Chương 68: Cả nhà hòa hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài này Jiyong đang rất sốt ruột, anh sợ bố anh sẽ mắng chửi hay miệt thị cậu, sẽ làm cậu đau lòng hoặc tệ hại hơn nữa sẽ bắt 2 người chia tay. Anh căng thẳng ra mặt, Top điềm nhiên:

- Yên tâm không sao đâu, có khi vào bàn đám cưới cho 2 cậu ấy chứ!
- Anh đừng đùa nữa, giờ có phải lúc đùa đâu!
- Hơ tôi đùa khi nào chứ! Làm ơn mắc oán mà!
- Anh…

- Không tin thì thôi!

Jiyong bực bội không nói chuyện với cậu anh cả nữa mà đến gần cánh cửa ngăn cách phòng đọc sách với thế giới bên ngoài kia. Anh cố gắng nghe chút gì đó nhưng vọng văng vẳng ra ngoài là tiếng khóc của Seungri, anh càng sốt ruột hơn, đẩy cửa xông thẳng vào bên trong.

Bên trong phòng, Seungri cứ vừa khóc vừa dập đầu với ông như vậy, ông biết cậu đang xúc động nên định bước ra đỡ cậu dậy thì bất ngờ ngẩng lên thấy cậu con trai quý tử của mình đang xông vào bằng vẻ mặt hết sức hình sự. Ông cau mày:
- Lễ nghĩa anh để ở đâu mà vào không gõ cửa thế hả?
- Bố, bố làm gì vậy? Con chịu hết nổi rồi, bố quá lắm rồi!
- Tôi làm sao mà quá? Anh chịu đựng cái gì nói tôi nghe xem?
- Bố, bố đối xử với con thế nào cũng được, con là con của bố nhưng em ấy chẳng việc gì phải chịu đựng tất cả những điều này!
- Anh nói cái gì?
Seungri hơi lơ mơ hiểu được tình hình vội vàng kéo tay áo cái con người đang gào lên kia gắt:
- Anh điên à? Đừng có linh tinh!
- Em không phải nói đỡ bố nữa, xem ông ấy đối xử với em như thế nào chịu đựng đến mức nào đó thôi chứ!

- Anh im đi! Không phải thế đâu!

Bố Jiyong nheo mắt lại đang khống chế cơn giận của mình, ông nói:

- Để cho nó nói xem! 
- Bác, tại anh ấy nóng giận quá thôi ạ, có lớn mà không có khôn . Anh im đi, bác có mắng gì em đâu! 

- Vậy sao em khóc?

- … Vì em biết ơn bác, được chưa? Thật là, anh bao nhiêu tuổi rồi mà làm mấy trò này?

Seungri hơi gắt gỏng, cậu vừa được bố anh đồng ý chấp nhận không được mấy phút anh đã gây gổ với ông thế này bảo sao ấn tượng của bố về cậu không thể tốt lên được! Ông gầm lên:
- Anh giỏi lắm, giờ đủ lông đủ cánh rồi về nhà cãi tay đôi với bố anh đấy hả? Hỗn láo! 
- Bố…
- Anh nói tôi không được quyền mắng cậu ta sao? Tôi chấp nhận coi cậu ta như con cái trong nhà, thì tôi sẽ mắng sẽ đánh hiểu không? Anh đừng có hỗn!
- Ơ…
- Ơ ơ cái gì? Ra ngoài, mang cả bảo bối của anh ra ngoài ngay lập tức!
Seungri lập cập:

- Vâng ạ, cháu xin phép!

Rồi kéo Jiyong vẫn ngơ ngác ra ngoài. Ông quát lên:

- Đúng là nuôi 1 lũ vô dụng chỉ biết bênh người ngoài!

Mắng mỏ là vậy nhưng khi 2 nguời đi ra ngoài ông lại lầm bầm “ đúng là trẻ con, chỉ biết yêu đương quên hết cả bố mẹ” bằng 1 giọng hờn giận yêu thương của người bố. Ông ngồi trong phòng suy nghĩ vẩn vơ 1 chút, càng nghĩ càng thấy Seungri là 1 người rất được, biết phép tắc lại ngoan ngoãn, hơn hẳn cái thằng con lúc nào cũng lầm lì của ông. Đã chấp nhận rồi ông cũng không khó khăn gì nữa, để cho chúng tự nhiên thôi…

Bên ngoài này, Seungri lôi Jiyong ra ngoài, Jiyong bối rối:

- Là sao? 
- Anh bị điên à? Anh có tỉnh táo không? Sao anh làm thế???
- Nhưng có chuyện gì vậy, bố anh vừa nói vậy có ý gì?
- Bố anh chấp nhận em rồi!

- Thật không?

Jiyong không tin nổi vào tai mình, anh lay mạnh vai Seungri hỏi dồn:

- Là thật ư? Bố anh nói vậy ư?

- Ừm thật mà! Bác còn bảo sẽ nói chuyện với bố mẹ em cơ!

Jiyong chưa thể tin điều ấy, anh chỉ biết trợn mắt lên im lặng. Seungri kéo kéo tay anh:

- Sao im lặng vậy?

- À... Anh vui quá!!! Anh không biết nên nói gì nữa, anh... anh...

Seungri hiểu anh đang trong tâm trạng kích động giống như mình vừa nãy, cậu chỉ nhìn anh cười cười:
- Nhưng anh vừa mới cãi lại bố đấy!
- Thì anh thấy em khóc, anh ko chịu được...

Seungri muốn mắng anh vài câu nhưng lại biết anh bùng nổ như vậy cũng chỉ vì lo lắng cho mình, cậu lườm anh rồi càu nhàu:

- Lần sau đừng cãi bố mẹ, bố mẹ anh làm gì cũng đừng cãi, họ thương anh lắm đấy!

- Tuân lệnh phu nhân!
- Đừng có gọi lung tung!
- Bố anh đồng ý rồi, lại muốn gặp bố mẹ em nữa, sắp được gọi thế rồi!
- Linh tinh!

- Sao thế? Ngại sao? Đêm qua... nhiệt tình vậy còn không ngại mà 1 câu phu nhân đã đỏ mặt... thật không hiểu được!

Jiyong hớn hở nhìn Seungri, cậu cũng đang trong tâm trạng tốt nên không chấp nhặt vài câu tán tỉnh vớ vẩn đó, cậu cười cười đẩy nhẹ anh:

- Được rồi, lui ra chút đi, người lớn nhìn thấy bây giờ...
- Ơ giờ chúng ta được công khai ở đây rồi, ôm 1 chút cũng không được à? Đồ keo kiệt!
- Thật là... ai không biết lại tưởng chúng ta xa nhau cả mấy năm, 30s thôi đấy!
- 1 phút mới được!
- Không! Không thì thôi!
- Được rồi đồ keo kiệt này!

2 người đang đứng ngay góc gần phòng đọc sách nói chuyện rồi ôm nhẹ nhau mà quên béng mất bố anh vẫn đang ở trong phòng, ông bước ra vô tình nghe được mấy câu đùa của họ thì khẽ lẩm bẩm :

“ Chả ra sao cả, không biết phép tắc gì” thế nhưng miệng vẫn nhếch lên 1 nụ cười bao dung. Ông cố gắng dậm chân khá mạnh bước ra ngoài, 2 người kia nghe thấy tiếng bước chân chợt nhớ ra sự hiện diện của vị phụ huynh khó tính bèn hốt hoảng buông nhau ra.

- Bố...
- Bố con gì, giờ còn đứng ở đây? Không ra ăn sáng đi bắt mọi người chờ đến bao giờ nữa?

- Vâng!

Nói rồi ông đi đằng trước, 2 người lẽo đẽo theo sau đi ra bàn ăn. Ở đó mẹ Jiyong, Dami và cả 3 cậu trai Big Bang đang sẵn chờ. Có lẽ đã nghe tin ông gọi Seungri vào nói chuyện nên mọi người có chút căng thẳng nhìn biểu hiện của ông. Bố Jiyong không nói không rằng ngồi xuống ghế:

- Mặt sao như đưa đám thế, ăn cơm đi!
- Ông...
- Làm sao?

- Không có gì, 2 đứa ngồi xuống đây ăn đi! Đây, sang đây ngồi với mẹ!

Mọi người ngồi vào bàn ăn như bình thường, Jiyong ngồi cạnh bố, Seungri ngồi cạnh Jiyong rồi đến mẹ. Bên kia là Top, Dae Sung, Young Bae và Dami. Có lẽ bởi có đông thanh niên nên không khí nhanh chóng vui vẻ hơn bởi mấy trò đùa của Top và Dae Sung, mẹ Jiyong cũng tham gia vào mấy câu chuyện của bọn trẻ, Jiyong thi thoảng cũng đáp lại vài câu. Chỉ có Seungri và bố anh là không nói gì, tâm trạng cậu rất tốt nhưng lại chưa thể sắp xếp được mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng nên đầu óc như ở nơi khác, không chú ý lắm vào câu chuyện trên bàn ăn. Mẹ Jiyong lại nghĩ cậu đang buồn phiền vì vừa bị mắng nên quan tâm hỏi:

- Con không khỏe à? Dậy sớm mệt à? Mẹ đi lấy chút canh cho nhé, mẹ vừa nấu thêm nồi canh giá ngon lắm! Để mẹ đi múc ra nhé!
- Dạ con không sao đâu! Không cần đâu ạ!
- Đằng nào cũng ăn mà. 

- Vậy để con đi lấy cùng mẹ.

- Thôi con ngồi đấy để Dami đi lấy cùng mẹ, con gái con đứa nhà có khách chả ý tứ gì!

Dami đang ngồi cười bò ra vì câu đùa của Top nghe thấy mẹ lại đang càu nhàu mình, chị bực bội đứng lên:
- Thì tại mẹ cứ thích con dâu mẹ giúp đó chứ có phải tại con lười không làm đâu, ghét quá đi à!
Bà cau mày trừng mắt trước câu đùa không đúng lúc của Dami, vị phụ huynh khó tính kia còn ngồi đó mà gọi vậy bà sợ ông nổi điên lên mất. Thế nhưng ông vẫn không có biểu hiện gì, tiếp tục múc cơm ăn bình thường....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro