Chương 45: Dami chấp nhận Seungri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Jiyong ngủ dậy khá muộn, có lẽ bởi tối hôm qua tâm trạng không tốt cộng thêm mệt mỏi vì lo lắng khiến anh gần sáng mới chợp mắt. Seungri dậy sớm hơn anh 1 chút, cậu mở mắt tỉnh dậy mơ màng , nhìn dáng anh ngủ say như 1 đứa trẻ, đôi mày chau lại như đang suy tư gì đó, cậu bĩu bĩu môi nghĩ thầm “ đến dáng ngủ cũng câu dẫn người khác, thật đáng ghét quá đi”. Cậu ngồi nhìn nhìn anh 1 lúc lâu rồi mới đi đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài ban công ngồi tận hưởng không khí trong lành của buổi sáng sớm. Hiếm khi có khoảng thời gian thảnh thơi như vậy, Seungri thật muốn có 1 cốc cà phê nhấm nháp ngay lúc đó, cậu quyết định chiều bản thân bằng cách xuống quán cà phê cạnh khách sạn mua 1 cốc Americano cho cậu và 1 Espresso ( này là cf Thổ Nhĩ Kì cho ai không biết, rất rất thơm) cho cái con người vẫn đang ngủ mê mệt kia. Cậu mang tâm trạng khá tốt mặc quần áo rồi tung tăng đi xuống sảnh khách sạn. Trong lúc cậu đang đợi cafe thì bỗng có tiếng gọi:
- Seungri à?
Seungri nghe thấy tiếng gọi quen quen thì quay đầu lại, hóa ra chị Dami đã ngồi trong quán với 1 tách Espresso từ bao giờ , đúng là chị em nhà họ Know khẩu vị giống nhau. Seungri quay sang cúi gập người chào chị:
- Chào buổi sáng chị Dami, chị dậy sớm vậy ạ?
Dami cười:
- Ừm lạ giường chị không ngủ được.
- À vậy ạ...
Không hiểu sao giữa 2 người có chút ngượng ngùng khó tả, Dami lên tiếng trước phá tan không khí khó xử đó:
- Ji yong đâu rồi em?
- Anh ấy chưa dậy nữa chị. Anh ấy hay dậy muộn lắm.
Lúc ấy Seungri mới nhìn Dami, mắt chị đỏ vằn sưng húp, khuôn mặt vô cùng mệt mỏi, cậu quan tâm hỏi:
- Trời sao nhìn chị mệt mỏi vậy ạ? Chị ốm sao?
Dami cố nở nụ cười bình thường, cậu ta không biết câu chuyện tối hôm qua 2 người nói với nhau. Seungri vẫn nở nụ cười hồn nhiên như vậy chăm chú nhìn chị, Dami trả lời:
- Không sao đâu, chắc vì đi máy bay mệt lại không ngủ được thôi. Seungri ngồi đây nói chuyện với chị 1 lát nhé.
- À vâng.
Seungri kéo ghế ngồi xuống đối diện Dami, thực lòng cậu có chút lo lắng khi tiếp xúc riêng với chị nhưng chị đã mở lời nên cậu không thể từ chối.
- Seungri lớn nhanh thật, mới ngày nào chị đến thăm Ji yong em còn là cậu bé 17 tuổi, giờ đã trưởng thành như thế này rồi, …thời gian nhanh thật đó....nhiều thứ bất ngờ đến không thể tin được....chị đã già thật rồi!
- Đâu có đâu chị, chị vẫn trẻ lắm, chị đang ở độ tuổi đẹp nhất của người phụ nữ đó, tuýp phụ nữ có chút trải nghiệm và nhan sắc mặn mà.
- Haha cậu thật giỏi nịnh đấy, thế này bảo sao con gái không chết mê cậu.
- Đâu thấy ai chết đâu chị. Con gái không thích kiểu nói dai nói dại như em đâu!
- Tôi thấy cậu nhiều bạn bè thân lắm mà?
- Bạn bè thì đúng là em có nhiều nhưng thân thiết đâu được mấy người đâu chị. Giới giải trí phức tạp lắm!
- Ừm, người như mấy cậu bận rộn cả ngày lấy đâu thời gian mà giao lưu kết bạn nhiều.
Seungri lém lỉnh quay sang:
- Ji yong bận, à quên anh Ji yong bận chứ em rảnh nhiều mà, đi chơi suốt thôi.
Dami nghe cậu gọi Ji yong giật thót mình , Seungri ngại ngùng phân bua:
- Tại em quen gọi mấy anh ấy như vậy rồi chị thông cảm ạ. Lần sau em sẽ gọi phải phép hơn.
- Không sao, các cậu quen gọi nhau thế nào cứ để thế đi. Mà chị nghe nói cậu còn mở quán cà phê, học viện và đầu tư kinh doanh bất động sản đúng không?
- À vâng, em có đầu tư 1 chút chị ạ. Quán cà phê là em mở cho bố mẹ, em muốn bố mẹ và em gái cho thể hưởng thụ 1 chút cuộc sống và tự hào về em nữa. Bố mẹ em đã rất vui đấy, chị biết mà, khi con cái chúng ta làm được cho bố mẹ điều gì nhỏ thôi cũng khiến họ hạnh phúc.
Dami nhìn nét mặt say sưa của cậu khi kể về gia đình, thành thật mà nói chị rất có cảm tình với cậu, cũng rất hiểu tính cách cậu, nếu như, nếu như cậu không phải là người mà Ji yong nhắc đến tối hôm qua chị sẽ không phải khó xử như bây giờ. Lí trí chị biết rằng tình cảm của 2 người chẳng có gì sai trái, chị cần ủng hộ nhưng trái tim chị lại quặn lên chưa thể chấp nhận mối quan hệ khác người đó.
- Chị, chị sao vậy ạ?
Seungri gọi Dami trở lại thực tại sau 1 vài giây chìm vào suy nghĩ miên man, chị cười cười:
- Cậu thật hiếu thảo đó. Cũng là 1 người có trách nhiệm với gia đình, sau này ai lấy được cậu sẽ hạnh phúc lắm.
Dami cố tình hỏi dò cậu, đúng như chị đoán, cậu bối rối cúi đầu xuống nói nhỏ:
- Em không nghĩ xa xôi đến vậy, đến đâu thì đến đó thôi ạ.
- Sao lại không nghĩ được, lấy vợ sinh con là bổn phận của đàn ông mà, dù cậu chưa định lấy bây giờ cũng phải có kế hoạch đi chứ.
- À… vâng…
Seungri không nhìn vào mắt chị nữa, cậu cực kì bối rối không biết nói gì. Thâm tâm cậu không muốn nói dối chị nhưng nói thật lại càng không thể. Dami cười cười:
- Thanh niên mấy cậu cứ nghĩ tình yêu to lớn lắm, lúc yêu là bất chấp quên mình. Cái đích đến của tình yêu không phải là kết hôn sao? Nếu không thì yêu làm gì? Seungri nghĩ có phải không?
- À... em không chắc lắm, với em cứ hiện tại vui vẻ hạnh phúc là được... tương lai.... ai biết sẽ ra sao...
- Mấy cậu đúng là bồng bột, Jiyong là 1 kiểu người như thế, chẳng biết để ý đến hậu quả gì cả. Thực ra bây giờ các cậu có thể thấy tình yêu đẹp lắm, nên thơ lắm nhưng khi đối mặt với khó khăn sẽ hiểu ra ngay, chẳng ai ôm tình yêu vào sống được. Sau này người cậu cưới chưa chắc là người cậu yêu bây giờ…
Seungri cười khẽ:
- Vâng có lẽ vậy. Tình yêu tuổi trẻ mà, hết mình không hối hận là được.
- Như thế nào là không hối hận? Như cậu, cậu dám hi sinh vì tình yêu đến đâu?
- Sao chị lại hỏi vậy ạ?
- Chị muốn biết thôi, hồi trẻ không được trải nghiệm nhiều. Nếu tình cảm của cậu bị phản đối cậu có hi sinh mọi thứ vì người kia không? Cậu dám chết vì người kia không?
Dami nhìn xoáy vào Seungri khiến cậu bất ngờ:
- Chị hỏi gì lạ vậy, sao cần phải chết chứ?
- Đấy là tôi ví dụ thôi. Cậu trả lời đi.
Seungri nhấp 1 ngụm cà phê nhỏ rồi trả lời:
- Em sẽ không chết vì tình yêu đâu.
- Vậy sao? Cậu đúng là người lí trí đó.
Dami nhếch mép cười, cậu ta đúng là kiểu người lí trí như vậy, bắt cậu ta hi sinh vì em trai cô ư? Thật buồn cười.
- Em sẽ không chết đâu… vì nếu em làm như vậy, người kia không phải sẽ cả đời hối hận, cả đời bị dày vò trong đau khổ hay sao? Chết thì rất đơn giản, cũng chỉ đau có 1 lần nhưng người đó sẽ đau cả đời, sẽ cô đơn cả đời… như vậy em không nỡ… Thà rằng cùng sống cùng nhau chịu đau khổ cùng nhau vượt qua hoặc cùng nhau ngã gục, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Dami im lặng không thể nói gì thêm, chị bị lời nói của cậu làm cảm động, chỉ 1 câu đó thôi làm sao chị không hiểu được cậu yêu Jiyong cỡ nào. Bởi dù làm gì cậu ta cũng nghĩ cho người kia trước, cậu ta không sợ hi sinh mà chỉ sợ người kia thấy có lỗi, thấy đau khổ…
- Chị nghĩ gì vậy? Sắc mặt chị xấu quá, em nói lung tung thôi chị đừng để bụng.
- Ừ, chị không sao. Nghĩ đến tình cũ ấy mà.
- Haha..
- Cậu mang cà phê về cho Jiyong đi chắc giờ nó dậy rồi đấy, đừng nói gặp tôi ở đây nhé. Nó sẽ lại càu nhau vì tội uống cà phê buổi sáng của tôi thôi.
- Haha vâng ạ em biết rồi. Lát gặp lại chị ạ.
- Ừ về phòng đi.
Seungri chào chị, đứng dậy mua 1 cốc cà phê Jiyong yêu thích rồi bước ra khỏi quán. Dami nhìn theo cậu, Seungri không về khách sạn ngay mà đi qua cửa hàng tạp hóa mua bánh mì ngọt và đắn đo 1 chút rồi cầm thêm cả 2 bao thuốc lá. Tâm trạng chị không biết nên tả như thế nào, vừa cảm động vừa đau đớn lại có chút xót xa. Cậu ta hẳn sẽ chăm sóc Jiyong rất tốt, cũng giống như Jiyong cưng chiều cậu ta vô cùng, thực sự họ rất hợp nhau. Chị không thể không thừa nhận điều đó, Dami cười nhẹ rồi nhấc tách cà phê lên môi, vị đắng dìu dịu cùng hương thơm nồng lan tỏa nơi đầu mũi khiến tâm trạng chị ổn định 1 chút, dù sao… dù sao chị cũng đã quyết tâm sẽ ủng hộ cậu em trai của mình, dù Jiyong làm sai chị cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện huống chi anh không làm gì sai cả, tình yêu chẳng có lỗi gì cả. Suy nghĩ thông suốt đó giúp Dami thoải mái hơn đôi chút, lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng chấp nhận người em dâu có chút kì lạ nhưng đáng yêu đó, chỉ cần em trai chị hạnh phúc... nếu Jiyong hạnh phúc... chỉ cần như vậy là đủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro