Chương 51: Cuộc điện thoại khẩn cấp của Dami

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng rèm buông kín mít không có chút ánh sáng nào lọt qua, Jiyong và Seungri chìm vào 1 giấc ngủ ngon lành đến tận trưa ngày hôm sau. Jiyong là người thức dậy trước, đập vào mắt anh khi anh mở mắt ra là gương mặt người của anh đang say ngủ, hàng long mi dài cụp xuống mang 1 dáng vẻ hiền lành kì lạ, đôi môi hơi mím chặt lại nhìn rất buồn cười. Anh quay sang hôn nhẹ vào mắt, trán và môi cậu 1 chút rồi vùng dậy đi đánh răng rửa mặt. Seungri bị đánh thức bởi ánh đèn phía nhà tắm và tiếng xả nước ai đó gây ra. Cậu mắt nhắm mắt mở nhìn ra phía xung quanh định hình 1 lúc mới nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của mình thì lại vùi đầu vào chăn vờ ngủ tiếp. Thú thực cậu không ngại đến mức ấy nhưng đối mặt với mấy lời đùa cợt trắng trợn của anh khiến cậu cứng họng không biết đáp trả ra sao. Jiyong xong mọi việc bước vào phòng thấy Seungri vẫn đang ngủ định ra gọi cậu dậy:

- Seungri dậy đi. Dậy ra ngoài kiếm gì ăn trưa muộn rồi!
- Hừm..
- Dậy rồi thì ra khỏi chăn đi nhanh…
- …

- Em không ra là anh chui vào đấy nhé, lúc ấy đừng có hối hận. 

Seungri nghe vậy vùng chăn ra bực bội nhìn chằm chằm anh tỏ ý không vui. Jiyong cười cười nhìn gương mặt ngái ngủ đáng yêu của cậu, anh lao vào hôn tới tấp lên khuôn mặt ấy khiến cậu la lên oai oái:

- Bỏ ra đi em còn chưa đánh răng rửa mặt nữa!

- Anh không ngại đâu.

Jiyong đè Seungri ra cắn nhẹ vào môi rồi mạnh mẽ đưa lưỡi vào trong khoang miệng cậu hôn say đắm. Seungri còn chưa tỉnh táo lắm sau giấc ngủ dài, cậu hơi bất ngờ rồi cũng dần đáp lại anh. Không khí nóng lên, 2 người liên tục cọ xát vào nhau khiến trái tim Jiyong đập thình thịch. “ Cứ thế này thì không ổn, cả ngày không bò xuống giường được mất ”, Jiyong thầm than rồi nhẹ nhàng buông cậu ra cười cười:

- Giờ thì đã tỉnh chưa? Đi đánh răng đi rồi anh đưa đi ăn.

Seungri bối rối nhảy xuống giường vào nhà tắm. Jiyong dịu dàng nhìn theo bóng dáng người anh yêu mà mỉm cười ngọt ngào, cuộc sống này thật tuyệt đối với anh, nếu có thể anh ước mong cả đời này anh có thể cứ sống trong căn phòng bé nhỏ này hoặc giả khoảng thời gian này có thể ngừng trôi, anh không sợ phải đối mặt với hiện thực tàn khốc ngoài kia nhưng cái cảm giác chỉ được nhìn cậu mà không được tiến lại gần, cái cảm giác mọi người coi tình yêu của 2 người chỉ là 1 trò fan service không hơn không kém khiến anh khó chịu vô cùng. Điện thoại của anh reo, là chị Dami gọi, đột nhiên tim anh đập hẫng 1 nhịp, anh có linh cảm không tốt cho lắm:

- Chị à…
- Ừ, 2 đứa dậy chưa?
- Bọn em dậy rồi.
- Seungri đâu?

- Em ấy không có ở đây, chị cứ nói đi.

- Jiyong à, vừa rồi chị mới thú nhận với bố mẹ… xem ra không ổn như chị nghĩ. Cậu cần về nhà ngay lập tức đi và… đừng mang Seungri về vội, cậu bé sẽ bị tổn thương mất. 

- Em biết rồi, em sẽ về sớm nhất có thể.
- Ừm. Chuẩn bị tinh thần đi.
- Vâng, không sao đâu chị.

- Đi cẩn thận, về gọi chị.

Jiyong tắt điện thoại gục đầu xuống lo lắng. Sự việc có vẻ không đơn giản như anh tưởng, bố mẹ anh dù sao cũng đã lớn tuổi, bắt bọn họ hiểu và thông cảm cho mình là 1 việc vô cùng khó khăn, gần như là không thể… Anh gọi điện đặt vé máy bay trở về chuyến sớm nhất, nhìn đồng hồ, anh còn 4 tiếng nữa cho cậu…Seungri từ nhà tắm đi ra thấy sắc mặt anh hơi lạ ngồi xuống cạnh anh hỏi:

- Sao vậy anh? Có việc gì mà anh thất thần thế?
- Không có gì đâu, bố mẹ gọi anh về nhà 1 chuyến, chắc lâu không về các cụ mong nhớ ấy mà.

- À… vậy anh về đi. Sao mà nhìn mặt chán vậy?

Jiyong nhếch mép ôm chầm lấy cậu thủ thỉ:

- Vì anh muốn ở bên em thêm vài đêm nữa chứ sao…
Seungri cười cười:
- Anh yêu à… bố mẹ anh mà nghe thấy sẽ đau lòng biết bao.
- Mặc kệ chứ, muốn ở gần người yêu thì có gì là sai? 
Seungri quay sang cắn nhẹ lên môi anh 1 cái rồi dừng lại nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh:

- Em cũng vậy nhưng như vậy là đủ rồi, em cũng phải về nhà 1 chuyến rồi đi chơi với mấy người bạn nữa,

Jiyong đang ngây ra bởi cái hôn nhẹ của cậu chợt bừng tỉnh:

- Bạn? Bạn nào? Trai hay gái? Đi đâu? Mấy người?
- Trai hay gái có khác gì nhau chứ? Không phải anh sẽ đều ghen hay sao?

- Đúng đấy, thế nên chơi bời ít thôi. Ai ở gần người của anh anh cũng ngứa mắt hết.

Seungri ngửa cổ cười lớn vì câu thú nhận đáng yêu của anh, cậu níu lấy anh để anh ngã lên người mình, Jiyong bị hành động bất ngờ của cậu làm chới với, anh ngã ập xuống đè lên cơ thể Seungri, anh nheo mắt lại nhìn cậu:

- Là em chủ động quyến rũ anh đấy, tự mà nhận hậu quả…

- Haha em mà sợ anh sao? 

Jiyong nhào vào hôn cậu 1 cách vội vã và cuồng nhiệt. Sự lo lắng vừa rồi của anh như biến tan hết khi mắt anh chạm vào ánh mắt lấp lánh của người đó, cậu để mặc anh đụng chạm lần mò cơ thể của mình 1 chút. Mắt Seungri lóe lên 1 chút, cậu trai trẻ nghịch ngợm đang nảy ra ý định trêu chọc người đàn ông đang bị dục vọng kiểm soát hết lý trí kia. Cậu hạ giọng nỉ non:

- Đừng anh… em đau lắm, tối hôm qua đến giờ chưa hết đâu này…

Jiyong nghe thấy vậy vội vàng ngừng mọi động tác lại cuống quýt hỏi:

- Còn đau sao? Đau lắm không?
- Ừm, đau lắm.
- Không sao đâu, lần đầu nên thế, lần sau đỡ hơn…
- Ừm… em biết mà.
- Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn. 
- Ừm…
- Anh xin lỗi…
Seungri phụt ra cười, cái con người này sao lại dễ bị lừa đến mức ấy chứ. Cậu hôn nhẹ vào môi anh:

- Đùa anh chút thôi.

- Muốn chết lắm à, chết này! Chết này! Jiyong đè cậu xuống cù khắp người cậu, Seungri có máu buồn rất kinh khủng, cậu cười ầm lên đến hụt hơi:

- Em biết rồi em xin lỗi mà, tha cho em đi mà!!!
- Chuộc lỗi đi, giúp anh đi.
Seungri đỏ mặt dùng tay cầm lấy vật đàn ông kia của anh, anh nhếch mép hất tay cậu ra:
- Không phải bằng tay…
- Sao cơ?
- Bằng miệng cơ…
- Không được, chết cũng không được!
- Làm sao mà không được?
- Thế nào ấy…

- Thế nào là thế nào? Nhanh lên… đi mà…

Jiyong ghé sát mặt vào Seungri nỉ non khiến trái tim cậu rung lên 1 nhịp. Seungri nhắm mắt làm liều…. 

- Ừm… tuyệt lắm Seungri, nhanh hơn chút đi…
- Chết tiệt, tự xử đi.
- Ngoan nào… nhanh đi…
Không khí trong phòng lại trở nên nóng bỏng vô cùng. Thời gian không gian hay bất kì điều gì khác không còn tồn tại trong tiềm thức của 2 kẻ đang say đắm điên cuồng bên nhau kia nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro