Chương 69: Gia đình hòa hợp ( tiếp )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Jiyong bê nồi canh ra rồi múc cho mỗi người 1 bát, bà múc cho bố anh trước rồi múc cho lũ trẻ, Dae Sung và Young Bae rất thích mấy thực phẩm kiểu vậy nên ăn liền 2 bát , Jiyong không muốn ăn bởi anh thường ít ăn sáng, hôm nay lại ăn quá nhiều. Bố Jiyong cầm thìa lên húp 1 vài thìa rồi suy nghĩ chút gì đó rồi đột nhiên nói:

- Cậu đừng ăn!
Mọi người đột nhiên nghe thấy câu đầu tiên ông nói lúc ngồi xuống bàn ăn nên tất cả đều quay sang nhìn, ông vẫn tiếp tục húp canh:
- Tôi nói cậu đấy Seungri, bỏ bát xuống đi!
Mẹ anh thấy như vậy bèn vội vàng:
- Cái ông này nói linh tinh gì đấy! Để im cho bọn trẻ ăn, có gì nói sau đi.
- Canh này bà cho hơi nhiều gừng đấy nhỉ?
- Thì sao? Mấy hôm nay lạnh tôi cho thêm chút uống cho ấm bụng.
- Thì tôi hỏi vậy thôi!
- Ông bị sao vậy, chưa sáng ra đã dở chứng!

- Ờ…

Jiyong quay sang nhìn bố bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên bối rối lại xen chút không tin được, Seungri của anh ghét nhất mọi thứ liên quan đến gừng, vừa rồi ông bảo cậu đừng uống phải chăng là... đang quan tâm cậu đúng không? Vừa rồi ông cũng nói chấp nhận 2 người rồi, giờ lại công khai quan tâm cậu như vậy, anh không biết vui mừng đến mức nào cho phải. Seungri cũng hiểu điều đó, cậu vui như mở cờ trong bụng, lần trước đi ăn cùng ông cậu đã nói không ăn được gừng nên ông vẫn nhớ, cậu đặt bát canh xuống nói nhẹ:

- Con cảm ơn bác!
- Ờ, mệt thì ăn thêm gà hầm sâm này. Cái này tốt lắm đấy!
- Dạ dạ, con không sao mà…

- …

Bố Jiyong không nói gì nữa múc 1 miếng đùi gà to thản nhiên đưa qua cậu con trai đang sững sờ của mình đến bát Seungri:

- Ăn cái này!
- Dạ vâng cháu cảm ơn..

- Nói ít cảm ơn thôi, nhức đầu...

- À vâng... cháu à... vâng ạ!

- Ăn đi!

Không chỉ Jiyong đang sững sờ vì hành động quan tâm đột ngột của bố mà cả mẹ anh, Dami và 3 người đều ngạc nhiên và chết đứng 1 lúc. Ông thấy không khí có chút lạ bèn ngẩng đầu lên:

- Sao vậy? 
- À... không có gì, ông ăn đi...
- Ờ... mà mấy đứa hôm nay định đi đâu chơi không?
Top nhanh chóng trả lời:
- Bọn con định ở lại vài hôm nhưng lại có việc đột xuất nên chắc phải xin phép 2 bác sớm thôi ạ, được nghỉ thế đủ rồi, Young Bae phải về làm album mới, con cũng vừa nhận phim. Bọn con phải về sắp xếp lại lịch trình cụ thể ạ!
- Ừm, làm việc chăm chỉ nhé... ừm... suy nghĩ thoáng 1 chút, việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả trước khi làm đừng làm theo cảm tính...
- Dạ…
- Bố mẹ nào chả thương con, mà mấy cậu chỉ giỏi nổi loạn thôi. Thế hệ nào cũng có khoảng cách, dần dần thu hẹp lại là ổn…
Dami ngẩng đầu lên:
- Bố nói con chả hiểu gì cả! Vừa thì hỏi canh có gừng à giờ lại giảng 1 đống triết lí, sao hôm nay bố lạ vậy?

- Không phải việc của cô!

Top và Dae sung nghe hiểu ông đang muốn an ủi màn kịch họ dựng lên buổi sáng, dù có chút tội lỗi khi lừa dối người lớn nhưng việc của 2 con người kia đã được giải quyết gọn gàng nên anh cũng chỉ vâng dạ lấy lệ. Ông bóng gió thêm vài câu nữa, coi như không khí hòa hợp. Đây là bữa ăn yên bình và ấm áp nhất kể từ khi Jiyong về nhà đến giờ, anh có cảm giác hạnh phúc đến không thể tưởng tượng được, giống như 1 giấc mơ tươi đẹp không có thật khiến anh ngỡ ngàng. Jiyong ngồi bần thần như vậy mãi, Seungri quay sang hỏi:

- Anh sao vậy? Buồn ngủ à? 

Jiyong không biết trả lời sao đành ừ bừa:

- Ừm, hơi hơi. Bình thường giờ đang là lúc ngủ ngon nhất đấy!
Seungri thấy anh có chút là lạ bèn quan tâm:
- Vậy ăn mau vào ngủ chút đi, chiều mình cùng mọi người về luôn hay để mai về?
- Về luôn thôi, anh cũng bị dồn việc mấy hôm nay lại rồi, cứ chơi mãi về không kịp làm mất, em cũng bỏ không nhận 2 show bên Nhật rồi, về làm việc kiếm tiền thôi chứ !

- Ừm, cũng được. 

Mẹ Jiyong tiếc nuối xen vào:

- 2 đứa cũng phải về luôn à? Đã được nghỉ ngơi bao nhiêu đâu, mấy hôm về đây toàn căng thẳng đầu óc… cũng chưa được ăn được chơi gì nhiều… tất cả là tại cái ông già khó tính kia!

Jiyong cười hí hửng:

- Mấy hôm nữa con lại về mà, tại đợt này nghỉ hơi nhiều rồi.

- Thì đành vậy chứ biết làm sao, công việc quan trọng mà! Lần sau Seungri cũng phải về nhé, mẹ chưa nấu được cho con bữa nào ngon cả, lại còn chưa nói chuyện được nhiều nữa, vậy mà đã đi, thật là…

- Mẹ, mẹ chả luyến tiếc gì con trai mẹ à? 
- Anh thì có gì mà luyến tiếc?

- Haha …

- Mẹ, mẹ thiên vị rồi, mẹ bỏ rơi con với Jiyong rồi, mẹ chỉ thích Seungri thôi, đúng là con nhà người ta cái gì cũng hơn con nhà mình mà!

Dami trêu đùa mẹ. Bà cười:

- Con nhà người ta bao giờ, cũng là con tôi cả, anh chị cứ ngoan đi không phải tị nạnh!

3 người còn lại của Big Bang đều cúi đầu nhịn cười, cậu út nhà họ ngoan đến mức nào họ là nguời rõ hơn ai hết. Bố mẹ Jiyong mà biết lúc cậu ta lên mặt sai mặt con trai họ hay lúc nói không ngừng nghỉ cả mấy tiếng chắc sẽ vỡ mộng mất. Từ hôm qua đến giờ Top đã không chịu nổi bộ dạng im lặng ra vẻ hiền lành của Seungri rồi nhưng vì biết 2 người đang có chuyện nên anh dù rất ngứa ngáy nên anh cũng chưa thèm trêu đến. Lần này về nhà, cậu ta sẽ chết với anh!

Seungri không biết anh lớn đang nghĩ kế hoạch trêu chọc mình, cậu đang cười rạng rỡ nói chuyện với mẹ Jiyong. Cậu thật lòng rất quý mến bà như mẹ đẻ của mình và biết bà cũng yêu thương cậu nhiều như vậy. Đối với mẹ Jiyong, mặc dù có 2 đứa con nhưng cả 2 lại không quá thân thiết với bà kể cả Dami, chúng đều là kiểu người nghệ sĩ đôi lúc thích cô đơn, làm việc cổ quái, ít khi tâm sự với bố mẹ và đặc biệt ghét làm việc nhà. Bởi vậy trong căn nhà đẹp đẽ này có những lúc bà cũng cảm thấy đôi chút lạc lõng khi tự mình đi đi về về nấu ăn rồi lại làm việc nhà, nhưng mấy hôm Seungri đến đây, cậu bé cùng bà tưới cây buổi sáng, giúp bà nấu cơm, phụ bà vài việc vặt vãnh… thực lòng cậu cũng không biết làm gì nhiều, đôi khi chỉ là ở cạnh trò chuyện đôi ba câu, kể vài mẩu chuyện cười nhưng bà rất cảm động và vui vẻ. Thậm chí cậu chỉ đến vài ngày nhưng cũng hiểu thói quen ăn uống của bà trong khi 2 đứa con trời đánh kia còn không rõ. Đầu tiên khi chấp nhận cậu, bà hoàn toàn là vì hạnh phúc của con trai mình mà miễn cưỡng đối xử với cậu tốt 1 chút, miễn cưỡng mỉm cười với cậu... Thế nhưng vài ngày cậu ở đây, bà cảm nhận được sự chân thành của cậu, đôi khi lém lỉnh đôi lúc hơi ngây ngô lại biết quan tâm chăm sóc người khác, bà tin tưởng tuyệt đối rằng cậu sẽ mang lại hạnh phúc cho Jiyong cũng như yêu thương cậu vô điều kiện. 

Bà xoa nhẹ đầu cậu:

- Nhớ nhất định phải quay lại sớm nhé, con còn chưa kể xong chuyện con bị bác ở quán ăn ép ăn ở Nhật đó!

- Vâng con biết rồi. Hì hì, mẹ còn chưa dạy con nấu canh giá đỗ nữa, ở nhà có anh Young Bae biết nấu mà khó ăn muốn chết!

- Được rồi, lần sau mẹ sẽ bảo mà. Con ngoan...

- Vâng hì hì.

Cậu trưng ra nụ cười hiền lành khiến mẹ Jiyong bật cười vui vẻ. Nụ cười của bà bây giờ không còn miễn cưỡng nữa, bố Jiyong cũng liếc qua nụ cười thật tâm của vợ mình, ông khẽ cười. 1 nhà hòa hợp… thật tốt biết bao! Ông nhận ra cái mình chịu thua không phải là sự cứng đầu của bọn chúng, không phải vì lo sợ càng không phải vì mấy câu nói đáng sợ của 2 cậu trai bên kia mà có lẽ ông chịu thua hạnh phúc, dù có như thế nào, hạnh phúc mới là thứ ông mong muốn con trai mình có được. Danh tiếng, tiền bạc hay lễ nghĩa đều đủ đầy nhưng nếu anh không hạnh phúc, không có nụ cười ngọt ngào như bây giờ thì đâu còn ý nghĩa?

***
Vì 2 chương liên tiếp nhau nên nay tui up 2 chương đó.
Sao tui dễ dụ ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro