mỏi nên Dami không chú ý nhiều lắm đến hành động có đôi chút khác lạ của Seungri và Jiyong. Chị chỉ leo lên chiếc giường xộc xệch chăn gối của cậu em trai mà ngủ 1 giấc ngon lành.
Phòng bên này, sau khi Dami rời đi, Jiyong kéo Seungri vào phòng rồi hôn lên môi cậu 1 cách vội vã. Seungri đẩy anh ra gắt nhỏ:
- Anh điên rồi sao? Chị anh còn ở ngoài kia đó.
- Chị ấy đi rồi mà, em đáng yêu quá anh chịu không nổi.
- Tránh ra chị ấy chưa đi xa đâu.
- Không sao, càng vậy càng kích thích, không phải sao.
Jiyong mặc kệ Seungri phản đối, anh bá đạo cúi xuống vừa đưa lưỡi vào sâu trong khoang miệng cậu vừa sờ soạng khắp cơ thể cậu, luồn tay vào trong áo chạm lên làn da trần trụi của cậu. Làn da cậu mát rượi nhưng nó lại khiến cổ họng anh khô khốc, người nóng lên. Seungri bị ngợp bởi cảm xúc bất ngờ của anh , cậu bối rối vòng tay sang ôm cổ anh rồi đáp lại nụ hôn của anh 1 cách rụt rè. Seungri không chú ý đến đôi tay hư hỏng của anh đang khám phá thân hình cậu 1 cách bạo dạn, mãi đến khi anh thò tay xuống nữa cậu mới giật mình đẩy mạnh anh ra:
- Chết tiệt, anh muốn lát nữa tố cáo hết với chị anh chúng ta vừa làm gì trong phòng à?
- Ừm thì cũng được chứ sao. Ra mắt luôn.
- Linh tinh, tránh ra ngay.
- Vậy hôn 1 chút nữa đã.
Seungri hết cách với con người mặt dày hơn tường thành đó. Cậu quay sang hôn nhẹ vào má anh 1 cái rồi làu bàu:
- Cấm đòi hỏi thêm nếu không tối nay anh ngủ ở ghế luôn đấy. Đây là phòng em biết không?
- Đã ai nói gì đâu…
- Hừ…
Seungri không thèm để ý anh nữa, cậu leo lên giường chú tâm vào nghịch điện thoại. Jiyong liếc nhìn dáng vẻ giả vờ không quan tâm của cậu bật cười, con gấu đó luôn chạy trốn vào những lúc quyết định. Jiyong lững thững đi đến ngồi cạnh cậu, rút điện thoại ra cắm tai nghe và chẳng nói thêm gì cả. 2 người có đôi lúc như vậy, chẳng biết nói gì với nhau, chỉ cần ngồi cạnh nhau hít thở chung 1 bầu không khí đã đủ thấy thỏa mãn. 2 người dựa vào nhau bình yên như vậy tạo nên bức tranh vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào giản dị, có lẽ tình yêu là như vậy, không cần trời long đất lở chỉ mong bình yên bên nhau vượt qua những tháng ngày dông bão….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro