Chương 53: Người ấy ư? Rất nhiều khuyết điểm, nhưng con...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong và mẹ nằm nói chuyện rất lâu, từ những câu chuyện hồi nhỏ mẹ đưa anh đi thi mấy cuộc thi của trẻ em đến những khó khăn mấy năm nay anh phải vượt qua, những nỗi cô đơn luôn thường trực trong tâm trí... Mẹ anh chăm chú lắng nghe tâm sự của cậu con trai nhỏ, bà chợt nhận ra 10 năm nay bà đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc trong cuộc đời anh, niềm vui của anh, nỗi buồn của anh bà đều không ở bên chia sẻ cùng. 

- Lúc phát hiện ra mình như bây giờ con rất hoang mang và chán ghét bản thân mình, khi ấy nhận ra mình có tình cảm đặc biệt với 1 người cùng giới khiến con muốn điên lên mà không biết nói với ai, con tránh mặt người đó, gắt gỏng với người đó...

Mẹ anh nhìn chăm chú vào gương mặt Jiyong khi anh nheo mắt nhớ lại những ngày đầu tiên ấy, bà hiểu rằng anh đã từng dằn vặt dày vò mình đau đớn đến nhường nào để có được ngày hôm nay. Bà nhẹ hỏi:

- Vậy rồi sao nữa? Người đó có biết tình cảm của con không?
- Không mẹ à, người ấy ngốc lắm, đã từ chối con.

- Chà... cậu ta là ai vậy nhỉ? Sau này gặp mẹ mẹ sẽ mắng cho cậu ta 1 trận vì dám từ chối con trai của mẹ.

Jiyong phụt cười, lần đầu tiên nói chuyện cởi mở như vậy với bà khiến anh có đôi chút lo lắng thế nhưng kết quả lại thật tuyệt vời. Mẹ của anh yêu thương anh 1 cách vô điều kiện như vậy khiến lòng anh ấm áp vô cùng.

- Con cảm ơn mẹ, không phải vì mẹ đứng về phía con hay gì mà vì mẹ đã hiểu cho con, con thực sự rất mong có thể 1 ngày được nói chuyện với mẹ như hồi nhỏ, có thể thú nhận với mẹ tất cả mà không sợ điều gì..
- Ừm, từ giờ có gì hãy chia sẻ với mẹ, con là con trai mẹ sao phải ngại khi nói chuyện với mẹ? Cũng là lỗi của mẹ, để con trai ngại ngùng là lỗi của mẹ, mẹ cứ nghĩ con muốn giải quyết tất cả 1 mình, mẹ sợ hỏi sẽ khiến con áp lực hơn nên mẹ luôn im lặng. Nào ngờ nó lại khiến quan hệ mẹ con mình xa lạ đến mức này, mẹ buồn lắm!
- Dạ, con biết rồi.
- Người ấy của con...
- Dạ?
- Cậu ấy là người thế nào?
- Người ấy có rất nhiều khuyết điểm, người ấy nói rất nhiều, người ấy cũng rất vô tâm, cũng lý trí, ngốc nghếch... nhưng lại sẵn sàng hi sinh vì con, sẵn sàng chăm sóc cho con.... con không thể rời xa người ấy dù chỉ 1 ngày...
- ...................
- Vậy là được rồi, hôm nào mang về đây giới thiệu cho mẹ. Người con trai mẹ đã chọn nhất định là người tốt, mẹ tin con. Thôi mẹ ra làm cơm đã không muộn quá, nghỉ ngơi 1 lát rồi ra ăn cơm. 

- Dạ.

Mẹ Jiyong ra khỏi phòng anh đi về phiá nhà bếp, hôm nay bà muốn làm vài món ngon cho con trai mình. Dami lo lắng nhìn theo bước chân của mẹ, bà buồn cười nhìn chị:

- Làm sao? Muốn hỏi gì?

- Mẹ... mẹ vừa nói chuyện với Jiyong ạ?

- Ừm, thì sao?
- Mẹ chấp nhận em ấy đi...
- Giờ lại đến cô làm thuyết khách đó hả?
- Không phải đâu... em ấy như vậy nếu chúng ta cũng bỏ rơi em ấy em ấy sẽ khổ sở lắm, huống chi...
- Huống chi sao?
- Huống chi em ấy chẳng làm gì sai cả... em ấy cũng đâu muốn mình khác biệt với mọi người như vậy đâu chứ.
- Ừm.
- Mẹ!!!
- Mẹ chấp nhận rồi!
- Sao cơ ạ? Mẹ?
- Mẹ nói mẹ chấp nhận rồi, nó là con trai mẹ, con còn chấp nhận được làm sao mẹ phải phản đối?
- Mẹ muôn năm!
- Haha, thôi đi, vào bếp phụ tôi nấu cơm đi.
- Tuân lệnh.
2 mẹ con vui vẻ cùng nhau vào bếp, Dami lăng xăng chạy lại hỏi:
- Mẹ, sao mẹ chấp nhận nhanh vậy ạ?
- Vì mẹ là mẹ của 2 đứa, mẹ chỉ cần 2 đứa hạnh phúc thôi. Lúc trước khi vào mẹ nghe nó nói điện thoại với cậu kia... gương mặt nó, mẹ chưa từng thấy nó hạnh phúc như vậy bao giờ...
- Mẹ còn chưa thấy ngoài đời đâu, 2 người đấy đúng là phát ốm lên được!
- Hả? Con gặp cậu kia ngoài đời rồi sao? Là ai?
- À...
- Nói nhanh..
- Mẹ cũng biết đó, là Seungri ấy.
- Hả? Seungri Big Bang á? Cậu em út trong nhóm ấy hả?

- Còn ai nữa....

- Cậu ta... cậu ta cũng... như Jiyong sao?

- Đương nhiên mẹ ơi, không thế sao yêu nhau được. Hơn nữa cậu ta còn là thụ đó.
- Thụ? Là thế nào?
- Nghĩa là 2 người đó đó sẽ có 1 người ...nói thế nào nhỉ, giống như 1 người thiên về nữ hơn ấy, con không tả nổi nữa.
- Cậu ta sao?

- Thật mà! Mẹ thỉnh thoảng cũng gặp cậu ta mà, có vẻ là 1 người tử tế phải không mẹ?

- Ừ, cậu ta là 1 người rất được... nhưng...

- Sao vậy ạ?
- Mẹ cậu ta có biết không? Mẹ thi thoảng vẫn gặp bà ấy, bà ấy khá khó tính và bảo thủ đó. 
- Chắc chưa đâu mẹ, 2 người đó còn muốn giấu lâu nữa cơ. 
- Ôi mẹ loạn lên mất vì thanh niên thời nay thôi, sao thời đại lại thay đổi đến mức này vậy!

- Haha con sẽ từ từ bổ túc cho mẹ mà.

2 mẹ con vui vẻ nấu ăn và trò chuyện với nhau trong khi ở trong phòng đọc sách, bố Jiyong vẫn đang tức giận không nguôi. Jiyong chui trong phòng mình hí húi nhắn tin báo cáo với ai kia. Anh nhắn cho cậu 3 tin mà không thấy trả lời, chắc lại chơi bời ở đâu không biết. Jiyong cau mày gọi cho cậu, chuông vang lên 1 lúc lâu cậu mới bắt máy:

- Alo!
- Ai vậy? 
- Em là JongHoon bạn Seungri, ai đầu dây bên kia vậy ạ?
- Tôi là GD Big Bang.
- Ôi tiền bối ạ, xin chào anh ạ.
- Ờm, Seungri đâu?

- Cậu ấy đang tắm anh ạ.

Jiyong đầu muốn bốc khói, tên kia không chỉ để người khác cầm điện thoại mà thậm chí còn tắm trước mắt đàn ông khác nữa. Chết tiệt thật, anh cố gắng kìm chế cơn giận:

- Lát tắm xong bảo cậu ta gọi cho tôi NGAY LẬP TỨC.
- Dạ vâng. À cậu ta ra rồi đây anh.
Bên kia có tiếng nói nho nhỏ anh không thể nghe rõ rồi tiếng Seungri:
- Anh à.
- Đuổi cậu ta ra ngoài ngay!
- Dạ?
- Nghe không hiểu à, đuổi cậu ta ra ngoài ngay.
- Ừm.
Seungri bên này cúp điện thoại vào người rồi kêu JongHoon đi mua cho mình vài lon nước, cậu bạn thân vừa mới đáp chuyến bay xuống để cùng cậu đi Thái tối nay. 

- Được rồi, em đuổi rồi.

- Ai cho em vứt điện thoại lung tung thế hả? Để cậu ta bắt được tin nhắn gì thì làm sao? Đã bảo không được chung phòng với bất cứ ai kể cả đàn ông hay phụ nữ cơ mà?

Seungri bên này dẩu dẩu môi oan ức, cậu ta vừa mới sang phòng cậu chừng 5p rủ đi ăn mà anh đã làm ầm lên rồi:
- Đâu mà, cậu ta vừa mới sang rủ em đi ăn thôi.
- Cái gì? Lúc em tắm mà cậu ta vẫn vào phòng được à? Em không ý thức được khóa cửa à? Tức chết anh!
- Thôi mà, em biết rồi, sao lại gọi cho em thế, chưa gì đã cáu 1 loạt không à...
- Nhớ thì gọi không được sao? Còn em thì đã chơi bời bạn bè rồi có thèm nhớ anh đâu chứ...
- Đâu có, em cũng định tắm xong gọi cho anh này. Về nhà thế nào anh, vui không?
- Không tệ lắm. Bao giờ em sang Thái?
- Tối nay mà. Em sẽ mua nhiều quà về cho anh. 
- Được rồi, đi cẩn thận đấy, anh mà biết em lằng nhằng gì anh giết em đấy biết không hả? 
- Được rồi em biết mà. Thôi em cúp máy nhé, gọi cho anh sau.
- Ừm. Nói yêu anh đã.
- Em yêu anh.
Seungri nói lí nhí vào điện thoại rồi mặc kệ anh có nghe thấy không cúp máy ngay lập tức. Cậu đã nhìn thấy bạn mình bước vào nên không thể giở cái giọng hay nói chuyện với anh ra nói nữa, cậu bạn đưa cho cậu vài lon nước rồi hỏi:
- Này anh GD nhóm cậu có vẻ hơi khó tính nhỉ, vừa nghe giọng cũng không thân thiện lắm.
- Ừm, chắc đang khó chịu gì đó. 
- Chả bù cho mình, toàn bị Lee Hongki bắt nạt. Làm trưởng nhóm mà như ô sin vậy đó.
- Haha... đâu cũng vậy thôi.
- Anh GD cũng vậy á? Cậu sợ anh ấy không?

- Sợ gì chứ?

Seungri cười cười nghĩ đến hình tượng anh trong mắt mọi người lại nghiêm khắc như vậy, với cậu, anh luôn là 1 người dịu dàng chịu thua trong mọi trường hợp. Cảm giác riêng mình hiểu về khía cạnh đấy của anh khiến Seungri bất giác thấy ngọt ngào hơn hẳn. Hình như cậu nhớ người ấy hơn cậu nghĩ nhiều... phải làm sao đây....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro