Chương 48: Giận nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong mang theo tâm trạng không tốt lắm đó về phòng, ngay lúc này anh chỉ muốn được ôm Seungri của anh vào lòng ngủ 1 giấc đã đời cho quên hết mọi thứ. Tất cả hãy để ngày mai, hôm nay anh không muốn nghĩ ngợi gì cả. Jiyong bước vào phòng đã thấy Seungri thay 1 bộ đồ khá đẹp với 1 tâm trạng vô cùng hớn hở. 

- Anh anh, mình đi công viên tình yêu ( cho mấy chế ko biết công viên này có mấy loại tượng rất ba chấm :)))) chơi đi. Với giờ đang là mùa hoa cải đấy, qua xem chút có lãng mạn như trên phim Vườn Sao băng không.

Jiyong cười cười:

- Sao bảo mai đi, hôm nay anh mệt lắm muốn ngủ thôi. Mai rồi anh dẫn em đi, mai ngày thường ít người hơn đỡ lo bị phát hiện. Hôm nay ở nhà đi.
- Anh làm gì từ hôm qua đến giờ mà kêu mệt chứ? Anh còn ngủ nhiều hơn em đấy. Anh không muốn đi ấy gì? Em tự đi.
- Nói linh tinh gì đấy. Em chỉ được cái cứng đầu là không ai bằng, mai đi cũng được chứ sao?
- Em thích hôm nay đi. Hôm nay có mở cửa mấy trò chơi, mai không có đâu. 

- Anh chiều em quá giờ cái gì cũng phải theo ý em đó hả?

Jiyong đã hơi cáu, thực sự lúc này anh đã rất mệt nhưng nói sao cậu cũng đòi đi cho bằng được. Seungri cũng đã hơi bực:

- Anh… anh không đi thì ở nhà, em đi 1 mình. 

- Em nói kiểu đấy mà được à? Ở nhà, mai đi.

Jiyong sẵng giọng. Seungri cau có nhìn anh:

- Em có bắt anh đi à? 1 mình em đi anh cũng quản được à?

- À ừ anh đâu có bao giờ quản được em chứ? Muốn đi đâu thì đi.

Seungri nghe cách nói chuyện khó chịu của anh cậu càng bực mình, cậu không thèm nói gì nữa bước ra ngoài sập cửa lại. Jiyong cũng đang giận, cậu lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, chẳng bao giờ chịu nghe lời anh dù chỉ 1 chút. Anh thả người xuống giường 1 cách mệt mỏi nhắm mắt lại muốn ngủ 1 chút. Thế nhưng bởi trận cãi nhau vừa rồi nên anh tâm trạng hỗn độn không thể chợp mắt. Anh rủa thầm “ Chết tiệt thật, đúng là không đấu lại con người bướng bỉnh đó mà. Lúc nào cũng là mình bị dày vò thế này đây”. Jiyong lắc đầu đứng dậy mặc quần áo rồi bắt taxi đến công viên tình yêu tìm cậu. Đến nơi anh mới biết hôm nay ở đó kỉ niệm gì đó nên trang trí khá đẹp lại hầu như chỉ có những người trung niên đến chơi, ít người trẻ hơn bình thường. Có lẽ cậu biết điều này nên mới nằng nặc đòi đi hôm nay, anh có chút hối hận vì đã hơi nóng tính với cậu, tự nhủ lát tìm được sẽ xin lỗi 1 chút. Thế nhưng anh đi tìm cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng con người đó đâu. Jiyong cầm điện thoại lên gọi, đầu dây bên kia vẫn đổ chuông nhưng không ai nghe máy. Chết tiệt thật đi đâu không biết. Jiyong cáu kỉnh gọi thêm mấy lần nữa cậu mới bắt máy:

- Gọi gì vậy?
- Em đang ở đâu?
- Đi chơi rồi, hỏi làm gì?
- Đi đâu?
- Đi đâu hỏi làm gì? Đi chơi công viên rồi.
- Đừng có nói dối anh đấy.
- Sao phải nói dối anh, đi chơi vui lắm, thôi nhé. 

- Này..

Cậu tắt máy cái rụp. Anh càng cáu kỉnh hơn, dám nói dối anh đi chơi ở đâu rồi không biết. Jiyong bắt xe trở về khách sạn với tâm trạng cực kì buồn bực. Anh cảm thấy mệt mỏi kinh khủng và không muốn nhìn thấy cậu 1 chút nào. Jiyong bước xuống xe muốn qua mua 1 cốc cà phê uống cho tỉnh táo thì anh sững lại, cái con người vừa hung hãn cúp điện thoại của anh đang ngồi lẻ loi uống cà phê 1 mình trong quán ngay cạnh khách sạn. Nhìn bóng dáng cậu vừa tội nghiệp vừa ngốc nghếch khiến anh phì cười, đúng là cái đồ đáng ghét. Anh bước vào quán đi tới bàn cậu đang ngồi, Seungri đang nhắm mắt đeo tai nghe và khe khẽ hát 1 giai điệu nào đó, mấy cô gái bán hàng thì thầm to nhỏ nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Jiyong bỗng thấy hơi bực, cậu ngồi im ở đó cũng hấp dẫn ánh mắt người khác, anh không quản không được mất. Jiyong đi vào kéo ghế ngồi xuống cạnh Seungri, cậu vẫn không buồn mở mắt ra:

- Xin lỗi tôi đang chờ bạn.

- Chờ ai vậy?

Seungri gỡ tai nghe ra ngẩng mặt lên nhìn thấy Jiyong đang cười cười ngồi ngay cạnh cậu. Cậu cau mày:

- Sao anh lại ở đây?
- Đến quán cà phê thì để uống cà phê chứ làm gì. Ngồi đây cả buổi đấy à?

- Không thấy sao mà hỏi.

Jiyong định đưa tay ra vuốt tóc cậu nhưng nhận ra bên kia đang có mấy cô gái nhìn chằm chằm sang phía này nên buông thõng tay xuống. Anh nói nhỏ:

- Về phòng đi.
- Không thích!
- Về anh nói chuyện mà, anh vừa ở công viên tình yêu về này.
- Anh qua ấy làm gì? Điên à?
- Tưởng em ở đấy qua dỗ dành em, ai dè ngồi tự kỉ ở đây.
Seungri cúi đầu nói nhỏ:

- Không có anh đi cùng chán chết đi được.

Jiyong cười dịu dàng:

- Được rồi anh xin lỗi mà, giờ về phòng đi. Đừng để con gái ở đây lác hết mắt vì liếc nữa. 
- Sao lại thế?

- Bên kia kìa, nhìn em chắc cỡ vài tiếng rồi đấy. chắc thấy đẹp trai thôi không nhận ra.

Jiyong chỉ tay để Seungri nhìn thấy mấy cô gái vẫn đang xôn xao bàn tán về 2 anh chàng vừa xuất hiện. Seungri hớn hở vẫy vẫy:

- Xin chào! 

- Muốn chết à?

Jiyong tóm lấy cậu lôi ra ngoài ngay. Seungri càu nhàu:

- Mấy khi em được yêu thích hơn cả anh vậy chứ. Haha, cho em hưởng thụ 1 chút đi.
- Em hưởng thụ cảm giác anh yêu chiều chưa đủ hay sao hả?
- Chả đủ, anh còn vừa quát em đấy.
- Em thì cũng có vừa đâu, ai dạy em cứng đầu thế hả?
- Anh… lại muốn cãi nhau đấy hả? 

- Đâu có, về phòng nói chuyện tiếp.

Jiyong và Seungri về đến phòng, 2 người cũng chẳng nói với nhau câu nào. Cả 2 đều bướng bỉnh đợi, đợi đối phương lên tiếng trước. Cuối cùng chịu không nổi không khí căng thẳng đó, Jiyong quay sang ôm nhẹ lấy eo cậu làm hòa:

- Thôi nào… anh xin lỗi mà
- Vừa mạnh mồm lắm mà, giỏi quát nữa đi.

- Đâu có, vừa anh mệt thật mà. 

Seungri quay sang nhìn Jiyong, đúng là nhìn anh cực kì mệt mỏi. Cậu có chút hối hận dù cơn bướng bỉnh vẫn đang trào lên, 

- Mệt vậy lang thang ra ngoài làm cái trò gì?
- Thì sợ ai đó giận đi mất phải đi tìm mà dỗ dành thôi. Lỡ em bỏ anh đi mất anh biết làm sao? 
- Anh điên à? Em để hết tiền ở nhà không cầm đi này, đúng là mất mặt!
- Vậy mua cà phê kiểu gì?
- Được nhân viên ở đó mời đấy.
- Giỏi nhỉ, giờ còn đi tán tỉnh người ta để được uống cà phê nữa, anh không đủ tiền cho em uống cà phê hay sao? Mai mua cà phê về đây cho em tắm nhá.

- Ghen cơ đấy. 

Seungri bật cười nhìn gương mặt cau có của Jiyong. Anh của cậu mắc bệnh hay ghen kinh khủng, nam hay nữ, già hay trẻ cũng đều khó chịu ra mặt, cậu lại thuộc kiểu người giao tiếp rộng thế nên anh luôn luôn càu nhàu về bạn bè hay những mối quan hệ xung quanh cậu. 

- Ghen đấy thì sao? Hình như tôi chiều em quá rồi, cho không gian riêng lớn như vậy để em bạn bè lung tung tiệc tùng thâu đêm đó hả?

Jiyong nheo nheo mắt nguy hiểm nhìn Seungri. Cậu nhìn thấy nguy hiểm đang cận kề bèn vội vàng nịnh nọt:

- Đâu có, đâu có, chơi chút thôi. Ai kêu anh bận vậy chứ không có thời gian cho em. Anh bắt em tự kỉ nằm nhà nhớ anh mỗi ngày à?

Jiyong cứng họng bởi cái người miệng lưỡi ngày càng ngọt đó. Anh càu nhàu:

- Thôi ba cái trò nịnh nọt của em đi. Lúc ấy thì làm gì còn tôi trong đầu em nữa chứ. 
- Nhưng anh lúc nào cũng bận, bận, bận…
- Giờ không phải đang rảnh rỗi đây sao? Sau này anh sẽ sắp xếp lại công việc dành thời gian cho em nhiều hơn. Cuối năm đi nước ngoài chơi 1 chuyến nhé, chưa bao giờ đi chơi cả toàn đi diễn kết hợp thôi. 
- Em cũng thích nhưng đi như thế dễ bị lộ lắm , sang bên ấy thoải mái hơn chứ ở đây chỉ được chui trong khách sạn đi đến đâu cũng sợ bị phát hiện. Bực.
- Thì ở trong đây có anh rồi còn chán gì? Hay nhìn mặt anh mấy hôm nay chán rồi?
- Cũng chán chán đi.
- Muốn chết hả?
2 người đùa giỡn với nhau cả buổi chiều trong phòng, tận hưởng những giây phút yên bình cuối cùng của họ.

******
Mai có chương hot. Có ai hóng hem 😎😎😎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro