Chương 46: Hãy chăm sóc Jiyong giúp chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri hào hứng đi mua bánh mì và 1 vài đồ đạc cần thiết cho 2 người, cậu dừng lại tần ngần ở quầy bán thuốc lá 1 lúc lâu vì nhớ ra anh đã hết thuốc từ tối hôm qua, thực lòng cậu rất ghét mùi thuốc và không muốn anh hút nhưng.... làm sao được, nghệ sĩ mà, cái con người đó đốt thuốc nhiều không khác gì đốt tiền vậy. Hơn nữa áp lực làm nhạc rất lớn khiến tâm trạng anh đôi lúc khá tồi tệ và có lẽ chỉ có thuốc lá mới giúp được anh lúc ấy. Seungri nghĩ nghĩ 1 chút và bỏ thêm vào giỏ hàng 2 bao Man anh vẫn hay dùng. Cậu vui vẻ quay trở lại phòng. Jiyong đã dậy từ bao giờ, anh vẫn đang nằm trên giường nghịch điện thoại của cậu:

- Anh làm gì vậy?
- À kiểm tra điện thoại em chút xem có tán tỉnh ai không.
- Này! Ai cho anh làm thế chứ? 
- Anh là người yêu em anh không được kiểm tra hả?
- Anh đâu có bao giờ cho em kiểm tra điện thoại anh đâu mà dám kiểm tra điện thoại em hả? 

- Này, cầm đi.

Jiyong ném điện thoại mình cho Seungri, cậu làu bàu:

- Không thèm làm trò trẻ con. 

Nhưng tay cậu vẫn tiện thể xem qua danh bạ hay nhật kí cuộc gọi 1 chút. Jiyong cười cười nhìn cậu, thật đáng yêu đến muốn cắn cho nhát, anh quay sang hỏi:

- Sáng ra đã đi đâu đấy ?

- Còn đi đâu nữa, em đi mua bữa sáng và cà phê cho anh này. Ăn chút đi.

Jiyong cười hớn hở mở túi cậu xách về ra, trong đó có 4 cái bánh mì ngọt, vài thanh kẹo cao su, mấy cái khẩu trang cùng 2 bao thuốc lá loại anh vẫn hay hút. Anh khá ngạc nhiên khi thấy 2 bao thuốc đó, cậu vốn rất ghét mùi thuốc và suốt ngày kêu ca vì tội hút thuốc của anh. Cậu làu bàu:

- Anh khỏi cần cảm ơn, 2 bao đấy là tiêu chuẩn của cả tuần này ở đây đấy, không được mua thêm nửa điếu đâu đấy. Thèm nhai đỡ kẹo cao su đi.

Jiyong bỗng cảm thấy cảm động kì lạ, 2 người có chút giống 1 gia đình với anh chồng lắm tật xấu cùng người vợ luôn luôn càu nhàu nhưng lại thương chồng rất mực. Anh kéo cậu vào lòng ôm chặt:

- Ừm được rồi anh sẽ hút ít đi. Có em ở đây cả ngày hôm qua anh đâu có hút điếu nào đâu, mỗi buổi tối ngồi với chị có hút vài điếu.
- Thế thì khác gì, hút ít thôi.

- Được rồi mà, Seungri của anh đáng yêu quá.

Jiyong vừa nói vừa dụi đầu vào cổ cậu, Seungri đẩy anh ra:

- Thôi đi em nhột lắm. 
- Vậy cắn cho đỡ nhột nhé.
- Không được cắn để lại vết mọi người thấy đó. Em sẽ giết anh!!!

- Cắn kiểu gì không để lại vết được? Hay là em muốn anh cắn chỗ mọi người không nhìn thấy như ở đây hay ở đây?

Mỗi câu ở đây Jiyong lại thò tay vào trong áo lần sờ cơ thể của cậu. Anh càng sờ càng nghiện, làn da mát rượi cùng cơ thể với cơ bắp săn chắc nhưng cũng có chỗ mềm mại vô cùng khiến anh yêu thích không muốn rời tay. 

- Tuyệt thật đấy, đừng có tập gym cho cơ bắp nữa nhé, anh thích vừa vừa thế này thôi, vừa mềm vừa mát…
- Anh luyên thuyên cái gì đấy, không tập gym cho béo à, anh có biết fan giờ gọi em là Gấu mỡ không?
- Haha đáng yêu vậy sao? 
- Đáng yêu gì chứ, thật là... bỏ tay ra coi!

- Không bỏ đấy, ai bảo em lại quyến rũ vậy chứ…

Jiyong lại giở giọng mũi ngọt như rót mật ra tán tỉnh Seungri, rất tiếc cậu đã quá quen với bài ca đó của anh nên thản nhiên đấy anh ra:

- Muốn quyến rũ em á? Chưa được đâu!
- Chà… gọi 1 câu anh yêu nghe thử xem đi,
- Gọi được gì? 
- Em thích gì? Muốn gì anh đây chiều tất?
- Thật?
- Đương nhiên.
- À… cái đồng hồ hạn chế số lượng anh mới được tặng…
- Được thôi tưởng em đòi nhà mới sợ.
- Nhà không cho à?
- Ngoan thì chiều hết.

- Nhưng em không thích cái của anh đâu, cái như thế nhưng mặt vuông. Em thích nhưng không mua được, nó giới hạn số lượng.

- Chà… khó khăn rồi đây, để anh mặt dày đi xin thêm cái nữa. Em thích nó đến thế sao? Chưa bao giờ em đòi gì ấy nhỉ, Giờ gọi đi đã, gọi 1 câu anh yêu đi đã.

- ANH YÊU… anh yêu à….Gọi 2 câu có phải được 2 cái không?
- Haha cái đồ lẻo mép này, mà sao lại thích cái đồng hồ ấy vậy?
- À thì nó đẹp thôi.

- Thật vậy? 

- À thì nó được mạ mấy viên kim cương ở mặt ngoài, cái mặt vuông có 11 viên, mặt tròn có 5 viên, là 1 đời 1 kiếp không phai đó. Tự nhiên muốn thử đồ đôi 1 lần, mà đại gia như anh chắc không bắt em đeo đồng hồ nhựa ấn tít tít đó chứ?

- Haha thật sao? Em đáng yêu chết mất Seungri à. Anh muốn cắn nát em thôi.

2 người đùa giỡn nhau ầm ĩ cả sáng hôm ấy. Đến trưa, Jiyong gọi chị Dami đi ăn trưa, anh không biết cuộc gặp sáng nay của 2 người nên khá lúng túng để có thể đối diện với quyết định của chị. Anh biết đây là quyết định khó khăn mà Dami phải trải qua, giống như hồi anh còn nhỏ khi chị có người yêu, anh cảm thấy không ai xứng với chị gái mình cả, huống chi đây lại là 1 người vô cùng đặc biệt, chị gái anh sẽ còn khó xử đến đâu nữa…

- Chị à chị đói chưa? Đi ăn nhé.
- Ừm, gọi cả Seungri đi cùng nhé, chị muốn nói chuyện thêm với 2 đứa.

- Vâng.

Jiyong bảo Seungri thay đồ rồi 2 người qua đón Dami. Khi đối mặt với chị, Jiyong không biết nên nói gì, anh im lặng hoàn toàn. Ngược lại Seungri huyên thuyên rất nhiều hết câu chuyện gia đình lại đến chó mèo rồi món ăn… Dami cũng không làm khó cậu, thi thoảng chị đáp lời tỏ ra hứng thú với mấy chủ đề vô thưởng vô phạt đó. Dami cười cười:

- Thôi ăn nhanh cho chị còn kịp giờ lên máy bay. Chị có việc cần về nhà gấp.

- Chị ở lại chơi đã, mai bọn em đi công viên tình yêu chơi đó, chị đã được đi chưa? Bọn em đi qua bao lần mà chưa được ghé vào xem lần nào ấy.

Seungri nhiệt tình giữ chị ở lại. Jiyong ngẩng lên nhìn chị, Dami mỉm cười nhìn lại anh:

- Không cần đâu, chị còn về có việc cần nói với bố mẹ nữa. 2 đứa cứ đi chơi vui đi, mấy hôm nữa Jiyong mang Seungri về nhà mình chơi 1, 2 hôm đi. Lâu lắm em không về nhà rồi, Seungri cũng về chào bố mẹ 1 chút.

- Ầy thôi để dịp khác chị à, để anh Jiyong về nhà với chị luôn cũng được ạ, em đi chơi 1 mình được mà. Mấy khi có dịp nghỉ phải thăm bố mẹ chứ.

- Không chị về trước 1 hôm đã. 2 đứa cứ quyết định đi rồi về nhà nhé. 

Jiyong bồn chồn thấy rõ, Dami chạm nhẹ lên vai cậu em trai thay cho 1 lời động viên, anh ngẩng đầu lên nhìn chị với ánh mắt rối bời, chị nói nhỏ:

- Không sao, sẽ ổn cả thôi. Đừng lo.
- Vâng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro