Chương 44: Xin chị hãy hiểu và giúp em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong và Dami trở về phòng bên này. 2 chị em uống chút rượu nên tâm trạng khá hưng phấn. Dami cười cười nhìn cậu em trai:
- Sao vậy gọi chị tới đây có việc gì? Nói đi.
Sắc mặt Jiyong cứng lại 1 chút, anh không nói gì đi ra ngoài cửa sổ lôi 1 điếu thuốc ra hút. Dami biết anh đang cần sắp xếp lại câu chuyện sắp nói nên cũng im lặng. Nhưng 15p trôi qua, Jiyong đốt hết điếu này đến điếu khác mà vẫn chưa biết nên bắt đầu từ đâu, chị đi đến gần anh giật lấy điếu thuốc anh đang hút:
- Hút ít thôi. Có gì cứ nói đi, cậu biết chị luôn ủng hộ cậu mà.
- Em không chắc có nên nói không nữa. Ngày hôm qua em còn rất quyết tâm nhưng hôm nay em có chút chùn bước.
- Chúng ta là gia đình không phải sao?
- Em … em có người yêu rồi.
- Vừa cậu mới nói xong mà. Mà kể cả không nói chị cũng đoán được.
Jiyong giật thót mình ngẩng lên:
- Sao chị biết?
Dami cười:
- Cậu biết lúc cậu đưa chị vào phòng giường chiếu trong tình trạng như thế nào không? Thanh niên ấy mà, khi yêu không thể che dấu được.
Jiyong bối rối cúi đầu. Cậu đúng là không thể thoát được con mắt của chị mình.
- Em nên làm gì đây… tình yêu của em…
- Cậu yêu người như thế nào mà phải lo lắng vậy? Cậu không yêu người có gia đình rồi đấy chứ?
- Không không mà.
- Vậy thì sao mà lo lắng vậy. Gia đình mình đâu có khó khăn gì, kể cả cậu có thích 1 cô gái ngoại quốc thì cũng không sao, nếu hư hỏng 1 chút thì cũng được nhưng đừng quá đà là được.
Jiyong không biết nên mở miệng như thế nào nữa, anh gục hẳn xuống:
- Chị… em mong chị hãy hiểu cho em. Hãy cứu em…
Dami nhìn thái độ của Jiyong thì giật mình 1 cái. Cậu em của chị mặc dù sống thiên về cảm xúc nhưng khi gặp sự cố lại là con người mạnh mẽ dám đối mặt. Tình yêu khiến anh phải gục ngã như thế này… không lẽ… Dami tưởng tượng lại những cảnh ở bàn ăn vừa rồi, nghĩ lại ánh mắt cưng chiều Jiyong nhìn Seungri, nghĩ lại giọng nói nũng nịu sáng nay khi Seungri mở cửa… Chị run run tay đặt lên vai Ji yong:
- Đừng sợ… đừng sợ, nói cho chị nghe đi.
Jiyong cảm nhận được bàn tay đang run lên của chị mình, anh hỏi nhỏ:
- Chị biết rồi sao?
- Chị cảm nhận được 1 chút, em là em của chị mà... có phải em và Seungri…
- Em xin lỗi…
Jiyong lí nhí. Dami cứng đơ người lại. Chị sững sờ hóa đá trong giây lát, điều này là thật ư? Jiyong của chị, niềm tự hào của chị…
- Em… là thật sao?
- Phải, là thật chị à.
- …
Dami sốc đến mức chỉ biết há miệng mà không nói thêm được gì. Chị rất muốn nói 1 điều gì lúc ấy nhưng chị không thể, đầu óc chị quay cuồng tim đập thình thịch. Jiyong không ngẩng đầu lên nhìn chị mà vẫn cúi gập:
- Em xin lỗi chị à… là lỗi của em, em xin lỗi.
Dami nghe thấy anh liên tục nói câu xin lỗi trái tim chị quặn đau. Jiyong của chị từ nhỏ đã xa gia đình làm thực tập sinh hết công ty này đến công ty khác, debut cũng không được dễ dàng. Thật lòng chị thương cậu em trai của mình vô cùng, chị biết quãng thời gian từ nhỏ đến lớn của cậu không khi nào êm đềm, trong khi chị vẫn ở trong vòng tay bảo bọc của bố mẹ thì Jiyong đã lăn lộn ngoài kia chiến đấu với người ta để mong được debut. Có được ngày hôm nay chưa bao giờ là 1 điều dễ dàng, sao chị không hiểu chứ, nhưng… nhưng… thật khó để chị chấp nhận sự thật này. Niềm tự hào của gia đình chị, giờ biết đối mặt với bố mẹ như thế nào, đối mặt với mọi người ra sao đây? Nước mắt của Dami cứ thể tuôn lúc nào không biết, chị òa khóc ôm chầm lấy Jiyong:
- Sao em phải xin lỗi chị. Đừng xin lỗi chị.
- Em xin lỗi, em biết điều này thật khó chấp nhận nhưng ngoài chị ra em không dám nói với ai cả. Chị à, em xin chị, hãy hiểu cho em, hãy cứu em và em ấy! chị à…
Dami càng khóc to hơn, chị không biết nên nói gì khi ấy chỉ biết kêu : Jiyong à, Jiyong à… Jiyong gục đầu vào vai chị mệt mỏi:
- Chị biết không, lúc nhận ra tình cảm của mình dành cho em ấy em đã rất sợ, em đã suy nghĩ rất nhiều, em đã nghĩ đến chị, đến gia đình mình, đến sự nghiệp, đến tất cả mọi thứ. Thế nhưng em không thể kiềm chế được tình cảm cứ ngày 1 lớn dần lên ấy, em ghét chính mình, em căm ghét chính bản thân mình nhiều lắm.
- Huhu chị hiểu mà, chị hiểu mà…
- Em biết tình cảm này thật khó để được xã hội chấp nhận. Nhưng ít ra em mong người thân của mình có thể thông cảm. Chị à, em thực ra rất rất cần sự thông cảm của chị và bố mẹ. Em xin chị… em xin chị… hãy hiểu cho em, hãy cứu em…
Dami đau lòng nhìn cậu:
- Em trai à, không sao đâu không sao đâu chị sẽ ở bên em, chị sẽ đứng về phía em dù có chuyện gì đi nữa, chị sẽ bảo vệ em dù cả thế giới này quay lưng lại với em chị cũng sẽ bên em. Dù rằng thật khó khăn, dù bây giờ chị chưa thể chấp nhận ngay được nhưng chị sẽ làm được, vào ngày mai hoặc ngày kia hoặc 1 tháng nữa hay 1 năm nữa, chị sẽ chấp nhận được 2 đứa, hãy tin chị..
- Chị à… em cảm ơn chị nhiều lắm, em cũng xin lỗi vì đã khiến chị đau lòng như vậy.
- Đừng xin lỗi chị, em có lỗi gì đâu. Trái tim em yêu 1 ai đó không có lỗi, em dành tất cả tình cảm cho 1 người như vậy càng không có lỗi, chị đau 1 thì em trai chị còn đau hơn gấp 10, em không có lỗi gì cả…
Jiyong chỉ biết ôm chầm lấy chị mà khóc. Anh hiểu anh đang đặt chị vào tình huống khó xử đến mức nào nhưng anh không còn cách nào khác, anh không thể nói dối gia đình, người thân của mình mãi được. Dami lau nước mắt cho em trai:
- Lâu lắm rồi Jiyong của chị không rơi nước mắt trước mặt chị. Em ở ngoài phải chịu đựng biết bao nhiêu chị rất hiểu, lần này hoặc bất cứ lần nào nữa chị cũng sẽ ủng hộ em dù rằng bây giờ chị chưa thể chấp nhận.
2 người ngồi nói chuyện 1 lúc, chẳng mấy chốc đã đến 2h sáng. Dami gọi khẽ:
- Về phòng ngủ 1 chút đi. Trưa mai mời chị 1 bữa ngon ngon vào, gọi cả Seungri nữa.
- Vâng… chị chị đừng nói gì, em chưa nói với em ấy việc này.
- Cậu ta chưa biết chị nhận ra quan hệ của 2 đứa sao?
- Vâng, em ấy muốn giấu, nhưng em nghĩ việc chị biết chỉ là sớm muộn, em chẳng thể giấu cả đời được Em rất muốn nói chuyện với bố mẹ nữa.
- Đừng, em không được nói với bố mẹ bây giờ.
- Em biết nhưng…
- Chị sẽ hỏi dò ý kiến bố mẹ xem thế nào đã. Cậu định làm sao?
- Em định mấy hôm nữa về nhà mang em ấy về giới thiệu luôn.
- 2 cậu xác định bên nhau lâu dài không?
- Bọn em đã hi sinh vì nhau rất nhiều, em ấy vì em làm rất nhiều thứ, em đã thử chia tay nhưng không được, chia tay em ấy em không còn lý do để tồn tại nữa…
Dami thở dài:
- Thôi được, chị sẽ nói chuyện với bố mẹ giúp cậu trước. 2 đứa có phải quỳ xuống cũng phải bò về nhà xin phép bố mẹ hiểu chứ? Nếu bố mẹ chưa chấp nhận được ngay mà nói ra những lời gì quá đáng thì cũng mặc kệ hiểu không.
- Em biết mà.
- Vậy về ngủ đi. Mai gặp.
- Vâng chị ngủ ngon.
Jiyong mệt mỏi lê chân về phòng. Anh mở cửa ra. Seungri quay sang:
- Anh về muộn thế.
- Ừm chị em lâu không gặp tâm sự chút.
Seungri cười rạng rỡ nhìn anh:
- Vâng. Anh đi tắm đi rồi ngủ.
- Sao giờ em chưa ngủ?
- Em chờ anh về mà.
5 chữ em chờ anh về mà của cậu như chạm vào trái tim của anh, khỏa lấp đi cảm giác lo lắng hay đau đớn anh vừa trải qua. Anh dịu dàng tiến về phía cậu ôm khẽ lấy eo cậu:
- Đột nhiên anh có cảm giác em thật là tốt.
- Có bao giờ em không tốt hả? Đi tắm đi người anh đầy mùi thịt kìa.
- Ừm được rồi.
Jiyong cười cười cắn nhẹ vào má cậu 1 cái rồi mới đứng lên lấy quần áo.
- Anh quên quần áo ở bên kia rồi.
- Lấy trong vali em ấy, không thì nude đi.
- Mạnh miệng nhỉ, anh mà nude thật em dám nhìn không?
- Em đi ngủ, anh mặc gì liên quan gì đến em.
Seungri hậm hực chùm chăn kín. Jiyong cũng không trêu cậu thêm nữa, anh vào nhà tắm gột sạch hết bụi bẩn cùng những muộn phiền của 1 ngày dài. Jiyong tắm xong mặc quần áo của Seungri bước ra, trước kia 2 người vẫn thi thoảng mặc quần áo của nhau nhưng không biết tại sao hôm nay anh có 1 cảm giác rất kì lạ, bộ quần áo anh mặc có lẽ cậu thay hôm qua ra vứt lại, vẫn còn lưu lại mùi cơ thể cậu . Jiyong không hề thấy hôi mà có 1 cảm giác thân thuộc kì lạ. Anh chui lên giường nằm sát vào Seungri đang chùm chăn kín có lẽ đã ngủ say:
- Ừm Jiyong, sao vậy?
- Không sao. Ngủ ngon Seungri.
Jiyong không nói gì vòng qua ôm lấy cậu và chìm vào giấc ngủ yên bình. Bất kể ngoài kia sóng gió có ra sao nhưng giây phút cuối ngày được nằm ôm nhau ngủ như thế này, đánh đổi bao nhiêu Jiyong cũng sẵn sàng chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro