Chương 73: Nhung nhớ khi xa nhau ( tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri cứ như vậy tiếp tục sang Nhật làm việc, cậu trở nên cực kì bận rộn bởi kì nghỉ phép khá dài vào tháng trước. Jiyong cũng vùi đầu vào chỉnh sửa lời và nhạc bài hát mới của anh và Young Bae, 1 bài hát anh rất tâm huyết. Young Bae đi vào, thấy Jiyong vẫn đang miệt mài làm việc, cậu bạn thân gõ gõ bàn:

- Này, cậu làm liên tục 10 tiếng rồi, về nhà nghỉ ngơi 1 chút đi mai làm tiếp, giữ sức khỏe chút chứ!
- Mấy giờ rồi?
- 6h.
- 6h tối hay sáng vậy?
- 6h sáng rồi cậu chủ ạ! Thật là, giữ sức khỏe chút đi!
- Ừm, mình định làm cho xong rồi nghỉ 1 thể mà xem ra không xong được rồi, nghỉ chút vậy!
- Về nhà mà ngủ cho thoải mái, ở đây lát nữa có người đến lại ồn ào lắm!
- À… ngủ chút ở đây cũng được, về nhà cũng có 1 mình về làm gì!
- Haha, Seungri mới đi có 2 ngày mà nhìn cậu đã héo hắt như kiểu thiếu hơi nhau cả năm ấy nhỉ?
- Cậu thì biết gì về yêu đương chứ?
- Mình không cần biết, ít ra cũng chẳng phải khổ như cậu!
- Được yêu được khổ là hạnh phúc của đời người đó! Haha…
- Thần kinh thật, mà sáng tác bài đến đâu rồi?
- Chỉnh lại lời 1 chút nữa là okie!

- Ầy, lâu rồi nhạc của cậu không tươi sáng thế này nhỉ?! haha…

- Uhm, giờ đang vui, không viết nhạc buồn nổi, mà cũng chả có tâm trạng viết nhạc mấy nữa!

- Thế phải kêu Seungri cãi nhau với cậu vài hôm thì may ra mới có hit để hát! Ai da giờ cậu ta thật quan trọng!

Jiyong phụt cười ném quyển sách đang trên bàn vào người cậu bạn thân. Young Bae rất nhanh tránh được rồi giục anh đi ngủ. Jiyong cũng không từ chối nữa đứng dậy vươn vai bước đến ghế sô pha nằm xuống, người anh rã rời, chân tay như không còn cảm giác gì nữa, anh rất mệt nhưng vẫn với lấy cái điện thoại đặt trên bàn, có 2 tin nhắn mới đều là của Seungri:

- Alo anh đang làm gì đó? Giờ em mới xong việc này, giờ về ngủ luôn không đi chơi nhé!

- Sao không thấy nhắn tin lại vậy? Đi ngủ hay đi chơi rồi? Anh mà đi chơi ở đó trong khi em phải đi làm em sẽ giết anh!

Jiyong bật cười định gọi lại cho cậu nhưng anh chợt nhìn lại, tin nhắn được gửi 5h trước, giờ có lẽ cậu cũng đang ngủ. Để mai gọi vậy, Jiyong thầm nghĩ rồi lôi vài cái ảnh chụp trộm cậu ra nhìn vừa nhìn vừa cười tủm tỉm. 1 lát sau, vì quá mệt mỏi anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…

Ở bên này, Seungri cũng sớm đi ngủ sau lịch trình căng thẳng cả ngày. Tối về cậu có nhắn tin cho anh nhưng không thấy trả lời, cậu cũng không để ý nữa, thói quen làm việc của con người kia cậu lạ gì, nghệ sĩ là vậy, lịch làm việc không tính bằng thời gian mà dựa theo cảm xúc. Hơn nữa đối với mối quan hệ của 2 người, cậu hoàn toàn tin tưởng anh, cậu luôn có cảm giác anh sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với cậu vì vậy Seungri cũng không nghĩ đến việc phải quản lí anh hay hỏi han suốt ngày cả. Tuy rằng, thật điên rồ nhưng cậu luôn tin anh như vậy, tình cảm của 2 người, cậu không nghĩ bất kì 1 ai có thể xen vào được, bởi thế mỗi khi xa nhau, cậu cho anh không gian riêng thoải mái, tự do để anh nhớ nhung cậu nhiều hơn. Tình cảm con người luôn là vậy, càng quản chặt càng muốn thoát ra, càng để thả tự do càng cảm thấy khó chịu. Seungri không nghĩ gì nữa lên giường đi ngủ, cậu ngủ đến tận trưa hôm sau, mở điện thoại ra cũng không thấy điện thoại hay tin nhắn gì, cậu có chút bực bội, chẳng lẽ cả 2 ngày trời không mò được vào cái điện thoại sao? Seungri cáu kỉnh ném điện thoại về giường, cậu ghét bỏ nhìn đống tin nhắn mình độc thoại trong cuộc trò chuyện của 2 người rồi thả điện thoại 1 góc đi thay quần áo chuẩn bị lịch trình tiếp. Hôm nay cũng là 1 ngày bận rộn, Seungri nhức đầu nhìn đống lịch trình anh quản lí gửi đến, cậu day day trán, đúng là ăn chơi xong giờ thật khổ sở, chạy show như thế này đến kiệt sức mất. Seungri không nghĩ nhiều nữa, cố gắng xua đi cái mệt mỏi vì thời gian nghỉ quá ít cộng thêm vụ bực dọc về con người kia để trưng ra bộ mặt tươi cười hàng ngày, làm nghề này là vậy, dù cuộc sống của bạn có sụp đổ, dù có đau hay mệt mỏi đến đâu nhưng khi xuất hiện trước mặt fan, vĩnh viễn bạn phải nở 1 nụ cười vui vẻ nhất có thể. 
- Alo, cậu chuẩn bị xong chưa? Xe đến bây giờ đó!
- Em xong rồi đây! 5p nữa em xuống!

Seungri lại bắt đầu 1 ngày như thế, ngay khi bước ra khỏi nhà cậu đã trở lại trạng thái quen thuộc luôn vui vẻ chọc phá mọi người, là 1 cậu em út đáng yêu như cái vỏ bọc lâu nay của mình. Cuộc sống của idol luôn là như vậy, Seungri không chắc cậu đã quen với nó bao nhiêu năm nay rồi hay vì quá đam mê nghề nghiệp nữa, chỉ biết rằng đeo 1 chiếc mặt nạ vui vẻ hay những tính cách không hợp lắm với mình đã thành thói quen cậu chấp nhận….

Phía bên này, Jiyong choàng tỉnh dậy đã là 2 giờ chiều, mấy người bạn vẫn đang miệt mài làm việc nhưng rất ý tứ nhẹ nhàng để anh ngủ, Jiyong chỉ định ngủ 1 chút nhưng không ngờ lại quá mệt. Anh vừa ngủ 1 giấc ngon lành, trong mơ anh thấy cậu và anh cùng nhau ăn cơm, cùng nhau uống nước, rồi cùng nhau ôm hôn…cùng nhau…. Jiyong lắc lắc đầu cười nhạt, nhớ 1 người đến mức trong mơ toàn là hình ảnh người đó, lúc mở mắt dậy còn ngỡ người ấy đang ở ngay bên cạnh, anh điên rồi! Jiyong đứng dậy, mấy người kia quay sang nhìn anh cười cười:

- Dậy rồi à?
- Ừm, sao không gọi mình dậy?
- Thấy cậu ngủ ngon quá mà!

- Ừm…

Teddy- cộng sự thân thiết với Jiyong quay sang cười 1 cách khó hiểu:

- Jiyong này…

- Sao anh?
- Sau này đừng bạ đâu ngủ đấy nữa, nhất là đừng ngủ cạnh mấy người không thân thiết lắm. 
- Hả?
Teddy ngừng công việc lại, tủm tỉm đi đến ngồi cạnh anh, nhìn nhìn anh:
- Cậu biết cậu nói mơ gần tiếng không?
- Hả? Nói mơ ư?
- Ừm… cậu mơ mấy thứ không đàng hoàng đúng không?
- Đâu có…

- Còn cãi…. 

Teddy mở điện thoại ra, phát 1 đoạn ghi âm: Seungri à... Seungri... lại đây anh ôm chút đi… Seungri à… Seungri à… để anh ôm em 1 chút… kèm theo trận cười man rợ vọng vào chắc chắn là của mấy người kia. Jiyong sững sờ rồi ngượng ngùng không thôi, anh gắt nhỏ:

- Chết tiệt thật! Đưa em điện thoại anh ngay!

- Không ích gì đâu, anh share cho mọi người rồi!
- Anh dám, anh có tin em mách chị dâu vụ anh trốn đi Busan mà nói đi công tác không? Cả vụ đi bar tháng trước nữa!
- Cậu dám?
- Anh dám?

- Okie, okie, xóa thì xóa. Haha!

Jiyong cố gắng bình tĩnh lại, giờ anh phải mặt dày lên 1 chút, mấy người kia trêu gì cũng không được thái độ nếu không anh sẽ bị trêu dai dẳng đến mấy tháng sau mất. Quả nhiên, Jiyong vừa bước vào khu làm việc mọi người đã cười rú lên:

- Ôi kia Jiyong kìa!

- Seungri à…
- Seungri của cậu đâu mà để cậu mong nhớ đến vậy?

- Mơ hơi bị bậy nha! Haha…

- Ù ôi, Jiyong nhà ta đó nha, làm cái gì rồi hay chưa ăn được mà mơ dữ vậy?

- Haha..

Mọi người hùa vào trêu anh, Jiyong mặt vẫn tỉnh bơ đi vào, không nói gì để mặc bọn họ tự biên tự diễn. Được 1 lúc mọi người chán không thèm nói chuyện nữa, Jiyong tiếp tục lắng nghe vài giai điệu mới, cậu quay ra vì không thấy có hứng nói với mọi người:

- Mình ra ngoài hút điếu thuốc lấy tinh thần, anh Teddy, với hộ em cái điện thoại với!

- Hô hô hô, giờ còn để ảnh nền nhau cơ đấy, đừng làm liều! fan soi ảnh nền dễ hơn trở bàn tay đấy. Kiềm chế chút đi!!! 

- Em biết rồi, để mấy hôm nay thôi!
- Thật là, yêu đến thế sao? Cậu ta có gì hay chứ?
- Chả biết nữa, yêu vì yêu thôi, cần gì hay mới yêu?

- Được rồi được rồi, ra ngoài đi!

Jiyong bước ra ngoài hành lang đốt 1 điếu thuốc, anh nhận ra lâu lắm rồi mình không hút thuốc nhiều như ngày xưa nữa, chỉ thi thoảng hút chơi 1, 2 điếu rồi thôi, cũng không quá thèm. Jiyong lướt điện thoại gọi cho ai đó, đã 2 ngày không liên lạc, sau 2 tin nhắn tối qua cậu cũng không bắt bẻ anh, cậu là vậy, chưa bao giờ sốt sắng gọi cho anh, lo lắng xem anh đang làm gì, ở đâu, với ai. Đôi lúc anh cảm thấy cậu không sợ mất anh nhiều như anh sợ mất cậu, lúc 2 người bên nhau cậu rất ngọt ngào, cũng rất chăm lo nhưng chỉ cần rời vòng tay anh là cậu chẳng quá quan tâm đến anh nữa. Cậu lúc nào cũng nhiều bạn bè, đi chơi nhiều, quen biết rộng, lại nhiều công việc, trai gái đủ mọi tầng lớp đều chơi cùng, anh tin tưởng cậu nhưng đôi lúc có chút khó chịu, đâu biết nếu có người thích cậu, yêu cậu lừa cậu thì làm sao, nước xa chẳng cứu được lửa gần, cậu thì luôn lông bông như vậy, anh chẳng thể quản lí được. Jiyong gọi điện nhưng bên kia đã tắt máy, anh gọi vào số quản lí cậu:

- Alo cậu GD à?
- Em chào anh, Seungri đâu anh?
- À em ấy đang tham gia show với cậu Dae Sung nên chắc tắt máy!
- À vâng, lát xong anh bảo em ấy gọi lại cho em nhé.
- Ừ, okie, chắc cũng sắp xong rồi.
- Tạm biệt anh!

- Ừ, tạm biệt cậu.

Jiyong thở dài có chút khó chịu, anh nhìn nhìn ảnh cậu đang cười thả ga trên nền điện thoại cáu kỉnh:

- Đồ vô tâm!!!
Anh mắng yêu cậu 1 câu như vậy dù người kia cũng chẳng thể nghe thấy, tâm trạng anh có chùng xuống, anh thở sâu 1 hơi rồi quay vào làm việc tiếp, cố gắng không để tâm trạng bất ổn của mình ảnh hưởng đến âm nhạc…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro