Chương 58. Cuộc chiến với Bố Jiyong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Seungri dậy sớm len lén ra ngoài khi trời vừa tờ mờ sáng, cậu mới ngủ được 1 chút nhưng Seungri vẫn biết ý cố gắng dậy sớm. Mẹ Jiyong đã dậy từ bao giờ, bà đang tưới cây ngoài vườn. Seungri chạy ra hí hửng:

- Mẹ ơi, mẹ dậy rồi ạ.

Nghe thấy có tiếng gọi, mẹ Jiyong quay lại cười cười:

- Seungri dậy sớm thế con. Lạ nhà không ngủ được à?

- Dạ có 1 chút, con cũng hay dậy sớm nữa. Dậy sớm thấy khỏe cả ngày ấy ạ.

- Ừ đúng đấy, thanh niên nghĩ được vậy là tốt. Mẹ thấy thanh niên bây giờ toàn thấy thức đêm rồi ngủ nướng đến trưa thôi, không biết bảo vệ sức khỏe mình gì cả. Jiyong cũng toàn vậy thôi!

- Dạ… 
Seungri ho nhẹ, cậu đâu dám nói với bà rằng cậu cũng thường xuyên như vậy, 1 năm chắc cậu dậy sớm được cỡ 1,2 lần đã là nhiều. 2 người hào hứng trò chuyện với nhau cùng tưới cây và nấu bữa sáng, bà đẩy Seungri vào nhà không cho cậu phụ cùng:
- Sao để con nấu được, con là khách cơ mà, đi nghỉ thêm đi lát mẹ gọi dậy.

- Không sao mà mẹ, con muốn xem mẹ nấu 1 chút, chị Dami nói mẹ nấu canh ngon lắm, con lại chẳng biết nấu, nhiều khi ở nhà muốn nấu tự ăn mà đâu có biết làm đâu. 

- Ừ vậy mẹ dạy con nấu nhé, cái này đơn giản thôi, cho nguyên liệu đúng thứ tự là được. 

- Vâng, con rửa cái này mẹ nhé.
- Ừ ừ, rửa cho mẹ cả rau bên kia nữa.
- Vâng, xong con bóc hành nhé.
- Ừ, con làm cũng giỏi đó chứ.
- Đâu có ạ, con chỉ biết phụ việc lặt vặt thôi à, trước con có tham gia mấy chương trình nấu ăn bên Nhật.
- Vậy hả? Mẹ thi thoảng cũng thích ăn đồ Nhật lắm.
- Vậy hôm nào con làm cho mẹ ăn thử nhé, con học được kha khá món đó, nhưng không có ngon lắm.
- Nhất định vậy nhé.

- Vâng mẹ, hì. 

- Thôi được rồi để mẹ làm nốt. Con vào gọi Jiyong dậy đi, tối qua 2 đứa có được ăn tử tế, dậy ăn chút.

- Tối qua anh ấy ngủ muộn lắm ạ, kệ đi mẹ.

Mẹ Jiyong cười cười trước câu trả lời vô tâm của Seungri. Đúng là thanh niên! Seungri cũng nhận ra câu nói của mình có chút gian tình, cậu luống cuống muốn giải thích nhưng không biết nên nói sao, bà thấy vậy cũng không làm khó cậu chỉ nói:

- Ngủ muộn cũng phải dậy ăn chút gì chứ, cứ vào gọi nó dậy đi.
- Dạ nhưng....
- Sao con?
- Bác trai... có vẻ... sẽ không vui đâu ạ, tốt nhất cứ để con ra ngoài ăn cũng được ạ.
- Sao thế được, con đến đây phải ra ngoài ăn thì mẹ còn mặt mũi nào nữa, kệ cho ông già ấy nhịn vài bữa, không ăn thì thôi. Ông ấy mới là người phải đứng dậy nếu không muốn ăn chứ. 

- Nhưng...

- Không có nhưng gì hết, kệ ông ấy đi. Con không nghe lời mẹ sao? Vào gọi Jiyong đi.

- Vâng thưa mẹ.

Cậu quay vào phòng Jiyong gọi anh dậy theo lệnh của mẹ. Bà nhìn theo bóng dáng cậu bằng ánh mắt trìu mến, đúng là càng nhìn càng thấy ưng, mặc kệ, có người con dâu như vậy bà thỏa mãn rồi, mặc kệ ai nói gì thì nói. 

Seungri định gõ cửa phòng nhưng nhận ra anh không buồn khóa cửa bèn cứ thể xông vào. Jiyong vẫn đang say sưa ngủ trên giường. Gương mặt anh lộ rõ dáng vẻ mệt mỏi cùng những lo âu từ đôi mày vẫn cau lại dù đang ngủ. Seungri xót xa nhìn người yêu như vậy, lòng cậu nặng trĩu, anh đã phải chịu đựng những gì trong mấy ngày này vậy chứ? Cậu hối hận vì không về cùng anh ngay từ đầu, hối hận vì đã không ở bên người cậu yêu vào những giây phút khó khăn nhất. Seungri cứ đứng nhìn anh như vậy 1 lúc lâu, có lẽ do cảm nhận được ánh mắt của cậu, anh từ từ mở mắt tỉnh giấc. Mở mắt ra bóng dáng cậu đứng ngay đó, Jiyong nhếch mép anh cứ ngỡ mình nằm mơ bèn dụi dụi 1 chút, cậu cười cười:

- Chắc anh không nghĩ là đang mơ gặp em đâu nhỉ?
- Hả?
- Chắc sáng nào cũng mơ thấy em à?

- Haha ...

Bị nói trúng tim đen Jiyong chỉ cười cười cho qua. Anh dụi mắt giở trò:

- Kéo anh dậy đi, anh không ngồi lên được!

- Nếu anh định ôm em thì bỏ ngay ý định đó đi vì em đang mở cửa phòng anh đây.

Seungri lạ gì trò này của Jiyong nữa, cậu liếc mắt khinh thường. Jiyong nhún nhún vai:

- Vậy thôi, tự dậy cũng được.
- Nhanh đi mẹ gọi dậy ăn sáng đó.
- Ăn ở nhà làm gì, anh dẫn em ra ngoài ăn.
- Không thích, mẹ bảo ăn ở nhà rồi.
- Có ăn cũng không được ngon ăn ở nhà làm gì? Mà tự khi nào Seungri của anh gọi mẹ ngọt vậy chứ?

- Em vẫn gọi xưa nay mà. Với cả… anh vẫn ăn cơm cùng gia đình dù bố anh có mắng ra sao anh vẫn ăn cùng đó thôi, không cần vì em mà phải ra ngoài đâu. Em đến đây để chịu đựng cùng anh chứ không đến để anh chiều chuộng, có chiều thì về kí túc chiều, em không ngại đâu.

Jiyong sao không hiểu tấm lòng của Seungri chứ, cậu làm tất cả chỉ mong gia đình anh không kì thị mối quan hệ của 2 người. Thành thực mà nói, đó là bố anh, bố anh mắng chửi anh anh có thể chịu đựng và cho qua nhưng còn cậu, để 1 người xa lạ dùng những lời lẽ không hay mỉa mai mình, cậu sẽ tổn thương bao nhiêu. Nhưng cậu không hề tỏ ra buồn bã, hoặc có thể là cố tình tỏ ra vui vẻ nhưng anh vẫn nhận ra chút lo lắng bất an trong đáy mắt cậu, cái đồ ngốc đó, đã bên nhau bao nhiêu năm rồi, anh lại có thể không nhìn ra tâm trạng không ổn định của cậu sao? Đột nhiên ngay lúc ấy anh rất muốn ôm cậu vào lòng, chỉ 1 cái ôm đơn giản thôi để có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau… Nhưng… vấn đề là ở đây đang là nhà anh, bố anh có thể đang nhìn vào… Jiyong thở dài đứng dậy với tâm trạng bứt rứt, không nhịn được anh thò tay nhéo nhẹ vào tai cậu 1 cái rồi nói nhỏ:

- Đừng cố gắng quá, đừng cố tỏ ra vui vẻ trước mặt anh, nhìn em anh không biết em đang vui hay buồn hay sao?
Nói rồi không để cậu phản bác gì, anh lê chân vào nhà tắm đánh răng rửa mặt buổi sáng. Cậu thấy bước chân nặng nề của anh hiểu rằng anh đang đau lòng cho cậu. Seungri không nghĩ nhiều chạy vụt vào nhà tắm ôm chặt lấy anh từ sau lưng thì thầm:

- Em không sao, có anh ở đây đây cũng là nhà em. 

Nói rồi cậu lại vụt chạy ra ngồi ở ghế như không có chuyện gì, toàn bộ quá trình có lẽ chưa đến 10 giây khiến Jiyong đang cầm bàn chải cũng bị bất ngờ. Anh phụt cười nhìn ra ngoài thấy cậu đang thản nhiên ngồi ở ghế nhìn lung tung ra vẻ, cái con người đó thật láu cá. Tình yêu bị ngăn cấm kiểu này, ở 1 mức độ nào đó có chút kích thích khiến anh càng muốn làm nhiều việc sai trái hơn. Jiyong trở nên vui vẻ hơn nhanh chóng làm nốt vệ sinh cá nhân, đúng lúc đó mẹ anh đi vào phòng:

- 2 con xong chưa? Mọi người đang đợi rồi nhanh ra ăn sáng.

- Con xong rồi đây!

Jiyong nói vọng ra. 3 người ra ngoài ngồi vào bàn ăn sáng. Bố Jiyong có mặt từ bao giờ, gương mặt ông khi thấy 2 người đi ra cùng nhau chợt đanh lại nhưng cũng không nói gì. Seungri nhìn ông có chút sợ hãi, cậu ngồi cách ông 2 người lại vừa trùng ngồi đối diện. ánh mắt nghiêm nghị và soi mói của ông chiếu thẳng vào mặt cậu khiến Seungri bối rối vô cùng, cậu thậm chí không dám gắp đồ ăn chỉ cắm mặt vào bát cơm ăn vội vã. Jiyong cũng nhận ra ánh mắt đáng sợ của bố cùng đôi tay đang run run của người yêu nhưng anh lại không thể làm gì lúc đó, nếu giờ anh chăm sóc hay bênh Seungri bố sẽ nổi điên lên mất. Jiyong thở dài nhẹ nhàng bí mật vỗ nhẹ vào đùi cậu như đang an ủi vỗ về. Seungri gật đầu nhẹ tỏ ý không sao, vẫn không dám đánh mắt sang phía Jiyong. Mẹ anh sau 1 vài phút nói chuyện với Dami nhận thấy bầu không khí kì dị trên bàn ăn thì gắt nhẹ:

- Ông già này, ăn đi. Nhìn thế sao mấy đứa nhỏ ăn được. Seungri nữa, con ăn nhiều vào, thử món canh này đi, sáng nay Seungri giúp mẹ làm mấy món này đấy, 2 đứa kia đã bao giờ vào bếp sờ vào con dao chưa không biết? 
- Dạ dạ…
Seungri vội vã cầm bát canh mẹ anh đưa cho, bà cười cười :
- Ăn nhiều lên con, hôm nào mẹ dạy con nấu mấy món này. 

- Dạ vâng….

Bà nhìn thấy nét mặt căng thẳng cực độ của cậu thì không vui ra mặt, cậu bé buổi sáng còn vui vẻ nấu ăn cùng bà, ríu rít như con chim nhỏ kể đủ thứ chuyện cười thế mà giờ lại đang ngồi run lập cập. Có ăn bữa cơm cũng khổ vậy, bà thở dài. Thực tình thuyết phục được chồng ra ngồi chung bàn với bọn nhỏ đã tốn khá nhiều công sức của bà rồi, bà không dám nói gì quá đáng hơn. Thực lòng bà hiểu tính cố chấp của ông nên cũng không biết phải làm sao, Dami càng không dám dây vào, chỉ cắm cúi ngồi ăn. Jiyong không nhìn thêm được nữa, anh đặt đũa xuống nói khẽ:

- Con no rồi, Seungri chắc cũng no rồi. Bọn con ra ngoài 1 lát, đứng lên đi Seungri!
- Cái thói ở đâu con cái lại đứng lên trước người lớn thế hả? Ngồi xuống ăn cơm.

- Bố..

Seungri kéo nhẹ gấu áo anh, cậu không muốn anh gây gổ với bố vì mình. Anh cố gắng hết sức bình tĩnh lại rồi ngồi xuống, bữa sáng trôi qua nặng nề, đồ ăn ngon nhưng có lẽ chẳng ai cảm nhận được điều đó. Ăn xong, bố anh đứng dậy đi vào phòng, Jiyong vẫn im lặng không nói gì, tâm trạng anh khá tệ, Seungri càng không biết làm sao để không khí bớt căng thẳng hơn. Chỉ có mẹ Jiyong là nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay cậu:

- Thiệt thòi cho con rồi, người già hay cố chấp thế đấy.
- Dạ con không sao đâu mẹ, à đồ ăn ngon lắm mẹ ạ.
- Haiz, mẹ có thấy con ăn được gì đâu? Hay giờ ăn thêm 1 chút đi.
- Con no rồi mẹ. 
- Ừ, thế 2 đứa đi ra ngoài chơi cho thoáng đi, ở nhà làm gì. Trưa không phải về đâu, ăn món gì ngon ngon ở ngoài đi!

- Không, sao thế được, con đến đây rồi phải ăn cơm mẹ nấu chứ ạ. Bọn con đi 1 lát rồi về 

- Ừ, Jiyong dẫn Seungri đến khách sạn nhà mình tham quan đi, ở đấy giờ đang vào mùa đẹp lắm. Seungri chưa đến đó bao giờ phải không? Young Bae hay đến lắm, nhanh, con mau dẫn em qua đó chơi đi. Hôm nay bố con không qua đó đâu, mẹ vừa thấy ông ấy hẹn bạn đi chơi golf rồi.

Jiyong vẫn không nói gì, có lẽ tâm trạng anh vẫn rất tồi tệ sau bữa ăn vừa rồi, Seungri phải kéo kéo anh:

- Jiyong, đưa em qua khách sạn nhà anh chơi đi! Nhanh chút em cũng đang tò mò lắm đây, em mới thấy trên ảnh thôi đó.

- Phải đấy, 2 đứa đi mau đi! 

Cứ như vậy Jiyong và Seungri có 1 buổi sáng đi chơi thư giãn sau những ngày căng thẳng đấu trí cùng bố. Tâm trạng nặng nề của Jiyong đã biến mất khi Seungri giở vài trò đáng yêu ra đùa nghịch khiến không khí giữa 2 người lại ngọt ngào như cũ.

#staystrongtop
TOP hyung. Anh mau chóng khỏe mạnh nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro