Chương 67: Câu chuyện của Dae Sung và Top

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố Jiyong đang ngồi trên 1 chiếc ghế khá kín ở góc ban công suy nghĩ mông lung mọi thứ, ông gần như đã có quyết định của riêng mình thì bỗng dưng nghe thấy bên kia có tiếng người đang rì rầm nói chuyện. Ông định đứng dậy ra xem thì 2 người đã tiến đến khá gần ông, tâm trạng của cả 2 có vẻ không tốt lắm, cứ như vậy không cố ý ông dõi theo câu chuyện của bọn họ. Top nhẹ giọng:

- Sao em buồn vậy? Từ hôm qua đến giờ rồi!
- Không sao mà…
Nói rồi Top ôm lấy Dae Sung từ đằng sau:
- Đã bảo có gì phải nói cho anh nghe cơ mà!
- Anh xem đấy, huhuhu… 

- Sao nào? 

- Bố anh Jiyong đối xử với Seungri dã man quá, em sợ huhuhu…

- Sợ gì chứ, bố mẹ anh không vậy đâu mà!

- Anh sao biết được, bố mẹ nào chấp nhận được chứ, bình thường bố anh Jiyong cũng dễ tính, mà anh xem đối xử với Seungri như vậy đấy!

2 người im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thút thít của Dae Sung và giọng nói an ủi vỗ về của Top. Bố Jiyong nhói 1 chút ở trái tim, 2 nguời kia cũng như vậy phải không? Cũng đau lòng và sợ hãi như vậy đúng không? Cũng đắn đo như vậy đúng không? Ông nín thở 1 chút cố gắng nghe lén câu chuyện của họ. Dae Sung tiếp tục:

- Nếu bố anh cũng nói em như vậy chắc em chết mất, em không muốn sống nữa! Em sao sống được nếu thiếu anh nhưng… hức hức… bố anh mà mắng đuổi em đi em không muốn sống nữa…

- Bậy nào, em không sống nữa không nghĩ đến anh à?
- Nhưng… huhu em sợ lắm!
- Ngốc này, em mà có mệnh hệ gì anh sẽ chết theo em đấy!
- Chi bằng chúng ta chạy trốn đến 1 nơi không ai biết cho xong…
- Vậy còn bố mẹ…
- Mặc kệ đi, họ làm sao hiểu được chúng ta chứ! Em không muốn bị như Seungri đâu! Anh mang em đi đi được không anh?
- Được rồi anh biết rồi mà, chúng ta sống cùng sống chết cùng chết mà!
- Sao khổ quá vậy anh? Huhu!
- Em bình tĩnh đã, anh thương mà.

- Em chỉ muốn chết thôi!

Dae gục đầu vào vai Top nức nở, anh vỗ vỗ vai cậu an ủi. Bố Jiyong nghe lõm bõm được vài câu muốn chết, bỏ trốn thì len lén thở dài 1 tiếng, ông muốn ra an ủi họ vài câu nhưng vốn chẳng thân thiết, hơn nữa chính việc của gia đình mình còn chưa xong… Ông nhẹ nhàng lùi về đằng sau rồi đi về phía cửa để 2 người không biết…

Bên này Dae Sung vẫn đang nức nở 1 lúc lâu, cảnh tượng thật đau lòng nhưng khi nhìn kĩ vào trong, mắt Dae Sung ráo hoảnh, vai cậu run run ,gục đầu vào lòng Top phát ra tiếng huhu hức hức nhưng thực ra đang cố nhịn cười, cậu cằn nhằn nhỏ:
- Lâu thế?
Top vỗ vai cậu mạnh hơn:

- Đừng khóc mà anh thương mà!

Rồi nói nhỏ chỉ đủ Dae Sung nghe:

- Im ngay khóc tiếp đi!

Dae càng gào lên to hơn. 2 người cứ đứng như vậy cả 10p thì đều mệt mỏi vô cùng nhưng không rõ bố Jiyong còn đứng ở đó hay đã về nên đành tiếp tục màn kịch. Thêm vài phút nữa điện thoại Top rung lên, là Young Bae đang phục kích dưới nhà gọi, có lẽ bố Jiyong đã xuống nhà, 2 người bỏ nhau ra ngồi vật xuống.

- Ôi giời ạ mệt quá! Gào không cũng mệt!
- Chứ chú em tưởng làm diễn viên dễ vậy à?
- Haizz, không ngờ vai diễn chính đầu tiên của em lại thật đến thế, đúng là công việc của anh không dễ dàng!
- Giờ mới biết à? Hô hô

- Thôi xuống đi!

- Ờ, làm cái mặt buồn đi, đừng có cười suốt thế, hỏng hết bây giờ!

- Em biết rồi!

2 người cùng nhau xuống dưới nhà đã thấy Bố Jiyong đang ngồi đọc báo ở ghế như thường lệ, Young Bae và Seungri ngồi đối diện không nói gì, Jiyong có lẽ chạy đi đâu đó. Top đi xuống như bình thường:

- Bác dậy rồi ạ, đêm qua bác ngủ ngon không ạ?

Bố Jiyong lúng túng :

- À ừ bác ngủ tốt lắm, mấy đứa có bị lạ nhà không?
- Bọn con không đâu ạ, đi diễn nhiều ở đâu cũng ngủ được ấy mà!

- Ừm…

Ông vừa nói vừa liếc sang Dae Sung 1 chút, cậu đang cúi đầu không rõ tâm trạng ra sao, lọt vào mắt ông được hiểu là đang rất rầu rĩ. Ông bối rối nhớ lại câu chuyện vừa mới nghe được, hẳn là lúc này họ đang rất khó xử và lo sợ. Đột nhiên ông nghĩ về Jiyong và Seungri, ông liếc sang nhìn cậu bé đang ngồi rất nghiêm chỉnh lật xem vài thứ vô nghĩa kia. Con trai ông cũng đã đi đâu về ngồi xuống ngay bên cạnh, chúng không nói chuyện với nhau mà chỉ ngồi cạnh như vậy, Jiyong nghịch nghịch điện thoại của mình.Thế nhưng tay anh để 1 tay xuống chạm rất khẽ vào tay Seungri, 2 người nhìn nhau cười nhẹ 1 chút, đúng là tình yêu của tuổi trẻ, chẳng thể che dấu được. Ông nhận ra chúng dũng cảm biết bao nhiêu, ít nhất chúng cũng dám về nhà, dám nói sự thật cho ông biết dù đau lòng, ít ra chúng cũng không chạy trốn hay những điều tiêu cực hơn là kết thúc mạng sống… Vừa rồi khi nghe 2 cậu trai kia nói chuyện ông thực sự sợ chúng sẽ nghĩ quẩn, nghĩ lại việc nhà mình, ông thở dài 1 hơi. Cũng còn may mắn, ông còn cơ hội để nghĩ lại, nếu 2 đứa có mệnh hệ gì, lúc ấy đồng ý hay không cũng chẳng còn ý nghĩa, quan trọng nhất là hạnh phúc, thôi thì trời không chịu đất đất phải chịu trời vậy.., ông nghĩ vậy rồi quyết định ngay, cũng không làm khó chúng nữa. Bố Jiyong lên tiếng:

- Này, à… à… cả… ừm… Seungri vào phòng bác 1 lát, bác có vài chuyện cần nói! 

Seungri giật mình:

- Dạ? 

Jiyong cau mày đứng dậy:

- Bố, bố lại định làm gì nữa vậy? Con không ngờ bố lại ác độc đến mức này!!!

- Tôi không nói với anh! Im ngay!
- Bố!!!
Seungri kéo kéo tay áo anh tỏ ý không sao, cậu lật đật theo bố anh vào phòng đọc sách. 
- Đóng cửa vào!
- Dạ…
Chỉ có 2 nguời trong căn phòng vốn không quá chật hẹp nhưng Seungri lại run rẩy và thấy áp lực vô cùng. Cậu chưa lần nào chính thức nói chuyện với ông như thế này, cậu đang cố gắng bình tĩnh, nếu ông có mắng chửi hay yêu cầu 2 người rời xa nhau cậu cũng không được phép nói gì, im lặng là vàng.
- Ngồi xuống đi.
- Dạ…
- Cậu và nó quen nhau bao lâu rồi?
- Dạ?
- Cậu là rô bốt lập trình đấy à, tôi hỏi cậu chứ dạ cái gì?
- Dạ… 2 năm………
- Không lâu như tôi nghĩ nhỉ? Lằng nhằng trước đó mấy năm?
- Dạ… từ mới ra mắt ạ…
- Giấu cũng giỏi đấy nhỉ? Bố mẹ bên cậu biết chưa?
- Dạ chưa ạ…
- Vậy định thế nào?
- Dạ định gì cơ ạ?

- Tương lai 2 đứa, nếu không cậu về đây ra mắt nhà tôi làm gì? 

- Dạ... dạ… cháu…

- Chưa có dự định gì phải không? Tôi biết ngay mà, mấy người các cậu làm việc gì cũng theo cảm tình không biết suy nghĩ trước sau gì cả! Yêu không thôi thì yêu làm gì, vớ vẩn! Thật vớ vẩn!

- Cháu… cháu xin lỗi!
- Cậu xin lỗi cái gì?

- Cháu cháu…

- Lựa hôm nào về nói chuyện với bố mẹ cậu đi rồi bảo Jiyong gọi cho tôi, tôi sẽ đến nhà cậu bàn bạc xem thế nào!

- Dạ? Không được đâu ạ!
Seungri hốt hoảng bật dậy, tâm trạng cậu đang bị sốc nên nói linh tinh hết cả, cậu cứ dạ, vâng, không…
- Làm sao không được? 
- Không phải thế? Cháu cháu… ý bác là…

- Ý tứ gì? Không phải tôi chấp nhận cậu rồi đâu! Dù gì cũng không thay đổi được thanh niên mấy cậu, chịu thua 1 lần vậy!

Seungri trợn mắt lên vì quá bất ngờ, nước mắt cậu bỗng nhiên thi nhau rơi xuống như trút hết ấm ức mấy ngày hôm nay, cuối cùng thì… bố anh đã chấp nhận cậu rồi đúng không? Đây là sự thật đúng không? Không phải nằm mơ, cậu làm được rồi! 2 người làm được rồi đúng không? Đúng không???????? Seungri giàn giụa nước mắt vừa khóc vừa cười quỳ sụp xuống:

- Con cảm ơn bác, huhuhuu, con… huhu…

***
Mai tiếp nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro