Chương 61: Bố Jiyong thay đổi thái độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người đi đánh golf 1 lúc xong thì quyết định lái xe về 1 quán ăn cao cấp trong khu sinh thái mới mở ăn trưa. Ở đó có món cá ướp gừng nướng ngon nổi tiếng vùng này. Seungri than thầm trong bụng, tiêu rồi! Cậu vốn ăn tạp, gì cũng ăn được nhưng đặc biệt ghét gừng kinh khủng. Jiyong đương nhiên biết điều đó, anh đề xuất đến cửa hàng đồ Nhật nhưng vị khách sôi nổi kia nhất quyết muốn ăn cá nướng:

- Các cậu thanh niên không biết rồi, mùa này ăn món đấy là hợp nhất đấy, suốt ngày chỉ ăn mấy đồ nước ngoài không biết ẩm thực Hàn Quốc mới là đỉnh cao sao? Seungri cậu thích ăn đồ gì?
- À dạ vâng, cháu cũng thích đồ Hàn lắm ạ.

- Tốt tốt. 3 thắng 1 rồi nhé, hahaha!

Jiyong không nói gì nữa chăm chú lái xe, vị khách của bố anh nhiệt tình quá mức cho phép, nói chuyện rôm rả cả buổi lại khá lớn tiếng khiến Jiyong hơi nhức đầu. Seungri ngồi im, thi thoảng được hỏi thì trả lời lễ phép vài câu chứ tuyệt nhiên không bộc lộ bản chất lanh chanh như thường lệ. Tay cậu vặn xoắn vào nhau chứng tỏ tâm trạng vẫn đang căng thẳng thấy rõ, có lẽ ngồi cùng xe với bố anh đã khiến cậu sợ hãi như vậy. Jiyong rất muốn chạm vào cậu an ủi 1 chút nhưng trước mặt người lớn anh không thể, chỉ có thể thi thoảng đưa mắt nhìn nhìn người yêu. Bố anh vẫn vui vẻ tiếp chuyện vị khách và đôi khi ánh mắt vẫn vô tình chiếu thẳng vào Seungri khiến tay cậu lạnh toát, bầu không khí trên xe thật kì cục và vị khách kia là người duy nhất không phát hiện ra. 

Khoảng 20p sau, 4 người đã có mặt tại nhà hàng vị khách kia yêu cầu. Mọi người ngồi xuống chọn món, đương nhiên không thể thiếu được món cá ướp gừng nướng nổi tiếng, Jiyong lật lật quyển thực đơn mà đau đầu: Canh gừng, Gà hấp gừng, …. Cái nhà hàng quái quỷ gì đây không biết! Sao món nào cũng cho gừng vào như muốn làm khó Seungri của anh vậy? Anh quay sang nhìn Seungri, cậu lật lật thực đơn mặt không hề có biểu cảm gì rồi gấp lại ngay. Anh thở dài, lại làm khổ cậu thêm 1 lần rồi… anh thật hối hận đã đồng ý đi cùng bố, cứ ngỡ sẽ có chút biến chuyển nào ngờ không khác gì đi theo hành xác lại còn làm khổ người yêu. Seungri thấy gương mặt lo lắng của Jiyong thì cười nhợt nhạt 1 chút tỏ ý không sao. Bên kia 2 vị lớn tuổi vẫn đang tranh luận say sưa về thị trường chứng khoán mấy ngày vừa rồi. 

Thức ăn được dọn ra bàn, cá thơm phức dậy lên mùi gừng cay nóng, canh bốc khói nghi ngút, gà cả con béo múp vàng rộm… Thực sự đúng là 1 bàn thức ăn ngon lành và ấm áp. Nhưng đối với Seungri thì thật kinh khủng, cậu nhìn đống đồ ăn trước mắt mà muốn khóc mất, Jiyong thấy thế xin phép ra ngoài 1 chút, anh quyết định xuống nhà bếp bảo họ làm cho cậu vài món đơn giản không có gừng. 3 người ở lại tiếp tục ăn uống và trò chuyện bình thường, vị khách nhiệt tình kia thấy Seungri không động đũa đến hồ hởi xắt cho cậu 1 miếng cá to đặt vào bát:

- Thanh niên ăn uống kiểu gì thế? Ăn mạnh lên nào, haaha, cá ở đây là đặc sản trứ danh đó, ngon số 1 vùng này luôn.

- À vâng… dạ… bác kệ cháu!

Seungri băn khoăn nhìn miếng cá trong bát, không ăn thì không phải phép nhưng quả thật mùi gừng xộc lên mũi khiến cậu chỉ muốn bỏ chạy. Bố Jiyong bắt đầu để ý đến thái độ của cậu từ khi bước vào đến lúc gọi đồ ăn rồi khi thức ăn được mang ra. Không đơn giản là không thích mà nói chính xác hơn cậu mang dáng vẻ chán ghét cố gắng chịu đựng hết mức. Thế nhưng làm sao qua được ánh mắt của ông chứ, cũng giống như vừa rồi khi chơi golf, rõ ràng trình độ của cậu rất khá nhưng cố tình thua ông rất nhiều lần. Ông không nỡ nhìn thêm nữa, dù có ghét cậu bao nhiêu thì hiện giờ cậu vẫn là khách ở nhà ông, ông không nên để cậu phải khó xử như vậy:

- Không ăn được thì đừng ăn, ăn cái khác đi!

- Dạ?

Seungri đang suy nghĩ linh tinh lỡ mất 1 nhịp không nghe rõ lắm câu nói của ông, bố Jiyong hỏi:

- Cậu không thích ăn cá à?
- Dạ không ạ… cháu… à... cháu..

- Không ăn được thì bỏ ra ngoài, sao phải cố? Tôi có bắt cậu đến đây để đầy ải cậu đâu mà trưng ra cái bộ mặt như đi ra chiến trường vậy?

- Cháu xin lỗi… làm mọi người mất hứng quá ạ… cháu… cháu… không ăn được gừng... nên… nên…

Vị khách bất ngờ ngẩng mặt lên:
- Ô vậy sao? Sao không bảo tôi sớm? Không ăn được thì đừng ăn chứ, nào nào ăn cái khác đi… Ừm nhưng ở đây toàn món có gừng nhỉ?
- Dạ vâng không sao đâu ạ, 2 bác cứ ăn đi ạ, cháu cũng mới ăn sáng chưa lâu không đói lắm! 

- Ừ vậy hả? Haha

Ông khách cười khà khà rồi cũng không để ý nữa, bố Jiyong không nói gì vẫy tay gọi phục vụ:

- Ở đây có món nào không có gừng không?

- Thưa ông chỉ có kim chi và bánh kếp là không có thôi ạ.

- Vậy cho 2 suất bánh kếp ra đây.

- Dạ…

Seungri không nói gì cúi mặt thấp xuống, haizzz. Lại mất điểm rồi, chắc bố anh lại ghét cậu thêm mất, chắc lại quy cậu vào tội kén ăn mất. Cậu không để ý đến thái độ của ông đã khác trước 1 chút, quan tâm đến cậu hơn khi Jiyong không có mặt ở đó. 

Lại nói về Jiyong, anh xuống tận bếp của nhà hàng nhờ đầu bếp hấp 1 con gà với nguyên liệu không có gừng cho cậu. May mắn vì là người nổi tiếng nên yêu cầu nhanh chóng được đáp ứng hơn 1 chút, anh cảm thán, đôi khi dùng quyền lợi của 1 người nổi tiếng giải quyết nhiều sự việc cũng đơn giản hơn. Anh muốn quay về bàn ăn nhanh bởi sợ Seungri ngồi 1 mình với 2 người kia nhưng lúc ấy anh Teddy lại gọi hỏi ý kiến anh về ca khúc anh vừa mới thu âm cho 2NE1, Jiyong không tiện từ chối nên đã ngồi bàn bạc với Teddy 1 lúc khá lâu, lúc cúp điện thoại anh mới biết đã nói chuyện cả nửa tiếng, nghĩ đến Seungri của anh đang bị kẹp trong đó khiến anh than trời rồi lao vội vào trong. Bước vào phòng Jiyong nhận thấy không khí không đến nỗi căng thẳng, người lớn vẫn nói chuyện bình thường còn Seungri của anh đang hí hửng gặm nhai 1 loại bánh nào đó. Jiyong xin phép ngồi vào chỗ rồi quay sang hỏi nhỏ:

- Đang ăn gì đấy?
- Bánh kếp, anh ăn không? Ngon cực!
- Không đâu, mới gọi à, cái này em ăn được à?

- Ừ, bố anh vừa gọi đấy, tại em bảo em không ăn được gừng luôn rồi, lại mất điểm rồi! Huhu.

- Không sao, không ăn được đâu phải tại em. Để bụng ăn gà hầm nữa, anh vừa bảo nhà bếp làm cho em 1 con đấy.

- Có thịt gà à? Há há, bao giờ mới có, em đói gần chết đây!
- Tí nữa chắc nhanh thôi. Ăn từ từ.

- Okie!

2 người tranh thủ bên kia không để ý thì thầm to nhỏ 1 chút. Seungri nghe thấy sắp có đồ ăn vui vẻ ra mặt. Jiyong vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt cưng chiều như mọi khi khiến bố anh để ý. Ông cũng không thể mắng 2 người ngay ở đó nên chỉ có thể làm lơ và ngầm thở dài, thời nay bọn trẻ thật là điên rồ… yêu người nên yêu thì không yêu lại đi chọn mấy cái thứ tình yêu khác người này…

Vị khách của ông có việc gấp phải ra về trước, bố Jiyong đứng lên tiễn khách ra ngoài và gọi taxi cho người kia để 2 người ở lại bàn ăn. Người lớn vừa bước ra khỏi cửa, Seungri thở phào nhẹ nhõm 1 hơi, Jiyong cười cười vuốt tóc cậu:

- Căng thẳng lắm phải không? Nhìn em đổ mồ hôi này… mùa lạnh rồi mà mồ hôi như trút thế này đây..

Jiyong lấy tay áo nhẹ nhàng thấm đi những giọt mồ hôi đọng trên trán cậu. Seungri quay sang cắn môi:

- Vâng, siêu căng thẳng luôn ấy, em chưa bao giờ ở cự li gần bố anh lâu thế này, đau tim chết mất!

- Ừ, bình tĩnh nào, bố anh có ăn thịt em đâu, thôi tranh thủ ăn đi này!

Jiyong xẻ con gà vừa được mang lên, anh lấy cho cậu cái đùi và cánh rồi ngẫm nghĩ như thế nào bỏ cánh lại, gắp cho cậu 2 cái đùi, Seungri la lên:

- Cho em cánh, em thích ăn cánh!
- Không được, gắp cánh cho người yêu ăn thì không tốt, em sẽ bay khỏi anh mất!
- Anh tin mấy cái vớ vẩn này từ bao giờ vậy? 
- Thà tin còn hơn không chứ, ăn đùi đi, thịt đùi ngon hơn mà.
- Vậy cho em cổ nữa, em cũng thích cổ.

- Sở thích lạ lùng!

Jiyong lầu bầu rồi cũng ngồi gỡ cổ ra đặt vào bát Seungri. Anh nhìn cậu ngấu nghiến ăn chỉ ngồi cười hạnh phúc, lần đầu tiên Jiyong hiểu được cảm giác nhìn cũng thấy no là như thế nào, cái đồ ham ăn đó… anh không nhịn được vuốt vuốt má cậu 1 chút:

- Sao vậy anh?
- Không có gì, thấy em ăn đáng yêu thôi.
- Ăn cũng đáng yêu? Anh lên cơn à?

- Haha, chắc vậy đó.

2 người tíu tít ở cạnh nhau khi đó mà không để ý bố Jiyong đã đứng ngoài 1 lúc lâu. Ông nhìn thấy nụ cười của con trai mình… Trái tim ông lại quặn lên, vì sao nụ cười đó lại rạng rỡ và hạnh phúc đến vậy? Nó khiến ông nhớ đến cuộc tranh cãi giữa ông và vợ hôm qua, khi ông hỏi vì sao bà nhanh chóng đồng ý 2 đứa nó như vậy, vợ ông đã nói : “ Tôi chỉ là 1 người mẹ bình thường, để con ra ngoài xã hội quá sớm là nỗi hối hận bao năm nay của tôi. Nó phải vật lộn ngoài kia, bao nhiêu người ghét nó, bao nhiêu người công kích nó, nó chưa bao giờ than phiền với tôi. Kể cả khi nó thành công, khi nó đạt giải nó cũng chỉ bình thản cười, đôi mắt nó vẫn ánh lên vẻ mệt mỏi và chịu đựng như vậy. Bao năm nay rồi, thế nhưng khi nó ở bên cạnh cậu bé đó, nụ cười của nó sáng bừng lên niềm hạnh phúc, ánh mắt nó ngọt ngào giống như cả thế giới này là màu hồng như vậy… tôi chưa từng thấy, tôi chưa bao giờ thấy con trai mình từ khi sinh ra đến giờ có thể hạnh phúc như vậy. Lựa chọn giữa mọi thứ và niềm hạnh phúc của nó, tôi chọn cái thứ 2. Tôi chỉ cần nó hạnh phúc, bằng mọi giá tôi sẽ đấu tranh với cả thế giới này, kể cả với ông”. Bố Jiyong không biết rõ cảm xúc trong lòng mình bây giờ là gì nữa, 1 chút đau đớn, xót xa, 1 chút phẫn nộ, 1 chút buông xuôi… con trai của ông… người ông kì vọng, người ông đặt niềm tin… Thế nhưng còn hạnh phúc của nó? Hạnh phúc của nó thì sao? Nếu nụ cười kia của con trai ông không bao giờ trở lại? Ông có thể vui vẻ được không? Ông thở dài 1 cách đầy nặng nhọc.

Seungri cảm nhận được có cái gì đó đang chiếu vào sau lưng mình, cậu vô thức quay lại thì thấy bố Jiyong đang đứng ở đó từ bao giờ thở dài nhìn chằm chằm vào 2 người, ánh mắt ông vô cùng phức tạp nhưng không hẳn là đang tức giận, cậu bất ngời lập cập đứng lên:

- Bác… bác đã về rồi ạ!
- Ờ, ăn xong chưa?

- Bọn con xong rồi đây bố! Để con ra trả tiền rồi về thôi ạ!

Jiyong đáp lời ông, anh có chút bối rối nhưng vẫn tỏ ra bình thường. 

- Không cần tôi thanh toán rồi. Về!

2 người đứng lên đi theo ông ra xe. Bố Jiyong đi trước ra ngồi vào ghế sau, Seungri hơi bối rối, Cậu không thể lái xe bởi đâu biết đường, Jiyong lái xe, giờ cậu ngồi ghế cạnh anh thì không phải phép lắm, lựa chọn duy nhất là ngồi cạnh bố anh. Nhưng… nghĩ đến ngồi gần ông khiến Seungri toát mồ hôi hột…

***
Chúc mừng cc của anh G thành công, mặc dù tối nay tui hơi buồn xíu.
Dạo này đang có time sẽ up đều, khi nào bận trở lại như cũ nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro