Chương 52: Thú nhận với bố mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong và Seungri thân mật với nhau 1 chút đã đến giờ anh phải ra sân bay về trước. Anh có vẻ khá áy náy vì để cậu ở lại đây 1 mình nhưng cậu cười hớn hở:- Thôi đi anh về em chẳng tự do quá, chơi bời đã đời 2 hôm nữa em mới về cơ. Jiyong biết cậu nói như vậy để giúp anh đỡ cảm thấy lo lắng cho cậu, anh dịu dàng xoa đầu cậu:- Ừm ở lại chơi vui vẻ, có gì vui nhắn tin cho anh. Về nhà chắc gọi hơi khó, nhắn tin nhé.
- Haha như kiểu yêu vụng hồi cấp 2 ấy nhỉ.
- Ừ, cái gì càng vụng trộm càng kích thích.- Haha...- Ở lại chơi vui nhé. Anh đi đây!- Để em tiễn anh ra sân bay.
- Đừng, bắt taxi 2 người ra sân bay dễ bị phát hiện lắm. Ở đây an toàn không có nghĩa là ở ngoài đấy cũng an toàn đâu.
- Ừm, anh đi cẩn thận, tới nhà nhắn tin báo em nhé. - Ừm, anh đi đây. Anh yêu em...Jiyong trước khi đi cúi xuống hôn Seungi 1 nụ hôn dài và sâu, anh muốn khắc ghi lần cuối vài ngày ngọt ngào và đáng nhớ này lại thật sâu trong tâm trí mình. Để khi chỉ cần nhớ lại, Jiyong sẽ có thêm ngàn sức mạnh để vượt qua những khó khăn trước mặt. Gương mặt cậu vẫn láu lỉnh ngọt ngào như thường lệ, Jiyong thật không nỡ bước đi;- Anh đi thật đây...
- Đi đi, làm như đi quân sự mấy năm không bằng. Thôi trò sến súa đó đi!- Haha!2 người chia tay nhau như thế, Seungri ở lại nghỉ ngơi rồi đi thăm thú vài nơi nổi tiếng ở Jeju. Mặc dù cậu có chút cô đơn khi không có anh bên cạnh nhưng với tính cách mạnh mẽ sôi nổi vốn có cậu đã thích ứng được ngay. Ngược lại bên này Jiyong đang khá bồn chồn và lo lắng khi phải đối mặt với bố mẹ mình. Nếu đó là 1 người khác, là người xa lạ hoặc giả như chủ tịch Yang anh đã không sợ hãi đến vậy, nhưng đây là bố mẹ anh - những người thân duy nhất của anh. Anh không biết nên làm sao để giải thích cho họ cả. Anh cau mày day day trán mệt mỏi xuống máy bay:- Alo chị à, em tới sân bay rồi.
- Đợi chị qua đón!
- Thôi em bắt taxi về cũng được mà.
- Không đợi chị chị nói chuyện với cậu trước.- Vâng. Jiyong vào quán cà phê ngồi chờ chị Dami, anh gọi anh quản lý của mình mang hết đồ đạc về nhà riêng, chỉ mang theo 1 vài món đồ cơ bản về nhà. Dami đã lái xe đến gọi cậu ra, Jiyong cười cười mở cửa xe:- Mới mua xe à? Đổi nhanh hơn đổi áo đấy.
- Học tập em trai thôi mà.Dami lái xe đi mà không nói gì nữa. Không khí trong xe khá căng thẳng, chị mở lời trước:- Chị đã nói chuyện với bố mẹ rồi. Tình hình tệ hơn chị nghĩ, bố đang vô cùng tức giận còn mẹ có lẽ vẫn bị sốc chưa chấp nhận được..- Em biết rồi, chị vất vả rồi.
- Ngốc à, chị em khách sáo gì chứ, cậu định thế nào đây?
- Em cũng không biết nữa, về quỳ xuống xin tha thứ thôi... chị đã nói chuyện Seungri chưa?
- Chưa. Giờ mà nói ra thêm cậu ta nữa chắc mẹ ngất thật đấy! Cậu cố gắng chịu đựng 1 chút, bố đang rất giận, có gì nhẹ nhàng thôi nhất định không được bướng bỉnh.
- Em hiểu mà, chị yên tâm, em chuẩn bị tinh thần rồi.
- Ừm, cố gắng lên. Bố mẹ nào chả thương con, chỉ là khó chấp nhận được sự thật thôi...- Vâng, em không sao mà.Chẳng mấy chốc 2 chị em đã về đến nhà. Bố Jiyong vừa nhìn thấy anh mặt đanh lại không nói không rằng quay thẳng vào nhà. Anh cắn chặt môi đi theo bố nói khẽ:- Bố! Bố để con thưa chuyện với bố...
Ông ném mạnh chiếc cốc đang cầm trên tay xuống khiến nó vỡ choang, những mảnh thủy tinh bắn ra xung quanh khiến không khí căng thẳng cực độ:
- Súc sinh!
Dami hốt hoảng chạy vào:
- Bố ơi bố bình tĩnh nghe em nó nói đã, dù gì em cũng về đây rồi có gì bố từ từ bảo ban cũng được mà.
- Nghe nó nói ư? Nghe nó biện hộ về cái đời sống bệnh hoạn của nó tôi không chịu được. Bảo nó ra khỏi nhà ngay.
- Bố bố à...
- Cô bảo nó đi cho tôi ngay!- Bố!Jiyong cắn chặt răng không có phản ứng gì, anh không thể khóc lúc này, anh hiểu nếu anh rơi nước mắt sẽ chỉ càng làm bố anh giận dữ hơn, Jiyong nói nhẹ:- Con về nhà chơi vài hôm nên sẽ không đi ngay đâu. Con về phòng đây ạ.Jiyong cắm đầu bước về phòng của mình. Từ đằng xa anh vẫn nghe được bố nghiến răng:- Đúng là gia môn bất hạnh mà... bất hạnh.Về đến phòng anh không giữ nổi bình tĩnh nữa mà sụp hẳn xuống. Trái tim anh đau đớn như muốn chết đi, những lời nói của bố khiến Jiyong muốn sụp đổ. Tất cả mọi nguời trên thế giới này có thể chửi bới anh, có thể ghét bỏ anh nhưng nếu như kể cả gia đình cũng như vậy thì anh biết làm sao? Anh không trách bố mẹ mà tự hận mình nhiều hơn, là anh sống quá ích kỉ chỉ nghĩ đến hạnh phúc của mình mà không suy nghĩ đến nỗi đau của người thân yêu... trách nhiệm của người đàn ông trong gia đình rất lớn vậy mà anh lại trốn tránh tất cả điều đó, Jiyong run run hoang mang không biết nên làm gì tiếp theo nữa thì điện thoại của anh vang lên, tiếng nhạc chuông quen thuộc chỉ dành riêng cho 1 người:- Jiyong à..- Ừm anh đây...- Anh xuống máy bay bao giờ thế? Đi mệt không? Có nhức đầu không? Anh về nhà chưa? Em đã bảo anh đến nơi gọi cho em cơ mà.Đầu giây bên kia Seungri liến thoắng 1 loạt khiến Jiyong không kịp trả lời. Jiyong cố lấy lại giọng bình tĩnh từ từ trả lời từng câu hỏi của cậu. 2 người nói chuyện rất lâu dù rằng mới xa nhau vài tiếng đồng hồ, Seungri hí hửng:- Mai em đi Thái với mấy người bạn đó, em đi 4 hôm thôi, khi về sẽ mua quà cho anh, anh thích gì?
- Mang thân thể em nguyên vẹn trả lại cho anh là anh hạnh phúc rồi.
- Cái anh này!
- Đi du lịch cũng được nhưng chơi bời ít thôi, uống ít rượu, nhất quyết không được ngủ chung với ai dù trai hay gái biết chưa?
- Haha em biết rồi mà, anh cứ nghĩ ai cũng biến thái như 2 chúng ta ấy!- Em thấy đó là biến thái à?Jiyong đột nhiên hơi chạnh lòng vì câu nói của cậu. Seungri bên kia cười lớn:- Có biến thái thì cũng có em biến thái cùng anh, sợ gì chứ. 2 người cùng điên chẳng phải cũng rất tốt sao?
- Ừm... cũng đúng, 2 người cùng nhau là tốt nhất...
- Haha lại giở trò sến sẩm rồi, em gác máy đây. Tối nhắn tin cho em nhé.
- Ừ chắc muộn 1 chút đó, anh về nhà mà.
- Em biết mà.
- Yêu em!- Được rồi. Jiyong mỉm cười cúp máy, cuộc gọi của cậu như chiếc phao cứu sinh giúp tâm trạng anh bình ổn hơn 1 chút, giọng nói nũng nịu ấy khiến trái tim anh mềm lại. Dù biết ích kỉ nhưng anh không thể buông tay cậu 1 lần nữa dù cho lí do là gì. Anh gục đầu xuống sàn nhà mệt mỏi, bỗng 1 bàn tay xoa đầu anh. Jiyong giật mình choàng dậy:- Mẹ...
Hóa ra mẹ anh đã đứng ở cửa 1 lúc lâu nghe cuộc nói chuyện của cậu con trai. Nước mắt bà tuôn rơi không ngừng, vừa thương vừa hận vừa xót xa cho anh.
- Con xin lỗi... mẹ à con xin lỗi vì đã làm mẹ thất vọng...
- Là thật sao? Con trai... con không... thích phụ nữ sao?
- Là thật... con xin lỗi...
Bà nhắm mắt lại đau đớn ngàn lần. Bao nhiêu năm nay bà luôn luôn tin tưởng và tự hào về cậu con trai duy nhất này, vậy mà bây giờ cơ sự này lại xảy ra...
- Con trai...
- Con xin lỗi xin lỗi...
Nhìn anh với bộ dạng mệt mỏi như thể đang gục ngã trái tim người mẹ của bà đau như muốn vỡ ra, bà òa lên ôm lấy anh:
- Đừng xin lỗi nữa, ngốc này... đừng xin lỗi nữa! Con là con của mẹ... con khóc như thế này mẹ đau lòng biết bao...- Mẹ... con không thể đối mặt với mẹ, con thực sự cảm thấy bản thân tồi tệ biết bao nhiêu khi làm mẹ rơi nước mắt, khi để bố tức giận đến như vậy. Con không biết phải làm sao nữa...Mẹ anh cũng không biết nói gì cả chỉ biết ôm anh vào lòng mà khóc. 2 mẹ con cứ như vậy ôm nhau khóc hết nước mắt, khóc cho trôi đi tất cả những đau đớn mà anh phải trải qua, trái tim người mẹ cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Hơn ai hết bà hiểu rằng lúc này mình là người cần phải sáng suốt nếu không có thể quan hệ giữa bố con họ sẽ rơi vào vực thẳm. Cả 2 người đều là kẻ cứng đầu, thương nhau nhưng lại không quá thân thiết như những cặp bố con khác, Lý do có lẽ bởi Jiyong xa nhà từ bé, anh đã lăn lộn ngoài kia quá lâu và bận rộn, thậm chí đôi khi cả năm họ chỉ ăn cơm được với nhau vài bữa 1 cách vội vã, tết cũng đi tour, sản xuất nhạc... Anh giúp cho gia đình rất nhiều về mặt tài chính thế nhưng quan hệ của họ lại không thân mật như những gia đình khác. Bà vuốt nhè nhẹ mái tóc nhuộm trắng của con trai, đến cả mái tóc của anh cũng thay đổi xoành xoạch nhiều đến mức đến bà không nhớ nổi lần cuối cùng gặp nhau tóc anh như thế nào. Bà nhận ra đã lâu lắm rồi bà chưa từng hỏi đến cuộc sống riêng của cậu, cũng chẳng biết anh đang vui hay buồn hay cuộc sống ngoài kia của anh có tốt không. Vừa rồi khi bà đứng ngoài nghe cuộc nói chuyện của anh với, có lẽ là người con trai bà đang yêu, giọng nói dịu dàng ấy, tiếng cười thực sự hạnh phúc ấy... lâu lắm rồi, chính xác là chưa bao giờ, chưa bao giờ nụ cười hạnh phúc đến như vậy xuất hiện trên gương mặt anh... Cậu con trai luôn mạnh mẽ đối mặt với mọi thử thách chưa bao giờ về nhà than trách này của bà cũng có lúc cười ngốc nghếch vì 1 người.... Bà nhắm mắt lại quyết tâm, dù gì anh cũng là con trai bà, dù có xảy ra thì bà cũng phải bảo vệ anh, đứng về phía anh. Có thể... có thể cuộc sống của anh, tình cảm của anh không giống như bà mong muốn nhưng chỉ cần anh hạnh phúc thôi, cuộc đời anh bà không thể theo cùng cả đời được... 1 ngày nào đó bà rời khỏi thế giới này, nếu anh để lỡ người mang lại hạnh phúc cho anh, lúc ấy con trai bà sẽ sống ra sao? Tiền nhiều thì để làm gì khi không có ai chia sẻ mọi thứ cho nhau? Bà dịu dàng vuốt tóc anh:- Đừng sợ, mẹ sẽ đứng về phía con, dù có là ai phản đối con mẹ cũng sẽ đấu tranh cùng con đến cùng.Jiyong sững sờ quay sang: - Mẹ... mẹ à..
- Đừng cảm ơn cũng đừng xin lỗi mẹ. Mẹ là mẹ của con, chỉ cần con hạnh phúc mẹ chết cũng cam lòng huống chi là chấp nhận điều đó, mẹ đã xem trên máy tính rồi, đó không phải bệnh gì cả, vì vậy mẹ sẽ chấp nhận điều này. Con mẹ khác biệt với mọi người không có nghĩa là mẹ sẽ không yêu thương con nữa.
- Mẹ... con yêu mẹ..
- Ngốc này, đã 20 năm rồi con không nói câu ấy... mẹ chờ lâu quá!
- Con xin lỗi..
- Đã bảo đừng xin lỗi mà. Ngốc lắm, cứ kệ bố con, đợi mấy hôm nữa ông ấy nguôi ngoai lại đã rồi mẹ sẽ nói chuyện giúp con. Dami nói không được ông ấy đâu, để mẹ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro