Chương 59: Suýt bị Bắt gian tại trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong và Seungri đi bộ tới khách sạn của gia đình họ Kwon, kì thực khu nghỉ dưỡng đó không xa gia đình anh là bao, trước thậm chí bố anh còn sống ở đó 1 thời gian nhưng sau này cả nhà đã chuyển ra 1 căn hộ ở gần đó để yên tĩnh và thuận tiện hơn. 2 người sánh vai nhau không nói gì, Jiyong dù tâm trạng đã ổn định hơn nhưng trong lòng vẫn thật xót xa thương cậu. Người anh yêu phải chịu ấm ức như vậy anh không thể làm gì, đó là bố anh… anh có thể làm gì được ngoài việc nói vài câu quan tâm cậu? Đối với anh tình yêu không chỉ là lời nói mà còn là hành động, anh không thể có hành động nào bảo vệ sự sợ hãi bối rối của cậu, anh chỉ có thể nhìn bất lực… Jiyong nén thở dài 1 tiếng, Seungri khe khẽ chạm tay anh nói nhỏ:

- Anh đừng gây gổ với bố nữa. Bác ấy có to tiếng gì với em đâu!

- Nhưng…
- Anh làm thế càng làm bác ấy thấy ác cảm với em thôi, em không sao thật mà. 
- Được rồi, tùy em. Nhưng ở đây nhiều nhất 3 ngày thôi đấy. Rồi em về kí túc hay qua nhà em đi.

- Em biết rồi, em cũng đâu mặt dày ở đây mãi được.

Jiyong xoa đầu cậu, chẳng mấy chốc cả 2 đã đến khách sạn Docle Vita. Đây là 1 nơi anh rất thích đến, anh cũng thiết kế nội thất nơi này khi tình cảm của anh và cậu chưa rõ ràng, khi đó tương lai còn chưa biết ra sao. Anh đã dành riêng 1 phòng cho chính mình để mỗi khi về đây anh lại có thể gặm nhấm nỗi cô đơn riêng mình, vậy mà lần này anh lại được đến cùng với cái con người năm ấy đã gây cho anh bao thương nhớ dằn vặt. Jiyong đột nhiên hoài niệm lại những tháng ngày đơn phương quá khứ, thật quá khó khăn đối với anh. Jiyong sau khi chào hỏi chú quản lý khách sạn xong dắt cậu lên tham quan mấy phòng và khu spa ngoài trời, thậm chí cậu còn gặp lại “ bạn cũ” Gaho nữa. Từ xưa vốn Seungri đã chả ưa Gaho, nó cũng luôn hầm hè mỗi khi cậu xuất hiện, Seungri ngồi xuống sờ sờ tai nó hí hửng:

- Ê anh bạn nhớ tao không? Không ngờ mày bị lưu đày đến đây! 

Gaho trưng ra dáng vẻ hiền lành liếm liếm tay Seungri, cậu bất ngờ quay sang Jiyong:

- Ôi anh xem này, con chó của anh còn nịnh em nữa. Ngày xưa nó cắn em không dưới 3 lần đâu đấy! Nghĩ lại mà ghét!
- Haha, thì hồi đó anh đã mắng nó bao nhiêu còn gì?

- Hồi đó anh cưng nó hơn cả em nữa.

- Đâu có, anh mắng nó nhiều lắm đấy. Nó không hợp em nên giờ mới ở đây đó thôi, nếu hợp thì đã vẫn ở kí túc!

- Thật sao? 
- Đương nhiên!
- Giờ nó hiền hơn nhiều rồi, nhìn cái điệu bộ nịnh nọt của nó này, haha, phát ghét quá! 
- Nó biết giờ em đã nắm trong tay chủ nhân của nó rồi, sao dám manh động như xưa nữa. Phải không Gaho?
- Haha… ghét quá đi thôi!
Ánh mắt Seungri sáng bừng lên, cậu đùa nghịch hành hạ Gaho đủ trò mà nó vẫn im lặng chịu đựng. Seungri chán nản:
- Tưởng thế nào, lớn lên đã xấu hơn hồi bé lại còn chả biết chạy nhảy gầm ghè như hồi bé, chán thế.
- Haha, nó già rồi, em muốn nó cắn em như xưa lắm à?
- Không, chỉ là thấy thay đổi quá thôi.
- Người còn thay đổi nữa là chó, em mấy năm nay cũng khác nhiều mà.
- Ý anh là anh so em với chó á????
2 Người đùa giỡn với Gaho rất lâu, Anh cảm thán:
- Thật tiếc là phòng Tonight đang có khách thuê nếu không anh sẽ mang em vào xem 1 chút, lúc anh cùng thiết kế nội thất, anh chỉ thiết kế có 3 phòng Crayon, Tonight với VIP. VIP chủ yếu thiết kế kiểu độc đáo hiện đại cho fan của chúng ta, phòng của anh thì đúng kiểu của anh rồi còn … 
Nói rồi anh rút điện thoại ra gọi:
- Chú này, chú thương lượng với khách đổi sang phòng khác để cho cháu phòng Tonight trong vài tiếng được không ạ? Miễn phí cho họ chi phí lần này đi ạ. Cháu muốn dùng phòng ấy 1 lát.
Seungri ngạc nhiên quay sang:
- Làm sao phải khó khăn vậy? phòng nào chả vậy? Nghe nói Blue còn trống mà, mình vào ấy xem chút là được, mà anh giỏi đặt tên phòng ghê ha, nghe đã thấy thích rồi. Là em em sẽ đặt là Seungri tuyệt nhất, Seungri chiến thắng. Seungri đẹp trai….
- Haha… sau này anh sẽ xây cho em 1 cái, muốn đặt thế nào cũng được. 
- Không dám đâu, có tiền em sẽ tự xây.

- Anh muốn tặng quà em thôi mà.

- Anh không tặng được thứ gì nhỏ hơn à? Cứ để em áp lực vậy? Anh mà tặng em nguyên cái biệt thự em biết đáp lại thế nào được?

Jiyong cười cười ôm eo cậu theo thói quen:

- Seungri của anh à, nhiều tiền đâu phải lỗi của anh? Em chỉ cần nhiệt tình với anh 1 chút là quá đủ rồi.
- Anh… lưu manh!
- Ơ hơ ý anh là nhiệt tình trên phương diện tình cảm đó, em nghĩ đi đâu vậy chứ?
- Chết tiệt!
- Đang nghĩ đến cái gì vậy? 
- Nghĩ xem giết anh thế nào đây! 

- Haha ngượng rồi kìa! Thôi vào xem mấy phòng 1 chút cho biết đi!

Jiyong bắt đầu dẫn Seungri vào thăm căn phòng của riêng anh, căn phòng tên Crayon không lớn lắm, được thiết kế đơn giản, màu đen trắng chủ đạo và nội thất không nhiều nhưng đều thuộc loại đắt đỏ hiếm có. Seungri đi qua chạm vào bức tranh trên tường ngay phía trên tường, cậu cười cười nhớ lại 1 ngày nào đó của mấy năm trước, hồi đó Big Bang chưa kiếm được nhiều tiền như bây giờ, 2 người ngồi xem vài bức tranh nghệ thuật cùng Top, cậu đã chỉ vào bức tranh này và nói đó là bức tranh duy nhất cậu thấy có chút thu hút, sau này nhất định sẽ mua về treo trong nhà. Thực ra Seungri không quá thích những thứ hội họa kiến trúc cho lắm, cậu chỉ đơn giản chỉ vào bức tranh thấy khá nhất trong đó, không ngờ nó trị giá bằng cả vài cái ô tô thời bấy giờ. Seungri nhún nhún vai không thể tin nổi, lúc đó Jiyong chưa phải là người yêu của cậu như bây giờ đã nói ”Sau này có tiền anh sẽ mua tặng em”, cậu không nhớ mình đã nói gì sau đó bởi kí ức ấy quá mờ nhạt, chỉ là 1 câu chuyện thường ngày của họ. Thế nhưng hôm nay nhìn bức tranh đắt đỏ đó được treo cẩn thận ở phòng riêng của anh cậu chợt thấy bồi hồi lạ lùng, hình như anh luôn nhớ mọi điều cậu nói dù chỉ là những câu nói vui hay cố gắng thỏa mãn mọi điều cậu muốn dù có khó thế nào. Khi mới ra mắt được nửa năm gì đó, tiền hầu như chưa có, công việc lại bận rộn kinh khủng nhưng anh luôn nhớ mua cola để đầy tủ lạnh cho cậu hay mua vài món cậu thích ăn khi rảnh rỗi. Khi đó cậu chưa được lòng mọi người lắm, nhất là anh Top và Dae Sung, quan hệ của họ khá khách sáo, chính anh là người luôn cố gắng giúp họ trở nên thân thiết hơn và bảo vệ cậu mỗi khi gây gổ. Seungri chợt nhận ra… khoảng thời gian quá khứ cậu trân trọng đều có bóng hình của 1 người ở ngay bên cạnh, chăm sóc cậu, bảo vệ cậu…

- Nghĩ gì mà thừ người ra thế? Nhớ bức tranh này không? Hồi trước em thích lắm mà, lúc có khoản tiền lớn đầu tiên anh đã mua nó về định tặng em nhưng… khi đó em đang tránh mặt anh, vậy là mang về đây treo chơi đó. Có muốn lấy về treo ở nhà không?
- Hồi ấy anh lắm tiền vậy sao?
- Không, mua xong tranh đói mấy tháng đó.
- Đồ điên này, em tiện nói vậy thôi, người như em đâu có hứng thú tranh ảnh như anh đâu chứ. Để ở đây hợp lắm, thi thoảng em sẽ qua ngắm 1 chút.
- Ừm… thôi qua phòng Tonight xem 1 chút đi, bác quản lý vừa báo đổi phòng được rồi. 
- Sao cứ phải xem phòng ấy vậy?
- Nó đẹp nhất mà!
- Đẹp nhất sao anh không để lại cho mình?

- Đẹp nhất với em đó, xem thì biết!

2 người vào phòng Tonight. Đập vào mắt Seungri là 1 căn phòng với lối trang trí phóng khoáng, đơn giản đúng gu cậu thích, giường màu trắng tinh cùng bức tường màu đỏ rực tạo nên sự đối lập ấn tượng mà hài hòa kì lạ, nội thất trong phòng chủ yếu là kính mờ tạo nên 1 khung cảnh vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ. “ Đẹp thật đấy!” Seungri thốt lên cảm thán, quả thật nói về mấy thứ nghệ thuật , Jiyong luôn có 1 con mắt thẩm mĩ rất tốt, chẳng bù cho cậu, cậu không mấy quan tâm. Thế nhưng nhìn căn phòng này cậu có 1 cảm giác thích thú và quen thuộc lạ lùng. 

- Thích lắm sao?

- Ừ, đẹp ghê ấy! Sao anh lại có thể thiết kế ra 1 nơi hoàn hảo thế này vậy nhỉ!

- Chắc có mình em thích thôi, phòng này giá thấp nhất và ít người thuê nhất đó.

- Thật sao? Đẹp vậy mà! Tầm nhìn cũng đẹp nữa, vừa đủ ngang trời lại có thể thấy rõ con sông kia, tuyệt vời ghê, em muốn sống ở đây quá!

Jiyong cười cười nhìn gương mặt đang bừng sáng thấy rõ của ai đó, sao có thể không thích được chứ, lúc thiết kế căn phòng này anh đã mang hết sở thích của Seungri đặt vào đây, từ bức tường màu đỏ rực đến nội thất kính mờ, cả chiếc giường màu trắng và những bức tranh chân dung đơn giản… anh nhẹ nhàng đi đến ôm lấy cậu từ đằng sau lưng:

- Cuối cùng ngày này cũng đến, khi thiết kế phòng này, anh đã muốn dành cho 1 người, hi vọng người ấy có thể reo lên khi nhìn thấy nó, thật sự… khiến anh chờ lâu quá, lâu đến mức anh ngỡ rằng sẽ chẳng thể có ngày hôm nay…
Seungri lại bị anh làm cho cảm động, cậu đánh nhẹ vào tay anh:
- Điên thật, sao anh cứ làm mấy chuyện ngốc nghếch như thế này 1 mình thế? Lần sau hãy làm cùng với em hiểu không? Em không muốn anh cô đơn thêm nữa, giờ anh có em rồi…

- Ừm..

2 người luôn là như vậy, rõ ràng luôn ở bên nhau nhưng luôn có cảm giác mơ hồ sợ hãi sẽ mất nhau. Có lẽ chính vì điều đó khiến cho cả 2 luôn dành cho đối phương tình cảm chân thành và hết mình của mình, cả Jiyong và Seungri đều không rõ ngày mai sẽ ra sao, lời thề non hẹn biển không thể thốt ra thành lời, cũng không thể cho nhau 1 tương lai rõ ràng, thế nhưng ngày hôm nay, ở bên đối phương 2 người đều thỏa mã với thực tại này. Đã chọn đi con đường này… sẽ không hối hận. Jiyong siết chặt Seungri hơn, anh muốn lưu lại hơi ấm của cậu trên cơ thể mình cho thỏa nỗi mong nhớ mấy ngày hôm nay. Chuyện xảy ra giữa họ ở Jeju càng khiến Jiyong khao khát Seungri nhiều hơn. Đôi tay không thành thật của Jiyong lại bắt đầu di chuyển trên cơ thể của cậu, Seungri gắt nhỏ:

- Muốn chết à, ai tóm được thì chết chắc, bỏ ra ngay.

Jiyong thầm thì:

- Yên tâm anh dặn bác quản lý rồi, không có ai làm phiền chúng ta đâu, chuyên tâm 1 chút đi, anh nhớ em muốn chết đi được ấy.
Seungri không nói gì nữa, cậu cảm nhận được sự gấp gáp của anh cùng hơi thở dồn dập phả vào tai, bàn tay anh vội vã thò vào sâu trong áo cậu tìm kiếm, giọng nói thủ thỉ nỉ non khiến trái tim cậu muốn tan chảy. Cậu nhắm mắt đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh, 2 người lại rơi vào thế giới vừa ngọt ngào vừa nóng bỏng của họ, tất cả mới chỉ bắt đầu…

***
Chúc mừng anh GD comeback thành công. TOP hyung tỉnh lại. Và quan trọng là shipper Gri
---> tui up chương mới
❤❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro