Chương 60: Suýt bị Bắt gian tại trận ( tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong và Seungri chìm đắm trong cảm xúc nóng bỏng đang có, 2 người hôn nhau say đắm, quần áo từ từ bị cởi ra hết từ lúc nào không biết. Jiyong đẩy Seungri xuống giường, ga giường trắng tinh làm nổi bật thân hình không mảnh vải của cậu, ánh nắng hắt nhẹ những ánh vàng vào căn phòng, bức tường màu đỏ rực ngay trước mắt tạo nên 1 khung cảnh duy mĩ đến lạ kì. Jiyong không kiềm chế được nữa lao vào hôn tới tấp lên mặt và cổ cậu, Seungri hốt hoảng nói nhỏ:

- Khoan đã, kéo rèm vào đã! Ai thấy thì sao!
- Đối diện 4km trở ra không có nhà nào đâu không thấy được, chuyên tâm đi!
- Không được, anh kéo rèm vào đi!
- Lắm chuyện!

- Không thì dậy ngay lập tức!

Jiyong cáu kỉnh bởi con gấu của anh luôn luôn không chuyên tâm trong khi 2 người có hành động thân mật như vậy nhưng cậu mà giận bây giờ thì chủ thiệt thòi anh, Jiyong nhịn giọng:

- Sao vậy?

- Sáng quá… em không quen!

Jiyong nhìn gương mặt đỏ bừng bối rối của Seungri, Jiyong nhếch mép cười nhẹ. 2 người mới chỉ…1 lần. Lúc ấy đèn điện tắt hết cả, tất cả chỉ trong bóng tối. Hôm nay… Jiyong không nói gì nữa chiều ý cậu phi ra kéo rèm lại cho bớt sáng, không gian trở nên hơi mờ mờ có chút kích thích kì lạ, 2 người bắt đầu quấn chặt lấy nhau mà hôn, mà cắn và vuốt ve nhau. Chuông điện thoại của Jiyong reo đã 3 lần anh cũng lờ đi chỉ mải mê khám phá cơ thể người tình, Seungri lí trí hơn 1 chút, cậu cố gắng đẩy anh ra nói nhỏ:

- Nghe điện thoại đi đã, chắc có việc quan trọng người ta mới gọi nhiều vậy.

Jiyong đang bị dục vọng thiêu đốt nào còn suy nghĩ được gì nữa, anh gắt nhẹ:

- Kệ đi, tí nữa xem.
Seungri lườm anh rồi với tay lên mặt bàn lấy điện thoại của anh xuống, cậu hốt hoảng:

- Mẹ anh gọi này, nhanh nghe đi!

Jiyong nghe thấy mẹ gọi có chút hoàn hồn lại, anh cầm điện thoại từ tay Seungri ngồi dậy điều chỉnh lại nhịp thở của mình:

- Alo mẹ ạ?
- Làm gì mà không nghe điện thoại thế?
- À… à... thì... con vừa chơi đuổi bắt với Gaho 1 lúc nên…
- Thảo nào nghe giọng lạc hẳn đi, mẹ chỉ gọi bảo với con bố con vừa đến khách sạn đó, 2 đứa nếu không muốn đụng mặt thì tránh đi nhưng giờ chắc ông ấy đến nơi rồi đấy. 
- Dạ? bố đến ấy ạ? Không phải mẹ bảo hôm nay bố đi chơi sao?
- Ừ lẽ ra vậy mà bạn ông ấy bảo muốn đến tham quan nên ông ấy dẫn bạn qua khách sạn luôn rồi.
- Vâng con biết rồi. Con chào mẹ.
- Ừ, 2 đứa chơi chán thì về sớm nhé.

- Vâng.

Seungri nghe Jiyong nói đại khái hiểu ra vài phần, cậu hốt hoảng cầm quần áo mặc lại, Jiyong cúp điện thoại xong cũng vội vã mặc quần áo và thu dọn qua loa chiếc giường xộc xệch 2 người vừa làm ra. Vừa làm anh vừa càu nhàu:

- Chết tiệt thật, sao bố anh dẫn bạn đến vừa đúng lúc vậy, muộn hơn 30p nữa không được à? 
Seungri đang rối kinh khủng, cậu quay sang lườm:
- Tại anh cả, đã bảo nghe điện thoại rồi còn không cơ, giờ trốn đi đâu được chứ? 
- Sao phải trốn, chúng ta có làm gì đâu, gặp mặt bạn bố luôn, trước mặt khách bố không dám làm gì đâu.

- Anh đấy, thế mà không nghe điện thoại lát bố đến bắt được chắc nhảy sông mà chết luôn mất, thật là…

- Ơ hay nhỉ, sao phải nhảy sông, yêu nhau chuyện đó là bình thường. Em cứ làm như mình là thiếu niên 17 tuổi ấy!

- Anh… ý em là bố anh đã chấp nhận em đâu, mà có chấp nhận nhìn cảnh đó chắc ông ngất lên ngất xuống ấy chứ. Thật là, quá may mắn đi, may sao em dừng lại đúng lúc! Theo anh chắc chết mất!
- Em toàn làm mất hứng thì có!
- Chứ anh muốn để bố anh bắt quả tang à?

- Haha được rồi, dọn qua qua rồi xuống thôi.

2 người đang định ra khỏi phòng thì bất ngờ có tiếng gõ cửa, Jiyong nhanh nhẹn chạy ra mở thì thấy bác quản lý khách sạn đang đứng ở đó:

- Cậu Jiyong ạ, bố cậu hỏi có thể tham quan phòng này 1 chút không, vì mấy phòng kia đều kín cả rồi.

- À được chứ chú, để con với Seungri xuống dưới nhà.

- Dạ.

2 người vừa kết thúc câu chuyện thì đã thấy bố anh và bạn của ông vừa trò chuyện vừa bước đến hành lang. Đó có vẻ là 1 người bạn làm ăn thân thiết của bố, Jiyong đã nghe kể vài lần nhưng chưa gặp bao giờ. Anh cúi đầu:

- Bác đến chơi ạ!
- Ồ GD nổi tiếng trong truyền thuyết đây sao? Haha, hân hạnh hân hạnh!
- Dạ cháu không dám ạ, bác và bố cứ đi tham quan đi ạ, cháu xin phép đưa bạn đi trước!
- Cậu cũng mang bạn về sao? 

- Dạ vâng, 1 thành viên của nhóm cháu ạ, cháu mang cậu ấy qua đây xem qua khách sạn với chơi 1 chút, Seungri à, ra đây chào bác 1 câu đi.

Jiyong cất tiếng gọi, Seungri từ trong phòng đi ra ngoài. Thật may 2 người đã kịp chỉnh lại trang phục và giường chiếu gọn gàng. Bố Jiyong khi nhìn thấy Seungri nét mặt đanh lại 1 chút nhưng có khách ở đây ông không tiện nói gì, 2 cái đứa chết tiệt đó làm gì mà đóng kín cửa phòng ở trong đó cả 2,3 tiếng. Lúc nghe quản lý báo cáo ông giận sôi lên. Bố Jiyong cố gắng kiềm chế lại cơn nóng giận:

- Thôi được rồi 2 đứa về nhà trước đi, bố có việc với bác đây 1 lúc trưa không về nhà ăn cơm đâu, bảo mẹ vậy nhé.
Thế nhưng Người khách của ông khi nhìn thấy Seungri lại lao vội đến cười cười bắt tay cậu thân mật:
- Seung Hyun phải không cháu? Lâu lắm không gặp rồi.
Seungri nhận ra người quen của mẹ cậu vội vàng cúi người chào:
- Bác Kim ạ, cháu chào bác.

- Ừ, giờ phải gọi cậu là Seungri nhỉ, haha, giỏi lắm. Đúng là tuổi trẻ tài cao, nhìn thanh niên thời nay mà thấy hổ thẹn quá.

Rồi quay sang bố Jiyong tươi cười kể chuyện:

- Ông biết cái cậu này không, hồi 17 tuổi đã 1 lần giao dịch với tôi khi mẹ cậu ta ốm rồi đấy, cậu ta quả là thiên tài. Hồi đó tôi đã nghĩ tương lai cậu ta hẳn sẽ trở thành 1 người kinh doanh vô cùng thành công không ngờ lại rẽ sang hướng ca sĩ. Giỏi lắm! Giỏi lắm! 2 cậu đi cùng bọn già này luôn đi, chúng tôi đi đánh golf và ăn trưa ngay gần đây thôi. Hiếm khi có dịp gặp mặt ca sĩ nổi tiếng, cho tôi chút mặt mũi chứ?

Jiyong bối rối đưa mắt nhìn bố, Seungri vẫn cười cuời nhẹ nhàng nói chuyện với vị khách, 2 người không đi có chút không phải phép mà đi thì bố anh chắc chắn sẽ không vui. Jiyong đang không biết làm sao thì bố lên tiếng:

- 2 đứa không bận thì đi cùng luôn cho vui. Để bố gọi về báo mẹ.
- Dạ vâng!

- Vâng thưa bác.

Vậy là cả 4 người đi tham quan qua khách sạn nhà họ Kwon rồi di chuyển đến sân golf ở gần đó. Jiyong không quá có hứng thú với môn thể thao quý tộc này, thay vào đó anh thà đắm mình trong âm nhạc mỗi khi rảnh rỗi, ngược lại bố anh lại cực kì mê chơi golf và mấy hoạt động dạng như vậy. Seungri của anh cũng là cao thủ chơi golf đầy mình kinh nghiệm. Jiyong nhàm chán nhìn 3 người kia thi đấu với nhau 1 lát anh nhớ ra chưa gọi về cho mẹ, anh lôi điện thoại ra:

- Mẹ à…
- 2 đứa sắp về chưa?

- Bọn con không ăn cơm nhà đâu ạ, bọn con vừa gặp bố và bạn nên đang đi chơi golf cùng ạ.

- Hả? Đi với bố con ư? Ông ấy có nói gì không?

- Không đâu mẹ, có bạn của bố nữa mà.
- Ừ thế thì tốt, cẩn thận trông Seungri cho tốt nhé, đừng để thằng bé gần bố con quá, để ông ấy nói gì thằng bé sẽ bị tổn thương đấy.
- Mẹ à… con mới là con mẹ mà, sao mẹ không hỏi thăm con vậy? 
- Anh thì nói làm gì nữa, Seungri còn nhỏ lại ngây thơ hiểu chuyện như vậy, đừng có làm thằng bé buồn nghe không?
- Được rồi được rồi, mẹ bênh người ngoài không à!
- Nó không phải người ngoài nữa, tôi coi nó là người nhà tôi rồi biết chưa!
- ….
- Alo alo? 
- Mẹ… con cảm ơn mẹ!
- Sao lại cảm ơn?

- Vì tất cả, vì tấm lòng của mẹ, vì con hiểu mẹ yêu thương con nhiều đến mức nào!

- Ừ được rồi, ngốc quá ! Đi chơi vui vẻ đi!

- Dạ. Con sẽ về sớm!

Jiyong cúp điện thoại với 1 nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Dù có nhõng nhẽo giả bộ ghen tị với cậu như vậy nhưng trong lòng Jiyong thật hạnh phúc. Mẹ anh thực sự chấp nhận Seungri như 1 thành viên trong gia đình, bà cũng quan tâm cậu như quan tâm anh, quan tâm chị Dami vậy. Chỉ có điều… có vẻ con gấu kia lại dùng chiêu gì dụ dỗ bà rồi… trời ạ, ngây thơ hiểu chuyện… Jiyong lắc lắc đầu, mẹ anh nào biết con gấu đó cáo đến mức nào chứ, cái vẻ mặt ngây thơ trưng ra ngoài của cậu lừa được cả chị và mẹ rồi. Tối về phải hỏi tội cậu mới được, Jiyong cười cười với suy nghĩ nhìn ra đằng kia 3 người đang chơi golf. Seungri liên tục thua và khen bố anh cùng vị khách đánh giỏi. Jiyong biết trình độ của cậu đến đâu nên càng cảm động, chơi giỏi đã khó mà chơi được lại cố tình chơi kém đi khó đến mức nào… lòng anh ngọt ngào kì lạ, những nỗ lực của cậu để khiến bố anh thay đổi định kiến, nỗ lực hòa nhập với gia đình anh của cậu khiến Jiyong cảm động. Người đó… là người anh yêu và anh biết cậu cũng yêu anh nhiều như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro