Chương 74: Anh không muốn tự do nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong làm việc cho đến tối mịt, anh liếc qua điện thoại vài lần không thấy đổ chuông lần nào. Hôm ấy, mọi người rủ nhau đi ăn, Jiyong cũng đi cùng nhưng tâm trạng bồn chồn không yên, anh không kìm được ra ngoài hút thuốc rồi chui lên xe gọi điện cho cậu. Chuông chừng 2,3 cái, Seungri bắt máy:

- Anh à?
- Ừ anh đây, đang làm gì đấy?
- Em vừa tắm xong, còn anh?
- Anh đi ăn với mấy người bạn.
- Vậy hả? Vậy anh đi ăn đi, lát về gọi cho em cũng được mà. Em cúp máy nhé!
- ….
- Cúp nhé, tí nói chuyện!
- .......
- Alo anh?
........Đừng cúp!

- Sao vậy? Anh cứ đi ăn đi mà!

Jiyong có chút giận dỗi, cậu nói chuyện chẳng thấy có chút nhung nhớ nào trong khi anh đang cồn cào ruột gan nhớ con người vô tâm kia, anh bực dọc:

- Em không nhớ anh à? Không muốn nói chuyện với anh sao?
- Haha, có chứ, em là để anh thoải mái đi chơi với bạn bè 1 chút thôi, anh muốn em quản chặt anh à, hay giờ em hét lên bảo anh về ngay nhé! Haaha…
- Nếu em nói anh về anh sẽ về mà!
- Đâu cần như thế, anh có bạn bè của anh, em có cuộc sống của em, em sẽ không can thiệp quá sâu vào các mối quan hệ của anh đâu..

- …

Jiyong không biết nên nói gì, anh có bạn bè của anh, em có cuộc sống của em ư? Thật buồn cười! 2 người yêu nhau nhưng cậu lại nói không can thiệp…

- Alo? Anh!
- Ừm… em… không sợ mất anh sao?
- Sao phải sợ? Anh sẽ rời xa em sao?
- Sẽ không…
- Em cũng vậy, thế nên em không sợ, mà sợ đâu được gì chứ!
- Em lúc nào cũng vậy!
- Em sao chứ?
- Bỏ thời gian quản anh 1 chút em chết được à? Thật là, bạn bè chơi bời thì nhiều!
- Haaha, em cho anh tự do anh còn không muốn sao? Chính anh từng nói muốn 1 tình yêu tự do thoải mái mà!
- Giờ anh không muốn tự do nữa… anh muốn em quản anh… muốn em hỏi anh mỗi khi đi về muộn, muốn em không thích anh tiệc tùng, muốn em ghét anh chơi bời, Seungri à, có em rồi anh không muốn tự do nữa…
Seungri ở đầu dây bên này im lặng, những lời chân thành của anh khiến trái tim cậu run rẩy, cậu ước gì có thể ở bên anh ngay lúc này để ôm lấy anh. Cậu nói nhỏ:
- Em biết rồi, em sẽ biến thành 1 bà cô già suốt ngày đeo bám anh! Đến lúc ấy anh đừng có ghét em đấy!
- Được.
- …….

- Sao không nói gì vậy?

- Em có chút nhớ anh mất rồi, Jiyong à…

Jiyong nghe đầu dây bên kia nũng nịu bật cười khẽ:

- Giờ mới thèm nhớ anh sao? Anh nhớ em cả 2 ngày nay rồi đồ ngốc ạ!
- Xì…
- Hôm nay bận lắm à? Có mệt không?
- Cũng tương đối, show tồn hơi nhiều 1 chút mà vất vả 1 vài hôm thôi là ổn, anh thế nào? ổn không? Đừng có thức đêm nhiều quá!
- Ừ, tối qua thức, hôm nay về nhà ngủ 1 giấc.
- Anh về kí túc à?
- Không, về căn hộ của anh, kí túc giờ không có ai về làm gì.
- Ừm… 
- Vậy anh vào ăn với mọi người nhé, lát về gọi cho em nhé.
- Okie, về sớm nhé, cấm đi tăng 2!
- Tuân lệnh.

- Haah, bye anh,

Jiyong nhếch mép cười hạnh phúc cúp điện thoại rồi đi vào quán ăn, mọi người đang cười đùa ầm ĩ, anh vào ngồi cạnh Teddy nhập cuộc, cậu anh trai hỏi nhỏ:

- Sao vừa mặt mũi bí xị đi ra ngoài vậy? Cãi nhau?

- Ừm… có 1 chút!
- Lí do?

- Em ấy không gọi cho em.

Teddy sững sờ nhìn vẻ mặt có chút ấm ức của Jiyong, trời đất ạ:

- Haha, vì vậy mà cậu cáu kỉnh cả ngày hôm nay đó hả? Jiyong ơi là Jiyong, cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay… đáng đời thật, đùa bỡn với tình cảm người ta thời trước nhiều quá đến bây giờ hậu quả thật đáng sợ, haaha…

- Anh không hiểu đâu!
- Sao tôi không hiểu, tôi cũng yêu, tôi cũng nhớ chứ, nhưng không đến mức như cậu!
- …
- Đừng đặt quá nhiều tình cảm vào 1 mối quan hệ nào đó, nếu không cậu sẽ không đứng dậy được nếu có việc gì đâu!
- Muộn rồi anh, em đặt cược tất cả rồi, không còn là quá nhiều nữa, em đặt cược tất cả con người em rồi!
- Cậu…
- Em sẽ không hối hận!

- Hi vọng vậy… Cậu ngốc nghếch hơn tôi nghĩ đó!

Jiyong chỉ cười xòa không nói thêm gì nữa. Chính anh cũng biết mình ngốc nhưng anh cũng không biết làm sao được, cảm xúc là thứ anh không thể khống chế… mọi người ăn uống đến tận nửa đêm, Jiyong uống chút rượu nên ngà ngà say, tâm trạng anh khá tốt thế nhưng khi về đến nhà của mình, đối mặt với 4 bức tường, anh lại cảm thấy hơi trống rỗng. Thói quen thật là 1 thứ đáng sợ, anh 1 mình đã bao nhiêu năm không sao vậy mà ở gần cậu mới vài ngày đã quen có cậu ở bên để bây giờ, cảm giác trống rỗng thật mệt mỏi. Jiyong không kiềm chế được lấy điện thoại ra gọi cho người anh đang nhung nhớ cồn cào kia, chuông 1 lúc khá lâu cậu mới nghe máy bằng giọng mơ màng:

- Anh…
- Em ngủ rồi à? Anh làm em thức à?
- Không sao, em vừa chợp mắt thôi, anh về muộn vậy à?
- Ừm…
- Anh uống rượu à?
- Ừm…1 chút thôi.
- Hì hì… thật là… mấy tiếng trước anh còn muốn em quản đấy, nếu em không cho anh uống rượu thì sao?

- Thì anh không uống nữa.

Cậu thấp giọng cười khẽ, trong màn đêm vắng vẻ giọng cười ấy càng thêm quyến rũ như có ma lực khiến trái tim Jiyong run lên. Anh im lặng 1 lúc lâu cảm nhận sự rung động ngọt ngào đó, anh nhắm mắt lại nói khẽ:

- Seungri này…
- Hả?
- Hát cho anh nghe đi!
- Gì vậy? 
- Anh muốn nghe em hát.
- Haha, anh lên cơn thật rồi, nghe chưa chán à? Anh hay chê em hát không giữ được hơi với không đúng tong lắm mà.
- Đấy là khi thu âm, cần hoàn hảo chứ. Giờ đâu cần…

- Haha, anh nghĩ muốn được BB Seungri hát qua điện thoại cho nghe dễ vậy sao?

- Ồ, vậy cần điều kiện gì vậy?

- Haha, cái áo khoác Chanel mới màu xanh anh mới được tặng…
- Hừm… 
- Sao vậy?
- Giá hơi cao đó…
Seungri la lên:
- Anh dám tính toán với em?
- Thì em kêu em là BB Seungri mà, đâu phải Seungri của anh chứ?
- Xì…
- Haha…
- Vậy hát In My World nhé!
- Không, hát Oppen the window đi!

- Ôi bài ấy lâu lắm rồi chả nhớ được đâu!

Jiyong hát vài câu đầu, Seungri mới nhớ ra chút chút hát với theo. Anh im lặng lắng nghe giọng hát ngọt ngào của cậu, buổi tối của 2 người bình yên trôi qua như vậy, 2 người 2 đất nước khác nhau, trong 1 đêm tối lạnh lẽo nhưng họ không thấy cô đơn nữa, bởi trái tim họ đã bên nhau, đã yêu và được yêu, như vậy là đủ….


***
Mai up 2 chương nha 😀😀😀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro