Chương 75: Món quà bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyong và Seungri đều tiếp tục bận rộn với công việc riêng của mình, 2 người chỉ có thể nói chuyện với nhau vào buổi tối hoặc đôi lúc nhắn vài tin trêu chọc lúc nghỉ ngơi ăn cơm. Công việc của Seungri cũng đã gần kết thúc, cậu chỉ bận rộn thêm 1 vài ngày nữa rồi sẽ được nghỉ ngơi cho đến Tết. Sinh nhật cậu vào gần dịp này nhưng Seungri cũng không quá quan tâm, năm nào hầu như cậu cũng đón sinh nhật cùng fan, điều đó khiến cậu vừa vui lại vừa buồn... Đương nhiên cậu luôn vui khi được fan yêu thương và chào đón nhưng đôi lúc cậu muốn có chút không gian riêng tư dành cho bản thân, năm nay lại là năm 2 người bên nhau chính thức đầu tiên, sinh nhật anh cậu đã không thể ở cạnh, sinh nhật mình cậu muốn có thời gian bên nhau. Seungri với lên hỏi quản lý:

- Sắp xếp được cho em nghỉ 1,2 ngày hôm 11, 12 được không anh?
Quản lí của Seungri ngồi ghế trước đang lái xe đưa cậu về nhà sau 1 ngày chạy show vất vả, anh suy nghĩ 1 chút:
- Có thể nhưng phải tối muộn 11 mới được, quay show này xong, hôm sau chỉ có lịch quảng cáo ngắn, có thể dời sang 2 ngày nữa.
- Ừm, anh mua vé cho em về Hàn giúp em tối hôm ấy nhé!
- Cậu muốn về Hàn á?
- Vâng, em về 1 hôm, hôm sau em sẽ sang ngay …
- Cậu thật là… để 20 về luôn không được à?
- Em… muốn ở gần anh ấy…
- 2 cậu thật là…, được rồi, để tôi đặt vé giúp cậu…
- Cảm ơn anh…
- Làm việc cùng cậu mấy năm nay, lần đầu nghe cậu cảm ơn đấy!
- Haha…

- Thôi về nghỉ ngơi đi, mai bận lắm đấy!

Quản lí đưa Seungri về nhà, phòng của anh ở tầng trên khu căn hộ. Bởi Seungri hay hoạt động bên Nhật nên công ty đã thuê dài hạn căn hộ này cho cậu. Cậu rất thích môi trường giải trí bên này cũng như fan ở đây, họ làm cho cậu có cảm giác thoải mái hơn 1 chút, nhưng vẫn không phải cảm giác ở nhà mình, Seungri tự cười cười chính mình, cậu bắt đầu phụ thuộc vào ai kia, nơi nào có anh nơi ấy cậu mới có cảm giác an toàn. Cậu đi nhiều, tiếp xúc nhiều, kết giao nhiều nhưng cuối cùng, tàn những cuộc vui, sau 1 ngày chơi bời hay làm việc cậu vẫn luôn nhớ anh rất nhiều. Seungri không chắc những cảm xúc ấy đã có từ bao giờ, có lẽ từ trước đêm say rượu anh vô tình buông ra lời yêu thương ấy, hay sau đó anh nói 2 chữ chia tay, hay từ những nụ hôn vội vã trao nhau... từ rất rất lâu. Nhưng có 1 ngày cậu nhận ra những ngày không gần nhau, mỗi khi cậu nằm xuống giường đều muốn được nghe giọng nói của anh. Dạo gần đây anh khá bận rộn, lịch làm việc của cậu cũng chồng chéo, 2 người chỉ nói với nhau vài câu ngắn ngủi rồi thôi. Hôm nay được về nhà khá sớm, cậu muốn gọi cho anh nói chuyện 1 chút nhưng điện thoại lại báo đường dây bận. Seungri nhún nhún vai hơi bực rồi vứt điện thoại ở đó đi vào nhà tắm.

Ở bên này quả thực Jiyong đang gọi điện cho ai đó rất lâu. Người ấy chính là anh quản lý của Seungri vừa đưa cậu về, Jiyong hỏi nhanh:

- Anh, ngày 12 Seungri có lịch trình gì không?
- Hả?

- Lịch trình của em ấy vào ngày 12 ấy?

Quản lí không biết nên nói thế nào mới phải, có lẽ Seungri muốn gây bất ngờ cho Jiyong, nếu nói ra không phải sẽ lộ ra hết sao? 

- À thì… cũng bận…
- Không rảnh được chút ạ? Em muốn qua bên đó đón sinh nhật với em ấy!
- Hả?
- Bận lắm sao anh? Lịch trình hôm ấy mấy giờ kết thúc? Em cũng không qua được sớm đâu, chắc phải tối muộn ngày 11 ấy…
- Ờ thì…

- Anh không nhớ lịch sao?

Anh quản lí giở khóc giở cười với đôi tình nhân đó, 1 người ở Nhật đòi về hàn, người từ Hàn muốn sang Nhật, thật là không thể hiểu được lí lẽ yêu đương của thanh niên thời nay, sinh nhật thì có gì quan trọng vậy chứ? Jiyong thấy anh không nói gì nên hỏi:

- Sao vậy anh?
- À… cậu ta hôm ấy muốn về Hàn đấy?
- Dạ?

- Cậu ta muốn tôi sắp lịch trống hôm sau để về Hàn đêm hôm ấy… cậu ta nói muốn gần cậu … 

Jiyong nhếch mép cười, cậu có suy nghĩ giống anh đến vậy sao? Thực ra sinh nhật hay ngày lễ đối với idol như bọn họ không quan trọng đến thế, nhưng đây là lần đầu 2 người chính thức yêu đương có khả năng được đón sinh nhật cùng nhau, vì vậy anh cố gắng sắp lịch hợp lí nhất có thể. Jiyong không ngờ Seungri cũng có kế hoạch tương tự:

- Anh đừng để em ấy về nữa, nói không thay đổi được kế hoạch đi!
- Vậy…
- Em sẽ qua đó, giờ em cũng đỡ bận rồi, để em ấy đi đi lại lại vậy ảnh hưởng sức khỏe lắm! 
- Ừm được rồi, 2 cậu thật rắc rối!
- Em cảm ơn!
- Hô hô, 1 tối được nghe 2 câu cảm ơn của 2 vị idol, tôi thật vinh dự đi!
- Haha.. em thật lòng mà!

- Được rồi, tôi biết rồi!

Jiyong cúp máy, trái tim anh lúc ấy như mềm ra, Seungri của anh… người của anh… cậu cũng nhớ anh và muốn bên anh giống như anh vậy… đúng không? Đôi khi anh luôn lo lắng mỗi khi để cậu ở bên ngoài, anh rất sợ, sợ nhiều điều nhưng mỗi ngày qua cậu lại càng khiến anh thêm tin tưởng hơn, tình cảm của cậu anh cảm nhận được rõ hơn, Jiyong cầm máy gọi cho ai kia của mình, phải gọi đến lần thứ 3 cậu mới bắt máy:

- Ơi anh em đây!
- Đang làm gì thế?
- Em vừa tắm xong mà, anh vừa làm gì thế?
- Sao cơ?
- Em gọi anh không được?
- À anh nói chuyện với bạn 1 chút…
- Ừm… vậy à…
- Em không muốn hỏi là ai sao?
- Anh sẽ tự nói mà không phải sao? Nếu anh không muốn nói anh sẽ nói dối thôi, nếu nói dối thì đừng có nói…
- Ừm… vậy anh không nói nữa…

- …

Seungri xì 1 tiếng rõ dài rồi cũng không tra hỏi quá nhiều nữa, cậu là vậy, luôn cho anh 1 khoảng không gian đủ nhiều để thoải mái, đôi khi còn quá thừa thãi đối với anh. Ban đầu Jiyong rất khó chịu về điều đó, sau anh nhận ra mình phải quen thuộc dần với nó, bởi đó là tính cách của cậu, thành thực mà nói anh cũng không thể chịu đựng được việc bị kiểm soát thường xuyên quá mức, bởi vậy thà như bây giờ dù đôi khi anh bị hụt hẫng. 2 người nói chuyện thêm cả tiếng nữa đến khi điện thoại Seungri báo pin yếu mới chịu ngừng lại, toàn những câu chuyện vặt vãnh vớ vẩn nhưng những kẻ yêu nhau nói có bao giờ thấy chán. Đã gần 1 tháng với những buổi tối trải dài như vậy, 1 mình trong phòng nghe tiếng của nhau rồi ngủ quên lúc nào không biết… Jiyong cúp điện thoại với 1 nụ cười ngọt ngào, anh sẽ đến gặp em sớm thôi, đồ ngốc ạ.

Gần đến ngày 11, Seungri nhận được thông báo của anh quản lí là không thể đổi lịch làm việc, dù rất khó chịu nhưng cậu cũng không thể làm gì khác. Công việc quan trọng, Seungri đành chấp nhận vỡ kế hoạch về Hàn cạnh người yêu của mình. May cậu chưa nói với anh nếu không con người đó sẽ buồn lắm đây. Seungri cũng dần quên đi việc đó, để mấy hôm nữa quay trở về Hàn sẽ dành vài ngày riêng cho anh vậy….

Ngày 11 cũng đến, cả ngày hôm ấy Seungri rất bận rộn, fan đã tổ chức sinh nhật gửi quà cho cậu từ vài ngày hôm trước, lại tổ chức với bạn bè trước đó nên cậu không quá để ý sinh nhật mình nữa. Đến tận gần nửa đêm, khi nhận được tin nhắn chúc mừng ào ào trên SNS và bạn bè trên điện thoại cậu mới nhận ra. Ồ, hôm nay đã là sinh nhật mình, lại thêm 1 tuổi nữa. Mẹ cậu cũng vừa gọi điện chúc và nhắc cậu về thăm nhà, Seungri hứa vài hôm nữa rảnh rỗi sẽ về 1 chuyến thế nhưng cả tối không thấy cái con người quan trọng nhất kia đâu. Mở điện thoại ra thì anh đã lên mạng xã hội chúc cậu gọn lỏn 1 câu rồi im bặt. Seungri lấy điện thoại gọi cho anh nhưng đầu dây bên kia tắt máy. Bực mình thật, rõ ràng vẫn nhớ sinh nhật người ta mà không buồn gọi điện, chỉ nhắn tin khách sáo trên mạng, mấy anh còn lại cũng người gọi điện người nhắn tin cho cậu em út kèm vài câu hăm dọa trêu đùa. Điện thoại Seungri rung lên, cậu vội vàng cầm lên, xì… là của Top:

- Alo?
- Alo cái gì? Biết anh rồi mà dám nói trống không à?
- Alo anh? Được chưa vậy?
- Anh đây gọi điện chúc mừng sinh nhật cậu mà thái độ thế đấy hả?
- Anh nhắn tin rồi mà?
- Gọi thêm không được à?
- ….
- Này? 

- Dạ em đây mà!

- Tôi gọi vì biết cậu đang cô đơn hô hô, gọi thế này Jiyong không gọi được cho cậu nữa sẽ ghen lồng lộn lên! Haha, nghĩ đã thấy thú vị rồi!

- Anh thật là rảnh rỗi đấy!
- Sao cậu biết, haha, đúng là tôi rảnh lắm đây!
- Thôi được rồi, em cảm ơn. Giờ thì cúp máy được chưa?
- Hahah, được rồi tha cho cậu, dù gì cũng chúc mừng sinh nhật nhé!
- Em cảm ơn!
- Haha, okie!
Seungri cúp điện thoại 1 lát thì lại thấy anh quản lí gọi, cậu bực dọc nghe:
- Sao vậy anh?
- Alo, cậu có ở phòng không vậy?
- Chứ em ở đâu nữa? Nửa đêm anh gọi gì vậy? Giờ có lịch trình em cũng không đi đâu đấy nhé!
- Haha sao cáu kỉnh thế?
- Anh đã không cho về Hàn rồi giờ này em đang chờ điện thoại còn gọi ám em nữa!
- Haha, định rủ cậu đi ăn thôi!
- Không đi!
- Thế thì thôi, lát tôi mua về cho nhé!
- Không cần!

- Okie thôi.

Anh quản lý cười cười cúp điện thoại quay sang Jiyong, anh vừa bí mật đi đón Jiyong trong đêm về:

- Cậu ta đang cáu kỉnh ở trong phòng đó, mấy hôm trước ăn chơi quá rồi hôm nay lại thấy ở nhà.
- Ừm… có gì không ổn không anh?
- Không ổn là sao?
- Mối quan hệ của em ấy, quen linh tinh hết cả.
- Về cơ bản cũng không có gì đáng ngại cả, có mấy người mới thì chưa rõ lắm.
- Anh tìm tên tuổi, nghề nghiệp tất cả bọn họ gửi cho em được không?
- Tất cả ư? 
- Vâng, tất cả thì tốt, em không tin tưởng lắm mấy người bên này, họ thâm sâu khó lường lắm, như vụ trước kia của em ấy đó, bị xúi làm liều không!
- À…
- Anh mới đi theo em ấy không biết, đôi khi em ấy quen chả nghĩ gì đâu, cứ quen thôi, bị lợi dụng cũng không biết!
- Thật vậy ư?
- Haizz, thế mới khổ, cái thói ấy chả sửa được đâu! Anh giúp em để ý 1 chút, có gì gọi cho em nhé!
- Ừ, có cậu quản cậu ta tôi càng nhàn!

- Em không quản lí em ấy, em để em ấy thoải mái vùng vẫy trong vòng kiểm soát của mình, chỉ cần em ấy không bước ra khỏi cái vòng ấy, em sẽ bao dung tất cả..

- Sao lại vậy? Quản luôn từ đầu không hơn à?

- Quản lí chặt sẽ khiến em ấy ngột ngạt không vui, cứ để em ấy làm gì mình muốn!
- Cậu thật là, chiều cậu ta đến hư mất!
- Em đâu có chiều, hì hì..
Anh quản lí quay sang thấy nụ cười hết sức rạng rỡ và hiền lành, cậu ca sĩ khó tính trong công việc, cá tính trên sân khấu, luôn luôn thích làm mấy việc cổ quái vậy mà bây giờ cười 1 cách ngọt ngào như vậy. Anh đã hiểu tình cảm họ dành cho nhau chân thành đến mức nào..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro