Chương 47: Hãy chăm sóc Ji yong giúp chị ( tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri thấy 2 người có vẻ có chuyện muốn nói, cậu đứng dậy đi vệ sinh để dành thời gian cho 2 người nói chuyện. Dami cười nhẹ:
- Cậu ta cũng tinh ý đấy. Nếu là phụ nữ thì quá hoàn hảo cho cậu.
- Chị…
- Sáng nay chị gặp cậu ta.
- Sáng nay ư?
- Gặp cậu ta ở quán cà phê đi mua cà phê cho cậu. Mua cả bánh mì và thuốc lá nữa phải không? Chị có nói chuyện với cậu ta 1 chút…
- Chị đã nói gì?

- Yên tâm không làm lộ ra đâu. Cậu ta... là người rất được, cũng rất biết chăm sóc nhưng cũng có vẻ thuộc loại cứng đầu đấy, 2 đứa mỗi người nhường 1 chút. Mà nhất là cậu, lớn tuổi hơn thì nhường cậu ấy 1 chút, khi không có gì quan trọng thì bỏ qua đi biết không. Đững có cãi nhau nhiều, có gì thì cùng nhau chia sẻ…

Jiyong lắng nghe chị dặn dò, anh hiểu chị đã chấp nhận 2 người, anh gục đầu vào tay chị:

- Chị… em cảm ơn chị… em biết ơn chị rất nhiều.
- Đứa ngốc này, cậu là em của chị, không phải người ngoài, không cần nói thế. Chị sẽ về lựa lời với bố mẹ trước rồi cậu về đi. Cậu nói đúng, để lâu không phải cách hay, sẽ khiến bố mẹ càng hi vọng. Thà rằng nói sớm ra còn hơn. 2 đứa đã xác định thì phải chường mặt ra nghe chửi thôi, cậu chưa nói với cậu ta định để bao giờ, con dâu có xấu cũng cần ra mắt nhà chồng chứ.
- Em cũng biết nhưng em sợ em ấy lo lắng. Chúng em mới làm lành chưa lâu, hơn nữa để thăm dò ý bố mẹ đã, em sợ bố mẹ không chấp nhận được sẽ chửi bới em ấy…
- Chỉ là việc sớm muộn thôi, cậu cũng không nên quá bảo vệ cậu ta như vậy, đến lúc gặp việc gì khi không có cậu ở cạnh, sẽ không biết xử lý đâu. 

- Mặc kệ, không bảo vệ được người yêu thì đáng mặt đàn ông sao. Em ấy phụ thuộc vào em thì cứ để em ấy như vậy đi, em sẽ luôn luôn ở cạnh em ấy.

- Cậu… haizz, cậu nghĩ về cuộc đời đơn giản hơn chị nghĩ đấy, đã va vấp bao nhiêu rồi mà vẫn có những suy nghĩ kiểu như vậy chứ. Cậu quá bảo vệ cậu ta sẽ khiến cậu ta trở nên yếu đuối và ích kỉ hơn đấy, rồi sau này người phải chịu tất cả sẽ lại là cậu mà thôi. 

- Nhưng em không thể thả em ấy ra ngoài để phải hứng chịu bất cứ tổn thương nào cả, em làm không được…
- Ít ra Seungri còn lí trí hơn cậu 1 chút... dù có 2 đứa đều điên rồi!
- Phải, em ấy lí trí hơn em, em thì bất chấp tất, mặc kệ!

- Haizz… đồ ngốc này, cậu yêu cậu ta đến điên thật rồi.

Jiyong cười hạnh phúc:

- Đúng là em điên rồi, lý trí em biết nhiều việc mình không nên làm nhưng lại vẫn làm. Nếu tỉnh táo em đã biết dừng ngay từ đầu… nhưng em không hối hận… giờ đây em rất hạnh phúc… giống như 1 giấc mơ ngọt ngào vậy.

Dami nhìn nụ cười dịu dàng của Jiyong mà trái tim chùng xuống, cậu em cô đã hết đường thoát rồi, không thoát được ra khỏi mê cung này nữa. Ít ra Jiyong cũng còn may mắn gặp được Seungri, cậu ta là 1 người tử tế. Chị nghĩ đến cảnh cậu em trai lụy tình của chị gặp phải hạng người không ra gì thì có lẽ cả sự nghiệp và hạnh phúc cũng chẳng còn. Nghĩ như vậy khiến chị bao dung và yêu quý Seungri nhiều hơn 1 chút, dù gì cũng phải chấp nhận, chi bằng yêu quý người em dâu đặc biệt này sớm 1 chút còn hơn. Chị quay sang:

- Mình nói chuyện đủ rồi, gọi Seungri vào đi, bắt người ta ở phòng vệ sinh đến bao giờ chứ. 

Jiyong cười cười đứng dậy đi tìm Seungri . Dami nhìn cảnh 2 người bước vào phòng , Seungri đang liến thoắng điều gì đó, Jiyong chăm chú lắng nghe, trên gương mặt anh hiện rõ niềm hạnh phúc và sự cưng chiều. Họ đến gần chị mới vỡ lẽ Seungri chỉ đang kể về 1 trò chơi trên điện thoại nào đó mà cậu vừa chơi. Dami lắc đầu, tình yêu của thanh niên thời nay thật kì diệu, có lẽ chị đã bước qua cái tuổi điên cuồng vì yêu như vậy hoặc chị không phải kiểu người như vậy chăng, chị chưa bao giờ cảm thấy có thể sống chết vì yêu đến như vậy…. 

- Chị Dami, chị ăn đi ạ. Mấy giờ chị bay thế?
Seungri gọi làm chị giật mình xua những ý nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, chị cười:
- Chị bay chuyến 3 giờ. 
- Vậy phải nhanh lên không không kịp đâu, mình còn về khách sạn lấy đồ mà.
- Ừ, chị ăn cũng khá rồi có chút no. Seungri ăn nhiều vào. Đừng ngại.
- Em không ngại đâu tại vừa mới ăn sáng xong nên giờ không ăn được nhiều bình thường em ăn gấp 2 lần thế này cơ. 

- Thật à? Bình thường 2 đứa ăn uống thế nào? Có nấu không hay ăn ngoài thế? Giờ mấy đứa vẫn ở chung với nhau phải không?

- Dạ vâng, chúng em vẫn ở chung. Có thời gian thì em với anh Bae và anh Dae Sung nấu mấy món đơn giản, nhưng hầu như ăn ngoài hết. Bọn em bận lắm, với cả nấu cũng không ngon như bên ngoài, có anh Bae nấu ngon thôi. Jiyong, à quên, anh Jiyong với anh Top thì không nấu, anh Top hay về nhà còn anh Jiyong thì có biết nấu gì bao giờ đâu.

- Công nhận, Jiyong nếu không làm nhạc được sẽ trở thành người vô dụng nhất thế gian mất. Cái gì cũng không biết.

- Haha, chị anh nói chuẩn ghê ấy.

Jiyong nhìn 2 người hùa vào trêu chọc mình không cảm thấy chút khó chịu nào mà lại thấy ấm áp vô cùng khi những người anh yêu thương đang hòa thuận vui vẻ nói chuyện. 

- Chị Dami chắc nấu ăn giỏi lắm ạ? 
- Chị nấu không giỏi lắm, mẹ chị nấu ngon hơn nhiều. Em có thích nấu ăn không, sau này có gia đình rồi bất kể ai cũng nên biết nấu ăn 1 chút còn chăm lo gia đình chứ đúng không? 

- Em cũng thích nấu ăn lắm, trước tham gia 1 chương trình ở Nhật về nấu ăn xong về cũng thử làm vài lần nhưng không hợp khẩu vị lắm, em vẫn có chút thích món Hàn hơn. 

- Ừ, hôm nào về nhà chị với Jiyong bảo mẹ chị chỉ cho vài chiêu. Mẹ chị nấu ăn ngon lắm, không chừng sau này sẽ dùng đến đấy.

- À vâng, được thế thì tốt quá, nhất định em sẽ đến ạ.

- Ừm đến học vài món. Thi thoảng nấu cho Jiyong nữa nhé, chăm sóc Jiyong giúp chị, nó có biết tự chăm sóc bản thân đâu chứ.

- Vâng chị, nhất định em sẽ đến mà. Tay nghề của bác gái em nghe Jiyong, à anh Jiyong kể nhiều rồi ạ.

- Nhớ nhé, chị không mời khách sáo đâu đấy, hứa rồi là phải đến đó biết không. Mà không cần dùng kính ngữ nhiều vậy đâu, cứ thoải mái với chị đi, coi như chị ruột em vậy đó!

- Em biết rồi chị, hì hì.

2 người sôi nổi nói chuyện với nhau. Jiyong vẫn chỉ ngồi im lặng nghe. Anh biết chị anh đã chấp nhận Seungri nên mới mời đến nhà, cái con người vô tâm vô tính kia thì vẫn luyên thuyên đủ thứ trời đất, thật may chị anh dễ tính nếu không chắc đã bị quy vào tội lắm điều rồi. Thật là… không biết giữ hình tượng trước mặt chị chồng chút nào. Tối nay về anh phải dạy dỗ lại người này mới được, để như thế này mang về nhà chưa tính đến việc bố mẹ phản đối kia, cậu nói nhiều như thế này bố mẹ anh sẽ nhức đầu đến mức nào chứ. Jiyong vỗ nhẹ vào vai Seungri nói khẽ:

- Nhiều lời thế nhỉ, luyên thuyên quá đấy.
- Gì cơ? Em nói chuyện với chị anh chứ nói với anh đâu mà dám bảo luyên thuyên. Thật là…
Dami cười đỡ lời:
- Đâu có luyên thuyên, Seungri nói chuyện vui lắm mà. 
- Anh thấy chưa? Chỉ giỏi bắt nạt em thôi.

Dami cười:

- Sau này Jiyong bắt nạt em cứ gọi cho chị, chị sẽ mắng nó cho em. 

- Haha thật nhé chị, chị cho em số điện thoại đi ạ, Jiyong à sau này anh chết chắc rồi, em đã nắm thóp được anh.

Jiyong cười không nói gì nhìn điệu bộ khoái chí của cậu không nhịn được xoa nhẹ đầu cậu 1 cái. Seungri đã quen với hành động đó nên không có phản ứng gì nhưng Dami lại sững người và hơi bối rối. Dù gì chị cũng chưa thể làm quen với việc em trai mình âu yếm 1 cậu trai khác ngay trước mắt như vậy. Jiyong nhận ra ánh mắt bối rối của chị gái, anh cười xòa quay sang:

- Vậy thôi về khách sạn lấy đồ em tiễn chị ra sân bay. Mấy hôm nữa về nhà.

- Ừm.

3 người đứng dậy trở về khách sạn. Seungri cũng muốn tiễn chị Dami nhưng cậu hiểu ý để lại thời gian cho 2 chị em họ nên chào tạm biệt chị trước và về phòng . Jiyong bắt taxi đi cùng Dami đến sân bay. Dami nhắn lại:

- Mấy hôm nữa chị nói chuyện xong với bố mẹ thì xem thái độ 2 cụ thế nào rồi về nhà 1 chuyến. Chị sẽ cố gắng lựa lời trước xem sao. 

- Dạ, em cảm ơn chị.

- Ngốc, đừng có xin lỗi với cảm ơn suốt thế. Tôi là chị của anh chứ không phải người ngoài. Nhưng xác định trước tinh thần là chắc các cụ cũng phải mất 1 thời gian mới chấp nhận được đấy, cứ từ từ. 

Jiyong không nói gì nữa ôm nhẹ chị:

- Chị đi cẩn thận, về nhà nhắn tin cho em.

- Ừ.

2 người tạm biệt nhau ở đó. Jiyong mang tâm trạng có chút lo lắng có chút sợ hãi cộng thêm hơi mệt mỏi về phòng của mình.

...............
Hôm qua tui up nhầm chương sao hem ai nói với tui vại 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro