Chương 64: Chỉ là chuyện thường tình( tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Big Bang đùa giỡn với nhau cả chiều, chẳng bao lâu bố mẹ Jiyong đã về. Top, Young Bae và Dae Sung vội vàng ra ngoài chào hỏi người lớn. Mẹ Jiyong rất vui mừng khi thấy mấy người họ về chơi, rối rít ôm chầm Young Bae và hỏi chuyện họ, bố anh tuy không tỏ ra vồn vã như vậy nhưng cũng rất nhiệt tình tiếp đón. Không khí trong nhà trở nên vui vẻ hơn nhiều nhờ có bộ 3 nhí nhố vừa đến. Jiyong đôi khi không nhịn được vẫn có vài hành động quan tâm dịu dàng đến Seungri, bố anh liếc thấy nhưng cũng không có phản ứng gì lớn, có lẽ vì có khách nên ông bỏ qua. Seungri cảm giác được cái liếc mắt của ông co rúm người lại, Top nhanh trí hiểu ra sự việc, cậu anh cả khéo léo ngồi chắn ngay tầm mắt bố Jiyong và nói chuyện với ông. Seungri hú hồn vì thoát được rồi quay ra lườm Jiyong, cảnh cáo anh không được manh động, Jiyong chỉ nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội, anh cũng đâu muốn chứ, chỉ là thói quen nghìn năm khó bỏ. Mẹ Jiyong nắm tay Young Bae kể vài câu chuyện nào đó, Dami cũng ngồi tâm sự đôi ba câu với Dae Sung dù 2 người không thực sự thân thiết, không khí giữa mọi người xem như khá tốt. Bỗng nhiên mẹ Jiyong nhớ ra thốt lên:

- Chết quên để bác đi nấu cơm cho mấy đứa nhé, đãi mấy đứa mấy món ngon ngon nào, Dami vào bếp phụ mẹ đi.
- Con vừa làm móng tay xong mẹ ơi!

- Cái con bé này, móng tay với móng chân! Vậy Seungri vào giúp mẹ chút nhé!

Mẹ Jiyong không ngần ngại gọi Seungri vào, bà đã coi cậu như con dâu thực sự của mình thậm chí có phần yêu thương hơn cả tình cảm đơn thuần của 1 bà mẹ chồng. Seungri đang ngồi lườm Jiyong vội vàng:

- Vâng ạ, mẹ đợi con chút.

Ba người kia cười thầm, chưa bao giờ họ thấy giọng Seungri ngọt ngào và ngoan ngoãn như thế, đúng là giả tạo mà. Top thầm nghĩ… Nhưng khi Seungri vừa đứng dậy thì bố Jiyong đã nghiêm giọng:

- Bà làm cái gì vậy hả? Sao lại dám để KHÁCH phụ nấu bếp? 
Seungri đang định đi vào bếp đứng sững lại bối rối, cậu biết ông đang vạch rõ ranh giới không muốn coi cậu như người nhà, việc này Seungri cũng không nghĩ nhiều nhưng vấn đề là cậu không biết nên đi vào hay đứng im lại đó. Không khí đột nhiên chỉ vì 1 câu nói mà trở nên gượng gạo, Dae Sung nhanh chóng đứng dậy kéo Seungri đi vào bếp, cậu cười cười:

- Không sao đâu bác trai, ở kí túc toàn cháu với Seungri nấu ăn thôi nên để bọn cháu vào phụ bác gái, mà sao bác khách sáo vậy ạ, bọn cháu như người nhà mình thôi khách khứa gì. 

Nói rồi 2 người nhanh chóng lẩn vào bếp. Seungri lén thở phào 1 hơi, đúng là có Big Bang ở đây mọi việc với cậu đỡ đi nhiều phần, ít ra cậu cũng có người đỡ lời cho những lúc như vậy chứ không như mấy hôm trước, khi bố anh nói ra mấy câu mỉa mai cậu chỉ biết cúi đầu im lặng. Mẹ Jiyong vỗ vỗ nhẹ tay cậu:

- Con đừng buồn, ông già này toàn thế thôi.
Cậu nở nụ cười nhợt nhạt:
- Con không sao đâu mẹ, giờ mình làm gì đây ạ?
- À 2 đứa rửa cái này giùm mẹ, xong gọt khoai tây rồi làm cá nữa nhé. 

- Dạ vâng.

Mẹ Jiyong và 2 cậu em út của Big Bang bận rộn trong bếp, thi thoảng Dae Sung pha trò vài câu khiến mọi người cười ầm lên, không khí rất vui vẻ và ấm áp, ngược lại ở ngoài phòng khách, dư âm của câu nói vừa rồi khiến mọi người trở nên gượng gạo, Jiyong vô cùng khó chịu vì bố anh lại không nể mặt Seungri ngay trước mặt đông người như vậy. Anh cắn môi nín nhịn không đáp trả lại bố, dù gì cũng có khách, anh không thể cãi người lớn ở đây. Jiyong đứng bật dậy không nói không rằng đi vào trong phòng ngủ, Top thấy tình hình căng thẳng cố gắng làm dịu hơn bằng vài câu đùa nhạt nhẽo, bỗng điện thoại của anh rung lên, tin nhắn của Dae Sung:

- Bao giờ tác chiến kế hoạch đấy anh?
- Càng sớm càng tốt, đằng nào cũng mất hình tượng, đừng làm lộ liễu quá!
- Oke, nghề của chúng ta rồi!

- Oke.

Dae Sung nhận được lệnh kế hoạch bắt đầu bèn kêu mệt và với lấy mấy quả nho trên bàn và xin phép ra ngoài. Bố Jiyong đang ngồi xem phim cùng Top và Young Bae, thi thoảng trò chuyện vài câu. Dae Sung tiến đến ngồi sát Top, đá mắt hỏi ý kiến anh. Top liếc sang bố Jiyong rồi khẽ gật đầu, Dae Sung bắt đầu khe khẽ gọi:

- Seung Hyun à, ăn nho đi. Mệt không anh?
Top quay sang vòng tay sang ghế nơi Dae Sung ngồi cười khẽ:
- Không anh ngồi chơi mà mệt gì. Em nấu cơm với bác gái xong chưa?
- Chưa nhưng em xin ra rồi, trong đó nóng lắm hại da em…
- Ừ cũng đúng, vậy ngồi nghỉ đi.

- Vâng.

2 người cố gắng nói chuyện tình cảm với nhau bằng giọng nhỏ nhưng để bố Jiyong xem như vô tình nghe thấy. Ông quay sang trợn mắt nhìn 1 chút 2 người bằng ánh mắt khá hoang mang và phức tạp, Young Bae cúi gục mặt xuống nín cười, cậu không thể chịu nổi màn sởn da gà này nữa. Top thấy Bae đang có dấu hiệu phá đám bèn thò tay sang nhéo cho cậu 1 cái thật đau, Bae hiểu tình hình bèn cố kiềm chế không bật cười và ngồi thẳng dậy, làm như không có chuyện gì. 2 kẻ kia thì làm như không có việc gì diễn hơi sâu, thậm chí còn giả vờ lén lút nắm tay nhau, Bae liếc thấy bố Jiyong đang cố tình chúi mặt vào tờ báo coi như không để ý nhưng thi thoảng vẫn liếc sang 2 người kia. Không khí trong phòng trở nên quỷ dị vô cùng, được 1 lúc Seungri đi ra, cậu cảm thấy có gì lạ lạ nhưng vẫn không hỏi gì chỉ lên tiếng:

- Mẹ… à… bác gái bảo cơm xong rồi mọi người ra ăn cơm đi ạ!

- À ờ… cậu vào gọi Jiyong ra đi.

- Dạ?
- Vào gọi nó ra chứ dạ gì?

- À vâng ạ!

Bố Jiyong bối rối đứng lên ra ngoài trước, Top và Dae Sung nhìn nhau cười cười, tạm thời bước 1 thành công. Họ bước vào nhà ăn chuẩn bị bát đĩa và nói 1 vài câu chuyện vu vơ với nhau, đúng là có Big Bang khiến cả nhà trở nên náo nhiệt hơn hẳn mấy ngày ảm đạm trước đây, Seungri cũng thoát khỏi ánh mắt sắc lạnh của bố Jiyong, cậu thuận theo Top đùa nghịch 1 vài câu chuyện đùa khiến mọi người cười rộ lên, bố cũng không làm khó mọi người, thi thoảng nói vài câu còn lại cũng xem như hợp tác. Mẹ Jiyong ngồi cạnh Seungri nhìn cậu, bên kia con trai bà cũng dùng ánh mắt yêu thương dành cho cậu trai đang hồn nhiên cười nói này, bà chợt thấy đau lòng lạ lùng. Seungri về đây, cả mấy ngày về cậu bé chưa 1 lần ngẩng mặt lên nói chuyện với mọi người, chưa 1 lần cười vui vẻ như vậy. Cậu về nhà họ Kwon, tất cả đón chào cậu chỉ là những lời nói giận dữ của ông chồng bà, thậm chí không được ăn uống tử tế, lúc nào cũng phải nhẫn nhịn. Cậu bé đau lòng 1 thì con trai bà còn day dứt gấp nhiều lần. Thế nhưng cậu bé vẫn cố gắng không thể hiện điều gì bất mãn, cố gắng làm cho bà vui, cố gắng lấy lòng bà, bà hiểu cậu là thật tâm với con trai mình. Nghĩ ngợi 1 lúc như vậy khiến trái tim bà nhói lên, vài giọt nước mắt vội vã rơi xuống, bà len lén chùi đi thế nhưng Seungri vừa quay lại nhìn thấy, cậu hốt hoảng hỏi nhỏ:

- Mẹ ơi mẹ sao đấy?
Nhìn ánh mắt quan tâm thực sự của cậu, bà khẽ cười chạm nhẹ lên tay cậu:
- Không mẹ không sao. Ăn phải miếng ớt cay quá thôi, già rồi mà!
- Mẹ đợi chút.
Seungri lấy bát canh của bà rồi tỉ mỉ ngồi nhặt ra mấy miếng ớt nhỏ xíu, cậu cười hề hề:

- Mẹ đừng ăn ớt cay quá không tốt cho dạ dày đâu ạ!

- Ừ mẹ biết rồi. Cảm ơn con!

- Ầy có gì đâu mẹ, ở nhà con cũng toàn phải ngồi nhặt gừng ở mấy món ăn ra thôi, con không ăn được gừng nên ghét lắm.

Seungri hồn nhiên cười rồi lại quay sang trêu chọc Top, mấy người kia đang cá cược ai ăn cay nhanh hơn nên không để ý đến cậu. Nhưng ở đầu bàn ăn đằng kia vẫn có 1 ánh mắt vô tình hay cố ý liếc qua khoảnh khắc đó. Bố Jiyong thấy cậu trai nhỏ gắp hết ớt ở bát vợ mình ra, chính ông biết bà không thích ăn cay lắm nhưng cũng chưa bao giờ làm điều đó, 2 đứa con càng không để ý đến. Ánh mắt dịu dàng của vợ khiến ông hiểu rằng cậu ta rất được lòng vợ ông, ông cũng biết cậu ta là 1 người khá tử tế và giỏi giang lại rất biết điều. Chỉ bởi ông không chấp nhận được sự thật này, rằng con trai ông lại có tình cảm với 1 người như thế khiến ông luôn ghét bỏ và mỉa mai cậu. Bố Jiyong thở dài 1 tiếng đứng dậy:

- Mấy đứa cứ ăn đi bác no rồi. Trưa ăn nhiều quá!

- Bác ăn thêm đi ạ!

- Thôi mấy đứa tự nhiên, bác đi nghỉ chút!

Rồi về phòng nằm suy nghĩ. Không khí bên ngoài vẫn ồn ào náo nhiệt, ông chợt nhận ra khi không có mình tất cả bọn họ đều vui vẻ và thoải mái hơn. Phải chăng ông đang quá bảo thủ với cuộc sống của con cái? Từ Dami đến Jiyong, ngày xưa khi Dami có mối tình đầu, vì đó là 1 chàng trai tỉnh lẻ không có nghề nghiệp ông đã nhất định phản đối, ông vẫn nhớ câu nói ngày ấy của Dami:

- Con sẽ chia tay anh ấy, con sẽ lấy 1 ai bố mẹ thấy phù hợp. Nhưng từ nay tình yêu của con chết rồi, trái tim con cũng chết rồi.

Bao năm nay ông hả hê vì tìm được cho chị 1 người chồng lí tưởng nhưng rồi khi chị chia tay cậu ta và xách đồ về nhà với 1 gương mặt không cảm xúc: “ con chia tay rồi, anh ta có người phụ nữ khác” ông biết ông sai rồi. Bởi vậy đến Jiyong dù không nói nhưng ông đã tâm niệm sẽ để cho anh được lựa chọn người con gái cậu yêu, dù là ai ông cũng không phản đối. Vậy mà, cái điều kiện duy nhất của ông, anh cũng không đáp ứng được, chỉ cần là con gái thôi, xấu cũng được, nước ngoài cũng được, chơi bời cũng được… chỉ cần phụ nữ, sinh cho ông 1 đứa cháu kháu khỉnh… Ông nào có yêu cầu nhiều nhặn gì đâu? Ông chỉ có ước mơ đơn giản như vậy cũng không được sao? Trái tim người bố vốn khô khan nghiêm khắc nhưng chất chứa ngàn nỗi suy tư như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro