Chương 56: Thái độ của bố Jiyong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả nhà 4 người vui vẻ hòa hợp cùng nhau. Mặc dù giữa Seungri và mẹ có chút ngượng ngùng chưa thể xóa nhòa ngay nhưng bầu không khí không hề tệ.
Bà cố gắng nói chuyện với cậu và cậu cũng rất lễ phép đáp lại. Mẹ Jiyong vốn đã ưa cả 4 thành viên của Big Bang lại thân thiết nhất với Seungri, thế nên bà nhanh chóng có cảm tình với cậu bé dù với tư cách nào đi nữa. Quả thật dành thời gian nói chuyện với cậu mới thấy Seungri là 1 người tử tế, tốt tính, hiếu thảo và giao tiếp tốt. Bà chỉ là 1 người mẹ đơn giản, người con trai bà yêu lại tốt như vậy, dù có đôi chút khác biệt bà vẫn hoàn toàn hài lòng. Bà dịu dàng nhìn cậu:
- Con cứ ở lại đây vài hôm chơi, bố Jiyong mấy hôm nay hơi khó ở 1 chút con cứ mặc kệ ông ấy, việc của 2 đứa là do 2 đứa quyết định. Mấy người như bác già rồi, không theo bọn con cả đời được, vì vậy cứ làm gì mình cảm thấy đúng và không hối hận là được. Hôm nay con đến đây nghĩa là con cũng biết bác trai đang tức giận thế nào, dù gì 2 đứa cũng phải đối mặt, bác khuyên nhiều rồi nhưng ông ấy càng già càng ương bướng, thôi thì cố gắng vậy.
- Dạ con biết rồi, con cũng chuẩn bị tinh thần rồi ạ, không sao đâu ạ.
- Ừm thế thì tốt. Giờ con đi thay quần áo ra cho thoải mái. Jiyong đâu? Dẫn em nó vào phòng thay đồ đi, đứng ở đó làm gì?
Jiyong đang đứng tựa ở cửa nhìn Seungri thì bị mẹ gọi giật, anh giật mình 1 chút rồi trả lời:
- Vâng con biết rồi.
- Vào phòng con mà thay, lấy cho em mấy bộ thoải mái của con ấy, có mấy bộ mẹ giặt sạch để trong ngăn kéo tủ thứ 3 ấy.
- Vâng.
Jiyong dẫn Seungri vào phòng, mẹ anh nhìn theo mỉm cười nói với Dami:
- Đừng gọi 2 đứa nó để cho chúng tâm sự 1 chút.
- Dạ mẹ, mẹ tâm lý ghê.
- Lại còn không, ai bảo tôi sinh ra 2 cái người bướng bỉnh như chị em cô chứ.
- Hihi, mẹ của con là nhất!
2 người cùng nhau đi vào phòng Jiyong, anh thuận tay khóa cửa lại.
Jiyong xô Seungri vào tường hôn say đắm. Lẫn sâu trong mớ cảm xúc hỗn độn mấy ngày qua của anh là nỗi nhớ cậu da diết anh cố chôn vùi xuống đáy lòng.
Nụ hôn của anh vừa cuồng nhiệt vừa vội vã khiến Seungri mất thăng bằng suýt ngã xuống, cậu nói nhỏ:
- Anh điên à, đây là nhà anh đấy, để bố mẹ nhìn thấy chết chắc.
- Không sao, mẹ cho chúng ta cơ hội mà, bố anh chưa về đâu.
- Nhưng...
- Suỵt, chuyên tâm 1 chút đi.
Jiyong không nói gì nữa nhắm mắt lại cắn nhẹ môi cậu, sộc lưỡi vào miệng tìm kiếm lưỡi cậu cùng chơi đùa. Seungri cũng không phản đối nữa thuận theo Jiyong, 2 người đắm đuối bên nhau 1 lúc thì Jiyong ý thức được việc không thể thân mật quá lâu trong phòng bèn tiếc nuối đẩy nhẹ cậu ra không quên hôn nhẹ thêm 1 cái vào môi cậu.
Jiyong nhìn ánh mắt lấp lánh của người anh yêu bỗng thấy lòng bình yên kì lạ. Không biết vì sao nhưng mỗi lần chìm vào đôi mắt ấy anh cảm nhận được sự mạnh mẽ của bản thân và quyết tâm cao độ trước mọi khó khăn phía trước. Jiyong xoa nhẹ má cậu thở dài:
- Ngốc này em đến đây để làm gì chứ?
- Em muốn đến nghe mắng cùng anh, bị bố đánh cùng anh, em không muốn anh phải chịu điều đó 1 mình. Tình yêu là của 2 người, vì sao luôn là anh phải chịu đựng? Em mạnh mẽ hơn anh nghĩ nhiều đấy!
- Ngốc! Là anh xót em, em đau lòng, anh không chịu được.
- Em sẽ không đau lòng đâu, bố có nói gì em cũng bỏ ngoài tai hết.
- Haha... được rồi, giờ thì thay quần áo ra ngoài đi, ở lâu quá trong này không hay lắm.
- Ừm!
2 người thay quần xong đi ra ngoài, Dami và mẹ đã nấu xong bữa tối và đang bày ra bàn. Seungri nhanh chóng chạy ra giúp bà bê 1 vài thứ. Đúng lúc ấy bố anh về nhà, ông sững người lại khi thấy cậu đang ở trong nhà mình, Dami nhìn thấy vội vàng đỡ lời:
- Bố về rồi ạ... bạn... bạn... bạn Jiyong... đến... đến.... chơi....ạ
Seungri run run tay vội vã cúi gập người:
- Bác đã về ạ, cháu là Seungri ạ.
Ông đã hiểu ra mọi việc, thật nực cười, ông quay sang Dami gắt:
- Từ khi nào mà ai cũng mang về làm khách được thế?
- Bố...
- Im ngay!
Seungri bối rối không biết phải nói gì nữa thì mẹ anh chạy ra:
- Ông già nói lung tung gì thế, Seungri con vào nhà dọn bàn nốt giúp bác đi. Ông về thay quần áo rồi ra ăn tối thôi.
- Không cần, tôi không thích ăn cơm với người lạ.
- Ông già này...
- Tôi không ăn nếu có 2 đứa nó được chưa? Bà để tôi phải thẳng toẹt ra à?
Seungri nghe thấy bố anh nói như thế không biết nên làm sao, cậu cúi đầu xuống bối rối, Jiyong kéo tay cậu:
- Đi thôi Seungri, nếu bố không muốn bọn con xuất hiện trên bàn ăn thì bọn con không ăn nữa. Cả nhà ăn cơm ngon miệng.
Nói rồi anh kéo Seungri vào phòng mình đóng sầm cửa lại. Seungri khẽ gắt:
- Anh nói gì vậy, sao đóng sập cửa trước mặt bố thế được.
- Không sao, anh vẫn thế.
- Ừm...
- Đói không?
- Không sao đâu, xem ra đúng là bố anh ghét chúng ta thật.
- Chứ em nghĩ sao? Nghĩ bố anh sẽ hớn hở đón em như mẹ à?
- Không mà nhưng không nghĩ bác ghét thế.
- Haha...
2 người trở về phòng mà chưa có hột cơm nào vào bụng. Ở ngoài kia, bố Jiyong thản nhiên:
- Ăn cơm thôi.
- Ông quá lắm, dù gì người ta cũng là khách!
- Tôi còn chưa nói bà đấy, ai cho phép bà để mấy người không đâu đi lại tự do trong nhà này thế? Ai là khách? Thật vớ vẩn!
- Ông!
- Ra ăn cơm ngay!
- Cậu ta đã đến tận đây rồi, ông cũng lịch sự 1 chút.
- Tôi còn muốn đuổi thẳng cổ cậu ta đi nhưng còn giữ lại chút lịch sự nên bà tốt nhất đừng chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi. Hiểu không?
- Được rồi, đi ăn đi!
- Cấm bà mang cơm vào cho cái lũ bọn nó, cơm nhà này không phải để nuôi cái bọn biến thái đấy hiểu chưa?
- Ông... be bé cái mồm lại đi!
- Sao tôi phải bé, nhà tôi tôi muốn nói gì ai cấm được tôi?
Trong phòng 2 người nghe rõ mồn một một từng câu của bố Jiyong. Không khí lúc ấy thật tồi tệ, anh muốn an ủi cậu 1 câu nhưng không thể cất nên lời bởi đấy là bố anh. Chính là bố anh đang miệt thị 2 người, anh có thể nói gì đây?
Seungri nhợt nhạt cười:
- Không sao đâu, mấy câu này em nghe nhiều rồi. Haha. Chắc anh chưa quen lắm hả? Em ngủ 1 chút nhé đi máy bay mệt quá!
- Ừm nghỉ ngơi chút đi.
Seungri nói vậy và nằm xuống chùm kín chăn. Jiyong muốn nằm xuống bên cạnh nhưng sợ có ai vào bất ngờ nên đành ngồi ra bàn đọc sách nghỉ tạm.
Seungri chùm chăn nằm im không nhúc nhích như đã ngủ say nhưng kì thực cậu không thể nhắm mắt được, cậu có chút chút sợ hãi bởi thái độ quá gay gắt của bố anh cộng thêm nét mặt mệt mỏi của anh khiến trái tim cậu đau đớn vô cùng. Cậu và anh ở chung trong 1 phòng, cả 2 đều tỉnh nhưng không ai nói với ai câu nào, thời gian cứ thế trôi 1 cách chậm chạp, ngoài kia cả nhà anh đã ăn cơm xong, đồ ăn còn thừa bố đổ hết đi chứ không cất vào tủ lạnh như mọi khi.
Mẹ Jiyong và Dami sửng sốt khi thấy ông làm như vậy, bà quát lên:
- Ông điên à? Sao ông làm thế? Muốn chúng nó chết đói ông mới vừa lòng à?
- Phải, nếu bọn nó đói mà chết được thì tốt!
- Ông quá lắm rồi, tôi không thèm nói chuyện với ông!
- Bà thì biết gì, chỉ biết bênh chúng nó mù quáng. Về phòng ngay, cả con Dami nữa!
Bố Jiyong quát ầm lên. Ông thực sự ghét 2 người trong kia đến mức không muốn chia sẻ bất cứ thứ gì với họ, đối với ông, sự xuất hiện của Seungri như là 1 lời chế giễu dành cho chính ông vậy, cậu ta là ai mà dám đến nhởn nhơ trong nhà ông?Cậu ta đã là cái gì ở đây mà gọi vợ ông là mẹ? Thật quá nực cười, cậu ta nghĩ chỉ cần như vậy ông sẽ cho phép cậu ta và con trai ông diễn cái trò tình yêu điên rồ của bọn chúng ư? Không! Không bao giờ có chuyện đó, ông sẽ không bao giờ chấp nhận cậu ta, đừng có hòng khiến ông thay đổi quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro