Chương 49: Tan trong nhau...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong và Seungri không ra ngoài ăn tối mà gọi đồ ăn ở ngoài về, 2 người đều lười biếng phải ngụy trang để đi ra ngoài ăn 1 bữa cơm. Cả 2 không phải kiểu người kén ăn hơn nữa có người yêu ở cạnh nên đồ ăn sẵn cũng trở nên ngon lành hơn với họ. Ăn uống no nê xong Seungri dở chứng đòi uống Cola đòi Jiyong đi mua bằng được, cậu giở giọng lèo nhèo mãi không thôi khiến Jiyong hết cách đành phải đứng dậy xuống tiệm tạp hóa dưới khách sạn mua Cola cho ai đó. Jiyong cầm lên vài lon Cola định ra tính tiền thì nhìn thấy vài chai rượu trắng, anh hỏi chú chủ cửa hàng:

- Rượu gì đây hả chú? 
- À đây là rượu đặc sản ở đây đó, nhìn như vậy thôi chứ nặng lắm, uống thấm lắm không như mấy loại rượu Tây nhẹ hều cậu hay uống đâu.
- Vậy ạ? Nặng lắm sao chú?
- Ừm, uống không quen thì cậu đừng mua. Rượu Soju ở bên kia kìa, rượu Tây thì ở kệ bên trên.
- Chú cho cháu 2 à không 4 chai này đi ạ. Đến đây phải uống thử rượu Jeju chứ Soju ở đâu Hàn Quốc chẳng có ạ.
- Haha đúng là thanh niên. Để tôi gói lại cho cậu, có cần đồ nhắm không? Quán bên kia có món cá ngon lắm!
- Không cần đâu ạ, nhà cháu vẫn còn đồ ăn. Chú tính cho cháu mấy lon Cola này nữa ạ. 

- Được đợi tôi 1 chút.

Jiyong xách túi đồ về nhà, anh cười cười nghĩ bụng: tối nay không lừa được con gấu đó anh không cam tâm, thả tự do cho cậu quá lâu rồi, đã đến lúc anh cần khẳng định… cậu là của anh 1 cách thực sự. Jiyong bước vào phòng, Seungri đang ngồi nghịch điện thoại, có vẻ đang chơi 1 trò điện tử nào đó:

- Đi lâu vậy, mau mau mang cho em 1 lon tới đây!
- Thật là… tự lấy đi. 

- Thôi mang ra đây cho em đi, đang dở ván thua bây giờ.

Jiyong đành phải mang Cola đến cho cậu.

- Mở nắp lon cho em đi!
- Có cần anh đưa tận miệng em rồi đợi em uống xong vứt lon đi cho em không? 

- Cũng được, nhanh đi.

Seungri đang mải mê chơi trò chơi không thèm để ý anh đang nói dỗi, cậu há há miệng đợi anh thật. Jiyong lắc lắc đầu đưa lon lên miệng cậu:

- Anh sai lầm thật rồi, anh cũng muốn chiều em nhưng đến mức này thì phải xem xét lại thôi. 
- Ầy anh không chiều em thì anh muốn chiều ai nữa chứ? Em không hư đâu mà.
- Không hư mà giờ còn lười đến mức ngại cầm lon thế này đó hả?

- Không đâu, tại uống trên tay anh nó ngon hơn đó.

Jiyong chịu bởi miệng lưỡi ngọt xớt của cậu đành chịu thân phận nô lệ dâng nước cho bà hoàng vẫn dính chặt mắt vào trò game mới ra kia.

- Có gì hay mà chơi không dứt ra được thế?
- Không hay lắm nhưng em muốn phá kỉ lục của anh TOP, anh ý cứ trêu em suốt thôi.
- Kệ anh ấy đi, anh ý rảnh quá mà đóng phim xong thất nghiệp đâu có gì làm suốt ngày chơi điện tử với uống rượu thôi.
- Mặc kệ, phải thắng được anh ấy mới được, không anh ấy sẽ cười em cả tháng mất.
- Em với anh ấy sao cứ suốt ngày ganh nhau những cái vớ vẩn vậy?
Seungri vừa bị đâm sầm vào cột chết trong tích tắc vì không để ý mải nói chuyện với anh. Cậu bực dọc:
- Tại anh đấy, em chết rồi đây này. Em với anh ấy không ganh mấy cái này thì biết ganh cái gì nữa? Anh ấy suốt ngày trêu em thôi, bực lắm. Anh kêu anh ý ngưng mấy trò đó lại đi.
- Anh sao mà bảo được, để hôm nào dọa Dae Sung thử xem chứ anh ý có biết sợ ai. 
- Hừ, nhóm trưởng như anh cũng quá thất bại đi.

- Nếu không phải vì em anh đã chẳng bị bắt thóp vậy.

Jiyong cười cười dựa vào Seungri, cậu cũng chẳng phản đối gì với câu nói của anh chỉ nằm ườn ra đợi anh cho uống nước. Anh cũng đang hưởng thụ cảm giác được chiều chuộng người mình yêu 1 cách ngọt ngào mà không hề thấy có chút gì không ổn.

- Uống rượu không? Anh có mua mấy chai này, nghe bảo đặc sản ở đây đó. 
- Không thích, tửu lượng em không cao lắm. Mà hôm trước anh mới cấm em uống rượu xong mà? 
- Uống với anh thì có sao? Em ra ngoài uống gây chuyện anh mới ghét đó.
- Em đâu có?
- Còn đâu có? Em gây ra bao nhiêu chuyện có cần anh nhắc lại từng chuyện không?
- Thôi được rồi đồ nhỏ nhen
- Nhỏ nhen á? Cứ nhỏ nhen đấy, rộng rãi với em để em muốn làm gì thì làm à? 
- Được rồi mà, uống thì uống.
Seungri nhảy xuống lôi trong túi mấy chai rượu ra, cậu càu nhàu:
- Anh không mua gì ăn cùng à? Uống chay dễ bị say lắm.
- Rượu này nhẹ lắm, uống cho biết mùi thôi say sao được. Tửu lượng em tệ đến mức ấy sao? Mà say thì ngủ 1 giấc là được, sao phải sợ?
- Sợ anh lợi dụng em say làm việc bất hợp pháp đó. 

- Vậy sao? Vậy anh nên làm trước lúc em say à? 

Jiyong ghé sát mặt vào Seungri cười đầy nguy hiểm. Cảm nhận được ánh mắt ngập tràn sự chiếm hữu và nóng bỏng của anh, Seungri hiểu rằng đêm nay sẽ không trôi qua nhẹ nhàng như thế. Dù ngay từ lúc đến đây cậu đã lờ mờ cảm nhận được nhưng anh thẳng toẹt ra như vậy khiến cậu bối rối:

- Đừng linh tinh nữa, có uống thì uống không em đi ngủ.

- Uống chứ.

2 người mỗi người cầm 1 chai mà uống không cần rót ra chén. Seungri không có tửu lượng tốt nhưng rượu có mùi khá nhẹ lại ngọt khiến cậu không cảnh giác uống nhiều hơn 1 chút. Chẳng mấy chốc 4 vỏ chai đã lăn lóc ra sàn nhà. Jiyong vốn uống khá được nhưng đợi 1 chút khi rượu ngấm thì anh thực sự cảm thấy nhức đầu và có chút biêng biêng. Quả thật rượu này không nhạt như mùi vị của nó chút nào, uống đến đâu thấm đến đấy. Anh nhìn sang Seungri mặt đang đỏ gay gắt, mắt mờ đi. Cậu lèm bèm trong khi ý thức đã không rõ ràng lắm:

- Rượu này mạnh vậy. Em hình như say rồi, anh cố ý phải không?

Jiyong tiến sát lại gần vòng tay vuốt ve lưng cậu, thì thầm vào tai cậu:

- Giờ mới biết sao? Anh đoán em biết trước khi uống đấy chứ? Cần rượu để tăng chút tự tin à? 

Seungri bị vạch trần không nói gì chỉ quay sang lườm anh. Nhưng lúc này cậu đã say, ánh mắt cậu lấp lánh như hàng ngàn ánh sao khiến Jiyong chìm đắm trong đôi mắt đó. Anh quay sang nhìn chằm chằm cậu rồi đưa môi lại gần kiếm tìm đôi môi của ai đó. Seungri nhắm mắt lại đón chờ nụ hôn ấy khiến Jiyong nhận ra tín hiệu đèn xanh của cậu, anh lao vào ngấu nghiến hôn cậu. Cậu vòng tay sang ôm lấy thắt lưng anh và nhiệt tình đưa lưỡi ra đáp lại. Cử chỉ nhỏ đó làm Jiyong như muốn phát cuồng lên, anh siết chặt cậu hơn, thò tay vào áo cậu sờ soạng lần tìm cơ thể của người anh yêu. Cơ thể Seungri nóng 1 cách lạ kì, không hiểu do mấy chai rượu vừa uống hay do không khí quá kích thích lúc này mà Seungri muốn bùng cháy, cậu không chịu thua kém kéo thắt lưng của anh ra. Jiyong cắn nhẹ vào môi cậu sau nụ hôn dài rồi gắt nhẹ:

- Là em châm lửa trước, đừng hối hận. Em hết đường chạy hôm nay rồi biết không?

Seungri ngước đôi mắt lơ ngơ lên nhìn anh:

- Đến giờ còn hối hận cái gì nữa.

Jiyong nhếch mép cười:

- Có muốn lên giường không? Lần đầu ở sàn nhà có vẻ không ổn lắm?

- Lo nhiều vậy!

Seungri càu nhàu rồi ôm lấy anh kéo cổ anh xuống cắn mạnh. Jiyong không bỏ lỡ cơ hội đó gục đầu xuống vai cậu vừa hôn vừa cắn, tay anh xé toạc chiếc áo phông cậu đang mặc trên người ra khiến cậu nghiến răng:

- Chết tiệt, biết cái áo ấy bao nhiêu không mà xé hả?
- 1240$, hàng Ý mới ra mắt 2 tháng trước được chưa? Tiền của anh đủ mua cho em vài chục cái kiểu thế, giờ thì chuyên tâm vào đi!
- Anh tự cởi áo đi.
- Em cởi cho anh đi.
- Cúc ở đâu?
- Đây này!

- Chết tiệt cúc áo gì lại ở cạnh sườn vậy, tự cởi đi không thì thôi.

Jiyong đưa tay cậu lại để cậu biết vị trí cúc áo cởi cho anh. Seungri cũng không bướng bỉnh nữa ngoan ngoãn tháo đống cúc phiền phức đó ra. Đêm nay… chỉ mới bắt đầu…

( Còn nữa ...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro