Chương 57: 1 ly mì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã về khuya, cả nhà đi ngủ cả. Jiyong và Seungri đã dậy nhỏ to thì thầm vài câu chuyện với nhau. Anh đói bụng vô cùng nhưng không dám nói ra, Seungri cũng vậy, cậu không ăn gì cả 1 ngày ngồi máy bay rồi đến đây luôn thời gian đâu nghĩ đến ăn uống. Jiyong nhìn nét mặt ỉu xìu của cậu hỏi nhỏ:

- Đói không?
- Chút chút.
- Ra ngoài đi ăn thịt nướng nhé, gần đây có quán ngon lắm.

- Vâng. Đi đi anh.

2 người hí hửng đi ra cửa thì phát hiện ra cửa đã bị khóa chặt bằng 1 cái chìa khóa mới. Jiyong than trời, bố anh đúng là hơi quá đi, khóa cửa không cho ra ngoài, anh thở dài:

- Xem ra không đi ăn được rồi, vào tủ lạnh kiếm gì ăn tạm thôi.
- Vâng.

- Hôm nay ngoan thế, vâng với dạ không à.

- Ngoan chứ, hihi.

Jiyong cười trêu cậu 1 câu cho thoải mái, nhưng khi nhìn đến tủ lạnh trống trơn không chút đồ ăn, anh không còn đùa được nữa. Thực sự lúc này anh đang rất đói, anh biết cậu còn đói hơn vậy mà trong nhà chẳng có gì ăn được. 2 người tiu nghỉu nhìn nhau, bỗng Seungri bảo:

- À hình như trong vali em con hộp mì với kẹo đó, đợi em chút.
Nói rồi cậu vào phòng dành cho khách lục vali tìm được 1 cốc mì ăn liền cùng vài viên kẹo socola sót lại thêm 2 lon cola.
- Chỉ còn 1 ly thôi chán quá. Em còn cả cola với kẹo nữa này, anh ăn mì đi em thích kẹo hơn.
- Sao mà ăn kẹo no được ngốc này.
- Không sao mà em thích đồ ngọt mà.
- Đừng có luyên thuyên, em thích gì anh không biết sao?
- À... vậy nấu lên đi rồi chia đôi đi, cho nhiều nước 1 chút.
- Ừ, anh nấu mì ly ngon lắm đó.

- Thật sao? Mau nấu đi!

2 người hí húi đun nước nấu mì, món mì đơn giản xong ngay sau 5p. Cả 2 ăn chung trong ly, cậu cũng cố ăn thật chậm để dành cho anh phần nhiều hơn 1 chút. Jiyong nhận ra điều đó, giây phút ấy anh thật cảm động. Bọn họ yêu nhau đến với nhau dù trải qua 1 vài chuyện buồn nhưng chưa bao giờ thiếu thốn tiền bạc hay vật chất. Hồi còn là thực tập sinh, khi có đồ ăn ngon cậu thường giành phần hơn, bởi là em út trong nhóm nên các anh nhường thêm 1 chút. Thế nhưng ngày hôm nay, cả 2 đều đói bụng, chỉ có 1 ly mì, cậu đã muốn nhường cho anh. Tình cảm của cậu, trái tim của cậu anh ngày càng cảm nhận được rõ rệt hơn qua những thứ nhỏ nhặt như vậy. Anh lên tiếng:

- Em ăn chậm thế để nhường anh đấy à?
- Đâu có, tại nóng quá em không ăn nhanh được.
Cậu chống chế vu vơ bằng 1 câu nào đó. Anh cũng không cố gắng bóc trần lời nói dối đầy gượng gạo của cậu, anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói nhỏ:
- Seungri này, ly mì này, em có thể quên nhưng cả đời anh sẽ không quên mùi vị của nó. Chắc chắn như vậy!

- Ngon đến vậy sao? Chắc vì anh đói quá đấy, anh mau ăn nốt đi em không ăn nữa đâu, chả ngon gì.

Jiyong gắp thêm 1 gắp mì to đưa lên miệng cậu:

- Ăn thêm miếng này đi rồi anh ăn nốt, ngon hay không cũng phải ăn!

Bất đắc dĩ Seungri há miệng ăn thêm 1 miếng. Jiyong cười cười nhìn cậu rồi ăn nốt vài sợi mì lèo tèo còn sót lại trong ly rồi húp cạn sạch sẽ nước dùng. Anh quay sang nhìn Seungri, Seungri à, anh sẽ mãi nhớ ngày hôm nay, nhớ sự dũng cảm của em khi sẵn sàng cùng anh đối mặt với bố, nhớ sự hi sinh nhỏ bé của em, nhớ ánh mắt lấp lánh của em, nhớ tô mì của em, nhớ tình yêu của em dành cho anh, anh sẽ khắc ghi trong lòng. 1 ngày Jiyong anh còn sống trên cõi đời này, anh sẽ yêu em nhiều hơn nữa, anh sẽ dành tất cả mọi thứ anh có cho em ...

- Này nghĩ gì mà thừ người ra thế? Uống cola này anh!

Seungri gọi Jiyong 2 câu anh mới trả lời, anh bừng khỏi dòng suy nghĩ miên man xoa xoa đầu cậu:

- Không, nghĩ vu vơ thôi. Ăn xong còn có nước ngọt nữa, bữa tối của chúng ta cũng cao cấp đó chứ.
- Phải ha, ngon phết chứ đùa, nhà hàng 2 sao đó.
- Haha, uống nhanh rồi về ngủ đi, khuya quá rồi. 

- Ừm.

2 người giải quyết tạm thời cái bụng rỗng của mình xong chia nhau về 2 phòng ngủ. Có bố mẹ ở đây Jiyong không dám manh động dù nhìn thấy điệu bộ đáng yêu của cậu anh chỉ muốn đè ra hôn cho thỏa lòng mong nhớ. Bọn họ trở về phòng ngủ mà không biết có 1 bóng người vẫn dõi theo mình, đó là bố Jiyong. Ông đã theo dõi từ khi 2 người định ra ngoài ăn thịt nướng đến khi chia nhau ly mì. Trong lòng ông dâng lên 1 cảm xúc khó có thể gọi tên. Nhìn ánh mắt cậu con trai ông nhìn người ta, cái xoa đầu dịu dàng của anh ông hiểu rằng trái tim của anh thực sự yêu thương người đó, nhìn cái cách người kia chia cho con trai ông nửa ly mỳ rồi cố gắng ăn thật chậm... ông không biết nên có cảm xúc như thế nào. Tình cảm của bọn họ chắc chắn đã lâu không phải ngày 1 ngày 2 như ông nghĩ, cái cách họ chăm sóc đối xử với nhau thật hòa hợp khiến ông biết rằng nó đã duy trì trong 1 thời gian dài. Bố Jiyong thở dài đầy mệt mỏi, sao mọi việc lại đến cơ sự này cơ chứ. Giá như... giá như cậu ta là phụ nữ thì thật hoàn hảo, ông sẽ sẵn sàng ủng hộ hạnh phúc cả đời của 2 người... thế nhưng... lại là 2 thằng đàn ông... ông biết làm sao chấp nhận được sự thật này đây? 

- Này ông làm gì còn đứng đây chưa đi ngủ đi?
- Không làm gì, định ra uống nước mà nghĩ ngợi linh tinh 1 chút.
- Già rồi thì nghĩ ít đi, đi ngủ sớm đi không mất ngủ cả đêm đấy.

- Còn bà dậy gì giờ này? 

- Tôi định dậy làm cho con trai tôi ít đồ ăn, ông không xót nó nhưng tôi xót, cả ngày hôm nay 2 đứa nó chưa được ăn gì, 1 thằng thì nghe ông mắng đến no bụng, 1 thằng bay từ Thái Lan về ngay đây không kịp ăn. 

- Không cần đâu, bọn nó vừa ăn rồi!
- Hả?
- Tôi vừa thấy chúng nó ăn mì với nhau rồi.
- Thật sao?
- Tôi nói dối bà chắc?
- Vậy thì tốt. Mà ông đứng rình bọn nó đấy à?
- Bà điên à, ra vô tình bắt gặp thôi.
- Ông cũng khó nó vừa thôi, sự việc đã rồi, cấm đoán hay ngăn cản được gì đâu. Vui vẻ mà chấp nhận có hơn không?
- Tôi không chấp nhận được mối quan hệ như thế, còn gia đình họ hàng còn dòng họ. Bà mù quáng theo chúng nó chứ tôi không thể!
- Được rồi, là tôi mù quáng. Tôi chỉ là 1 người mẹ, con tôi hạnh phúc là tôi vui, mặc kệ những cái khác. Bắt nó lấy 1 người nó không yêu cả đời nó có được vui vẻ không? Việc gì phải thế chứ?
- Vậy để nó qua lại với 1 thằng đàn ông thì hạnh phúc chắc? Người đời phát hiện ra người ta sẽ xỉa xói dè bỉu nó đấy!
- Vậy thì giấu thiên hạ đi, chúng ta biết với nhau là được!
- Bà thật là nông cạn, không tranh luận với bà nữa, đi ngủ.
- Được thôi, tôi cái gì cũng kém được chưa, con tôi tôi xót. 
- Đi ngủ!

- Được rồi,

Bố và mẹ Jiyong cũng đi ngủ. Đêm hôm ấy cả 5 người nhà họ đều thao thức với những suy nghĩ riêng của mình, màn đêm im lặng bao trùm gia đình họ Kwon nhưng không ai trong số họ thanh thản, bố Jiyong vẫn trằn trọc với những hình ảnh vừa nhìn thấy, ánh mắt hạnh phúc của con trai ông khiến trái tim ông nhói lên từng cơn, mẹ anh cũng đang suy tư để thuyết phục ông chồng cố chấp của mình, Dami cũng lo lắng cho 2 người không ngủ được. Trái ngược lại 2 nhân vật chính lại thư thái hơn nhiều, không phải 2 người không lo lắng mà bởi cảm giác đang được ở rất gần người yêu tiếp thêm cho họ sức mạnh và tạm quên đi những muộn phiền. Jiyong leo lên giường nhắn tin cho cậu:

- Đang làm gì đó?
- Ở trong nhà anh chứ làm gì?
- Haha ý anh là đang làm gì trong phòng?
- Em nằm trên giường, chân gác vào con gấu bông Gaho của anh. Gối ở đâu anh?
- Tủ màu vàng ấy, chăn thì ở tủ bên cạnh. Lấy cả đồ mát xa trong nữa ra, đi cả ngày hôm nay mệt lắm không?
- Không sao mà, quên mất sạc ở khách sạn rồi, mang sang cho em mượn đi,

- Đợi 1 chút.

Jiyong vội nhảy xuống cầm bộ sạc mang sang gõ nhè nhẹ cửa phòng Seungri, cậu cũng đứng ngay cánh cửa chờ anh, 2 người lén lút như phạm tội khiến Jiyong phụt cười, anh nói nhỏ:

- Làm gì lén lút đến vậy chứ?
- Sợ ai thấy đó, được rồi anh về phòng đi!
Giọng cậu thì thầm vào tai anh ngưa ngứa khiến miệng anh chỉ muốn cắn cho cậu mấy cái, anh thấp giọng cười trêu:
- Cho anh vào chơi 1 chút!
- Không được, anh điên đấy à, về phòng ngay.

- Đùa chút thôi, ngủ ngon.

Jiyong liếc nhanh ngoài phòng khách 1 chút, không thấy ai anh nhanh chóng chạm nhẹ vào môi cậu 1 cái rồi vụt chạy đi ngay lập tức, Seungri sững sờ bởi hành động liều lĩnh của anh, cậu muốn cáu nhưng không thể hét lên được đành cắn răng chửi thề nho nhỏ:

- Chết tiệt! muốn giết người ghê!
Buổi tối không êm ả đã trôi qua như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro