Chương 73: Nhung nhớ khi xa nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Dae Sung dậy khá sớm để chuẩn bị hành lí sang Nhật, chuyến này Dae đi cùng Seungri, cả 2 có khá nhiều hoạt động bị tồn lại bên ấy sau kì nghỉ dài ngày vừa rồi. Dae Sung đứng trước cửa phòng Seungri tần ngần khá lâu, không cần nói cũng biết có những ai ở trong đó, cậu băn khoăn 1 lát rồi cũng đành gõ cửa, giờ đã là 8 giờ sáng, chuyến bay 11h trong khi còn phải đợi anh quản lí đến. “ Seungri à…” cậu gọi kèm tiếng gõ cửa cốc cốc, thời gian khoảng 10 phút sau, Jiyong bước ra với gương mặt cau có:

- Sao vậy Dae Sung?
Cậu em trai dù biết trước nhưng vẫn khá bối rối khi thấy anh trưởng nhóm quần áo xộc xệch bước ra từ phòng em út, cậu lắp bắp:
- À… em gọi Seungri dậy, chuyến bay 11h, em sợ muộn.

- Ừ anh biết rồi!

Jiyong nói rồi đóng sập cửa lại ngay trước mắt Dae Sung, cậu trợn tròn mắt lên khi thấy độ phũ của anh chàng trưởng nhóm bình thường vẫn rất hiền lành hay đùa với cậu, có vẻ việc cậu không gọi người khác dậy vào buổi sáng quả là sáng suốt, trước kia có 1 khoảng thời gian 2 con người kia tránh mặt nhau. Dae Sung lúc đó bị đẩy vào chung phòng với Seungri dù không quá thân thiết, điều cậu sợ nhất là phải gọi em út dậy khi có lịch làm việc bởi Seungri rất hay cáu gắt. Có vẻ sau 1 thời gian ở chung, tính cách hay ho đấy đã lây sang anh nhóm trưởng vốn hiền lành của bọn họ rồi. Dae Sung thở dài... yêu nhau không học được gì tốt đẹp toàn lây tính xấu của nhau thôi, trước Seungri cũng ăn mặc đơn giản thôi, dạo này màu mè ghê gớm, không biết quần áo ai mua cho nữa… Dae Sung vừa quay lại phòng vừa lẩm bẩm, cậu quyết định ngủ thêm 1 tiếng nữa, dù gì có lẽ công tác chuẩn bị rồi chào tạm biệt nhau của họ cũng chả nhanh được, ngủ thêm 1 chút cho đẹp da.

Bên phòng của Seungri, đúng là sáng ra thấy có người gọi cửa khiến Jiyong có chút cáu kỉnh nhưng anh chợt nhớ ra Seungri của anh có chuyến bay trưa nay. Jiyong nằm xuống nhìn nhìn Seungri vẫn đang say ngủ với cơ thể để trần, thấy có tiếng động bên cạnh, cậu không mở mắt ra mà chỉ lầm rầm: “ gì vậy?”, Jiyong cười khẽ ôm lấy cậu nói nhỏ:

- Không có gì, ngủ thêm 1 chút nữa đi.

Seungri không phản kháng gì, tự động chui sâu vào lòng anh hơn 1 chút, thói quen đúng là 1 thứ dễ khiến người ta nghiện, anh đã quen với việc ở bên cạnh có 1 người nằm mà chỉ cần với tay kéo nhẹ, cậu sẽ tiến sát đến mình. Jiyong thật muốn cứ để con người đó ngủ như vậy cho muộn chuyến bay luôn, lỡ mấy lịch trình bên kia càng tốt, sau đó ở lại với anh như thế này, mỗi ngày chờ anh về. Jiyong bây giờ thực sự muốn có 1 ngôi nhà của riêng 2 người, ở đây cũng rất tốt nhưng có nhiều bất tiện. Nếu có 1 nơi như thế, anh sẽ đi làm vào ban ngày và trở về vào chiều tối như 1 công chức bình thường, cố gắng không thức đêm nữa, anh sẽ làm nhạc, sáng tác ở nhà, sẽ không ăn ngủ ở công ty nữa, cậu sẽ nấu ăn còn anh sẽ rửa bát, 2 người còn có thể cùng nhau dọn nhà, cùng nhau trồng 1 vài cái cây nho nhỏ, anh sẽ mua mấy bức tranh anh thích, cậu sẽ càu nhàu vì chi tiêu hoang phí nhưng vẫn sẽ treo chúng lên chỗ đẹp nhất trong nhà, cậu sẽ dùng tiền của anh để đầu tư vào mấy thứ cậu thích, 2 người cứ như vậy sống bên nhau qua ngày, luôn luôn bên nhau…. Jiyong vừa nghĩ vừa nhếch mép cười nhợt nhạt, ước mơ thì quá đẹp đẽ mà hiện thực lại phũ phàng hơn nhiều, giờ anh phải gọi con gấu của anh dậy để cậu đến Nhật quay mấy cái chương trình yêu đương vớ vẩn kèm theo mấy show ăn uống mà anh nhìn chướng mắt vô cùng, ăn thì ăn đi sao phải ép người của anh phùng má trợn mắt nuốt đồ ăn như vậy.

- Dậy thôi! Dậy đi nào!

Anh cúi xuống cắn nhẹ vào má cậu rồi cất giọng gọi, Seungri cọ quậy 1 chút rồi đẩy anh ra chùm chăn kín đầu hơn, Jiyong cười nhẹ ôm lấy bọc chăn kín mít kia:

- Dậy thôi, không dậy là lỡ chuyến bay đó, đừng có quên hôm nay em phải sang Nhật đó! Dae Sung gọi em từ sáng kìa!

- Ôi… quên mất huhu

Seungri nghe Jiyong nói đến chuyến bay mới nhớ ra việc đi Nhật hôm nay, cậu vội vàng bật dậy:

- Anh ấy gọi lâu chưa?

- Vừa mới thôi, cứ từ từ, chuyến 11h cơ mà!

Seungri đã lao vội vào nhà tắm đánh răng rửa mặt với tốc độ ánh sáng. 15 phút sau cậu đã xong hết vệ sinh cá nhân, ra ngoài thấy Jiyong đang sắp xếp đồ đạc cho cậu, anh cẩn thận lựa chọn mấy bộ quần áo cho phù hợp với nhau. Thời gian này hầu như quần áo của cậu đều là do anh phối, anh thích cái cảm giác người yêu mặc bộ đồ do mình chọn, còn cậu, vớ gì mặc đấy chẳng quan tâm lắm đến thời trang. Đôi khi anh cảm thấy mình giống quản lí của cậu hơn, phải lo cho cậu từ mấy cái nhỏ nhất. Seungri đứng ngay đấy thay quần áo và gọi với:

- Anh, lấy giúp em cái quần màu xanh đi.

Jiyong lấy cho cậu cả bộ quần áo anh xếp sẵn mang qua:

- Mặc bộ này đi!
- Quần này đi với áo này á?
- Ừ, sao?
- Xin đi, em không phải ông hoàng thời trang như ai đó, lấy cái đơn giản thôi, áo phông quần jean đi.
- …
- Thôi mà lấy cho em đi, mặc thế này người ta bảo em bắt chước anh nữa đó!

- Được rồi!

Jiyong quay về lấy cho cậu 1 bộ đồ đơn giản, Seungri luôn tùy tiện trong ăn mặc như thế, còn anh lại luôn chỉn chu cầu kì. Jiyong đứng nhìn chằm chằm cậu thay quần áo khiến cậu phát ngượng gắt khẽ:

- Nhìn gì nhiều vậy?
- Không được nhìn sao?

- Mất tiền đấy!

- Ồ, anh đây chỉ thiếu chỗ tiêu tiền chứ không thiếu tiền, haha..

Seungri lườm Jiyong 1 cái rồi nhanh chóng mặc đồ vào, cũng thật may cậu dường như đã có chút miễn dịch với ánh mắt kiểu đó nên chỉ mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm. Jiyong đợi cậu mặc xong đồ thì đi đến ôm lấy cậu, cọ cọ đám râu lún phún mới mọc vào hõm vai cậu:

- Nhột quá đi, đừng mà!
- Anh sợ anh nhớ em quá, làm sao đây?
- Em sẽ gọi mỗi ngày 1 lần mà!
- Không đủ!
- Vậy 2 lần nhé, nhưng anh cũng bận mà, thời gian chúng ta chẳng khớp nhau, anh toàn làm đêm ngủ ngày thôi, em gọi lúc nào được?

- Anh sẽ bật điện thoại cả ngày mà, còn em nữa, ít đi chơi thôi, bạn bè kiểu gì mà nhiều quá vậy?

- Thì phải giao lưu kết bạn chứ, cứ về ăn xong ngủ có gì thú vị nữa đâu, hehe.

- Biết điểm dừng đấy nhé, đừng có để anh thấy mấy thứ ảnh không hay ho của em nữa!

Seungri thấy Jiyong càu nhàu suốt thì thuận người quay sang cắn nhẹ vào môi anh 1 cái rồi nói nhỏ:

- Anh nói nhiều quá đấy, y như mẹ em vậy!

Jiyong cưng chiều nhéo nhéo mũi cậu:

- Nói nhiều mà em có nghe đâu, xong hết chưa anh đưa em ra sân bay? 
- Không cần đâu, đi xe công ty được rồi mà!
- Kệ, anh muốn đưa, gọi cả Dae Sung với 2 anh quản lí đi cùng luôn đi!

- Được rồi để em gọi.

30 phút sau Dae Sung, Seungri và 2 anh quản lí đã có mặt trong xe của Ji yong, may mắn anh chỉ đi 1 chiếc xe bình thường chứ không chọn Lambogini để chở họ ra sân bay. Dae Sung ngồi cùng 2 người kia phía bên dưới, Seungri ngồi bên trên cạnh Jiyong đang lái xe. Mọi người đều biết mối quan hệ của GRi nên anh cũng chẳng cần ngại ngùng che giấu nữa. Anh nói với xuống với anh quản lí riêng của cậu:

- Anh à, trông chừng người này giúp em nhé, nếu cậu ta chơi bời quá mức anh gọi cho em, em sẽ sang Nhật tóm cậu ta về Hàn!
Seungri gào lên:
- Anh ấy là quản lí của em chứ! Anh lại còn sai bảo cả anh ấy nữa sao?
- Ừ đấy, anh phải quản lí em cho tốt, ai bảo lúc nào cũng ham vui cơ!
- Thật là…

- Đùa xíu thôi mà!

2 người thoải mái đùa cợt bên trên còn 3 người ngồi bên dưới đang cảm thấy khá bối rối nhất là quản lí của Dae Sung. Thực chất thì Jiyong không phải người thân thiện cho lắm, anh chỉ chơi và nói chuyện với vài người thân thiết, bởi vậy dù là quản lí của thành viên trong nhóm nhưng anh cũng chưa từng nói chuyện với Jiyong 1 lần, đương nhiên anh quản lí của cậu trai ngồi bên trên kia đã chứng kiến đủ trò yêu đương cãi vã chia tay của 2 người ấy, anh chỉ nhìn cuộc cãi nhau vặt vãnh ấy mà cười nhẹ. Trong suốt kì nghỉ vừa rồi anh không gặp Seungri nhưng xem ra mối quan hệ của họ đã có 1 bước tiến mới, anh không chắc là gì nhưng rõ ràng cái cách họ nhìn nhau, cười với nhau thấp thoáng niềm hạnh phúc viên mãn không thể che dấu. 

- Tôi biết rồi, tôi sẽ kèm chặt cậu ta, yên tâm đi!

- Haaha, cảm ơn anh!

- Anh! Sao anh lại nỡ bán đứng em vậy? Anh là quản lý của ai vậy chứ?

- Tôi sẽ theo chính nghĩa thôi!

- Haha …

Trên xe vì câu đùa của anh quản lí mà mọi người cười ầm lên, chẳng mấy chốc đã đến sân bay. Jiyong đứng lại ở 1 góc khuất, anh không muốn để fan chụp ảnh được. Anh quay sang nhìn cậu 1 lát rồi nói nhỏ:

- Đi cẩn thận, đến nơi nhắn tin cho anh!
- Ừm, anh lái xe cẩn thận nhé!
4 người xuống xe đi vào, quả nhiên bên trong đã có nhiều fan chờ sẵn, Seungri và Dae Sung vui vẻ vẫy tay chào người hâm mộ của bọn họ. Lâu lắm rồi 2 cậu mới gặp lại họ nên cố ý đi chậm trò chuyện 1 chút với 1 vài fan ruột. 2 anh quản lí đi đằng sau trò chuyện:

- Trên đời này lần đầu quản lí chúng ta được nghệ sĩ tháp tùng đến sân bay đấy nhỉ, lại là cậu GD đó nữa!

- Haha, em cũng quen rồi, cậu ấy cũng không khó tính lắm, phải cái công việc hơi cầu toàn. Trong cuộc sống riêng tư thì dễ lắm!

- À thì cậu ta đương nhiên dễ với cậu, cậu quản lí người yêu của cậu ta chứ như tôi, cả năm chưa bao giờ nói gì ngoài câu chào hỏi!
- Haha, tại Dae Sung ở bên Nhật nhiều nên anh cũng ít về Hàn mà!
- Ừ, ở bên ấy cũng tốt, Dae Sung thoải mái hơn!
- Ừ, mấy cậu ấy thoải mái là được, chúng ta cứ đúng nhiệm vụ mà làm thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro