Chương 54: Sự cố chấp của bố con Jiyong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau trôi qua 1 cách lặng lẽ. Jiyong vẫn ở nhà bình thường nhưng bố anh thì vẫn im lặng không thèm nói lời nào. Mẹ anh đã khuyên nhủ rất nhiều nhưng bố vẫn khăng khăng như vậy. Đối với ông, ông kì vọng quá nhiều vào con trai cũng như hi vọng anh sẽ thành công hơn nữa rồi lấy vợ sinh con, có 1 cuộc sống gia đình bình thường như bao người đàn ông khác. Vì vậy khi nghe Dami nói chuyện, ông đã sửng sốt và giận dữ vô cùng. Bao nhiêu năm nay, người ông kì vọng nhất, tự hào nhất luôn là anh, kể cả khi những tin đồn không hay bủa vây anh ông vẫn hết mức tin tưởng vào con trai mình. Thế nhưng anh lại đâm 1 nhát vào niềm kiêu hãnh của ông theo cách đau đớn như vậy... Bởi vậy ông không thể chấp nhận được sự thật nghiệt ngã ấy, càng không thể ủng hộ cho điều điên rồ anh đang theo đuổi. Còn gia đình họ Kwon, huyết thống nhà họ, họ hàng nhà họ... tất cả sẽ sụp đổ tất cả ư? Đối với ông lúc này anh thật quá ích kỉ và ngu ngốc, cũng thật biến thái khiến ông buồn bực không thôi. Mẹ Jiyong đã khuyên bảo rất nhiều cũng đã khóc cạn nước mắt nhưng điều đó chỉ càng làm ông ác cảm hơn với con trai, nếu không có việc của anh, vợ ông giờ vẫn đang vui vẻ đâu cần khóc lóc đến sưng cả mắt như vậy.
Về phần Jiyong, anh cũng không hề giải thích hay tỏ thái độ gì với bố. Anh vẫn ở nhà mỗi ngày, im lặng chịu đựng tất cả những lời bóng gió mỉa mai của bố 1 cách đáng sợ. Thậm chí mẹ và chị sợ anh bị tổn thương đã giục anh đi khỏi nhà để họ khuyên nhủ bố sau nhưng Jiyong vẫn không làm thế, anh cảm thấy mình cần có trách nhiệm cho tất cả sự việc, dù không làm gì anh cũng muốn là người chịu đựng cơn giận của bố, mắng anh đánh anh hay làm gì cũng được.
Dù trái tim anh đau đớn ngàn lần khi chính người bố mà anh hết mực kính yêu lại kì thị mình nhưng anh hiểu lỗi là ở anh, anh không thể đòi hỏi 1 người đàn ông đã đi quá nửa cuộc đời để lo lắng cho con cái phải chấp nhận được sự thật kinh hoàng ấy. Thực sự Jiyong cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi vô cùng, anh sợ làm tổn thương bố mẹ nhưng lại tự gieo vào lòng mình ngàn vết thương mà không biết chia sẻ với ai. Thậm chí nói chuyện điện thoại với Seungri anh cũng không dám bởi sợ bố nghe được.
Cậu mỗi lần không gọi được đều giận dỗi anh khiến anh phải dỗ dành rất lâu, cái con người vô tâm đó, ngày nào cũng khoe đủ thứ thú vị trong chuyến đi chơi của cậu, cậu ở đó vui vẻ biết bao thì anh ở đây héo mòn như vậy. Thế nhưng anh lại thấy có chút may mắn vì điều đó, nếu cậu cũng ở đây, để cậu phải nghe những lời như thế này chắc cậu không chịu nổi mất. Jiyong luôn như vậy, anh sợ cậu đau lòng, sợ cậu tổn thương dù chỉ là 1 chút, anh thà tự mình gặm nhấm nỗi đau còn hơn để người anh yêu phải thiệt thòi. Jiyong bức bối quá ra khỏi nhà hít thở không khí trong lành 1 chút, anh nhân cơ hội đó gọi cho Seungri 1 chút không cậu sẽ giết anh mất, nhạc chờ vang lên chỉ vài lần cậu đã bắt máy, bên kia không khí ồn ào nhức nhối, xem ra cậu lại đang tiệc tùng ở đâu đó rồi, anh thở dài:
- Em đang bận à, lát gọi lại anh nhé.
- Không đâu, anh đợi 1 lát.
Chưa đến 1 phút sau, Seungri đang ở buổi tiệc của 1 anh bạn diễn viên người Thái đã xin phép mọi người ra ngoài 1 chút tìm chỗ yên tĩnh hơn nghe điện thoại của anh:
- Đây em đây rồi!
Jiyong thấy may mắn, lúc ấy mà cậu cúp điện thoại thật anh sẽ điên lên mất, anh hơi cáu:
- Lại tiệc tùng ở đâu thế?
- À 1 diễn viên bên này ấy mà anh, hì.
- Không có anh có vẻ em thoải mái vui vẻ gớm nhỉ.
- Không mà, mấy hôm nay anh làm gì mà không gọi được thế, nhắn được vài tin cũng mất hút thế?
- À anh ở nhà mà, sợ bố mẹ nghe thấy không hay.
- Nghe điện thoại bình thường cũng không được à, sao lạ vậy. Bố mẹ anh đâu có khó tính đến vậy đâu?
- À... thì...
- Đừng nói là anh giấu em việc gì đấy nhé.
- À... không... không có gì mà.
- Thật sao?
- Ừ,. Thôi em chơi tiếp đi, tối nhắn tin cho anh.
Jiyong vội vã cúp điện thoại, đầu giây bên này Seungri cau mày lại. Cậu biết chắc chắn đã xảy ra việc gì đó nhưng anh lại không nói cho cậu.
Tâm trạng Seungri bỗng dưng bồn chồn bất an hơn, cậu có cảm giác đó là 1 việc khá nghiêm trọng. Nhưng cậu không biết làm như thế nào để biết được sự thật... Seungri quyết định buổi tối phải tra hỏi anh cho bằng được mới được.
Jiyong nghe điện thoại xong tha thẩn bước 1 mình đi lòng vòng quanh hồ gần nhà 1 chút, anh thực sự cần ổn định lại tâm trạng lúc nào cũng căng thẳng của mình. Jiyong kiếm mỏm đá nhỏ ngồi bệt lên, anh nhìn không gian rộng lớn trước mắt mà lòng trống trải lạ lùng, 1 cảm giác thật đáng sợ. Không hẳn vui cũng không hẳn buồn mà là hoang mang sợ hãi mọi thứ. Anh rất rất muốn chạy trốn khỏi nhà nhưng lại không thể, bởi đó là bố anh, tương lai anh vẫn phải đối mặt, vậy hãy để ông mắng chửi anh cho đến khi nào vơi đi sự tức giận của ông dù chỉ là 1 chút.
Jiyong cứ ngồi như vậy rất lâu, anh không biết bố anh ngồi ở trên lầu uống trà với bạn cờ đã để ý cậu con trai mình từ lâu. Nhìn dáng vẻ cô đơn mệt mỏi của anh, lòng ông nhói lên. Ai đã khiến anh trở nên như vậy chứ? Nếu anh cứ sống như 1 người bình thường, yêu và kết hôn với 1 cô gái thì dù cô ta có xấu xí hay hư hỏng 1 chút ông cũng sẽ cố gắng chấp nhận dù không thích.
Đằng này... ông thở dài 1 hơi. Bố mẹ nào chả thương con nhưng không phải thương là phải chiều theo mọi quyết định của con cái, cần phải nắn con đi đúng đường trở lại. Nghĩ vậy ông xin phép bạn mình rồi đi đến chỗ Jiyong đang ngồi, cố kiềm chế cơn tức giận của mình để nói chuyện với anh 1 lần. - Jiyong...
Có tiếng gọi làm Jiyong giật mình quay lại, thấy bố đang đứng ngay trước mắt anh có chút sợ hãi hơi hơi lui người lại:
- Bố... bố...
- Ngồi im đấy đi.
Ông lại gần ngồi cạnh anh. 2 người im lặng 1 lúc lâu không ai nói với ai câu nào thì bố anh lên tiếng:
- Mấy ngày hôm nay bố đã suy nghĩ rất nhiều rồi, bố sẽ tha thứ cho con, dù gì con cũng là con của bố, trách mắng hay đánh con thỏa mãn sự giận dữ của bố nhưng cũng khiến bố đau lòng hơn thôi...
Jiyong bất ngờ khi nghe bố anh nói như vậy, anh kiềm chế bật khóc vì sung sướng:
- Bố... con cảm ơn bố rất nhiều, bố con thực sự cảm ơn bố rất nhiều!
- Không có gì, chúng ta là gia đình mà, bố sẽ bỏ qua tất cả, chỉ cần con chia tay với cái người con đang quen bây giờ đi, bố không bắt con yêu phụ nữ ngay, cứ từ từ tiếp xúc rồi cố gắng tạo cơ hội xem thế nào. Bố sẽ không giục con bất cứ điều gì, chỉ cần con cố gắng tiếp xúc với phụ nữ con sẽ tự khắc...
Jiyong hoang mang ngẩng đầu lên:
- Bố, bố nói gì vậy? Không phải bố nói sẽ tha thứ cho con sao?
- Đúng vậy, bố sẽ quên chuyện này đi. Coi như không có việc gì, chỉ cần con...
- Bố... con không thể làm như bố mong muốn được, con xin lỗi...
- Cái gì?
- Con không thể chia tay với người ấy, càng không thể yêu phụ nữ, bây giờ không, cả đời này cũng không thể, con xin bố, hãy hiểu cho con đi bố.
- Vậy cả đời này anh định cứ như thế này, giấu giấu diếm diếm đi lại với 1 thằng đàn ông rồi không lấy vợ sinh con à? Anh muốn sống 1 cuộc sống chui lủi như tội phạm thế à? Anh có nghĩ đến cái gia đình này không? Có nghĩ đến bố mẹ anh không? Tình yêu của anh to lắm à? To hơn cả chúng tôi, to hơn cả tương lai của anh sao?
- Bố à... nghe con nói đã! Con thực sự không thể khống chế tình cảm của mình... con..
- Im ngay! Tôi nuôi anh là 1 thằng đàn ông tử tế từ bé, tôi có để anh thiếu thốn gì không? Anh muốn làm ca sĩ tôi cũng để anh làm, anh muốn tự do tôi cũng không cản, đến giờ anh lại đòi yêu 1 thằng biến thái nào đó ư?
- Bố, bố không được gọi em ấy như thế!
- Vậy tôi nên gọi thế nào? Thánh thần hay gì? Tôi không bao giờ chấp nhận việc này, 1 là anh bỏ cái thứ tình yêu điên rồ của anh đi ngay lập tức, nếu không đừng bao giờ gọi tôi là bố nữa.
- Bố! Con xin bố... bố giết con đi còn hơn.
Jiyong mệt mỏi gục đầu xuống:
- Bố... nếu được lựa chọn bố nghĩ con sẽ chọn thứ tình yêu đối với bố là điên rồ kia sao? Bố nghĩ con muốn điều đó xảy ra sao? Không phải người ấy thì cũng sẽ là 1 người khác bởi đó là khuynh hướng giới tính của con chứ con không có quyền lựa chọn bố à...
- Tôi hỏi lần cuối, anh có chia tay với cậu ta không?
- Con không thể thưa bố!
- Súc sinh!
- Bố...
- Khốn nạn!
- Con xin bố...
- Im đi!
Bố Jiyong tức giận không buồn nghe anh nói nữa mà đứng dậy trở về nhà. Jiyong mệt mỏi gục xuống không thể làm gì khác. Anh không ngờ bố lại quyết tâm đến vậy, anh phải làm sao đây? Hàng ngàn câu hỏi đặt ra, đứng trước chữ tình và chữ hiếu anh chẳng thể lựa chọn, bố là người sinh ra anh, nuôi nấng anh, là gia đình của anh nhưng người ấy cũng là cả thế giới của anh. Làm sao có thể? Anh phải làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro