Chương 76: Món quà bất ngờ ( tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng mấy chốc 2 người đã về đến căn hộ Seungri ở, anh quản lí cẩn thận để ý từng chút để khỏi lộ ra việc gì, trước khi nhận việc quản lý cho Seungri anh đã nhận lệnh đặc biệt của chủ tịch Yang, bởi vậy anh cần hết sức bảo vệ mối quan hệ này. Jiyong che mặt cẩn thận bước vào thang máy, cũng may lúc ấy đã khá muộn không ai ra vào, Jiyong nhỏ giọng:

- Anh cứ về phòng đi, em biết chỗ rồi!
- Ừ, cẩn thận 1 chút, cần gì gọi tôi nhé!
- Okie, cảm ơn anh!

- Không có gì!

Nói rồi anh quản lí bước nhanh về phòng để lại Jiyong đang đứng trước cửa nhà Seungri. Anh bước vội vã giống như chỉ sợ ở lại thêm 1 giây phút sẽ được xem mấy cảnh sến súa nổi da gà nào đó, Jiyong phụt cười. Anh nhìn nhìn 1 lát rồi không gọi cửa mà quyết định gọi điện thoại cho cậu, 1 lúc khá lâu cậu không nghe máy, anh khá lạnh lôi ra 1 điếu thuốc châm lửa hút cho vơi bớt cảm giác có chút kích động của mình, thật là… đã yêu lâu như vậy mà mỗi lần xa nhau vài ngày, sắp được gặp nhau trở lại tâm trạng anh đều kích động như lần đầu gặp nhau vậy…. 

Điện thoại Jiyong rung lên, là cậu gọi lại, anh nhanh chóng bắt máy:

- Vừa tắm xong?
- Ừm, em vừa tắm…
- Sao ờ chán nản quá vậy?
- Anh đi đâu giờ mới mở điện thoại đó?
- À…
- Không muốn nói à?
- Ừm… 
- Thật là, em hơi bực đó nha, hôm nay sinh nhật em đó! Anh vẫn nhớ mà giờ mới gọi cho em à? Thua anh Top nữa!
- Anh có chúc em trên Twitter rồi mà!

- Cái đấy cũng tính sao? Em làm nguyên cái clip chúc mừng anh đó!

- Ồ…

- Ồ gì mà ồ, bực đấy nhé!
- Haha, đồ so đo, ra mở cửa đi!
- Hả?

- Anh đang ở bên ngoài nhà em đây, lạnh lắm, mở cửa mau!

Seungri nghe vậy lật đật chạy ra ngoài mở cửa, cậu thấy anh đang đứng ngoài vắt chéo chân hút thuốc, Jiyong thấy cửa mở ngẩng đầu lên nhìn cậu chăm chú rồi cười 1 cái thật hiền, anh nhẹ nhàng dập điếu thuốc đi:

- Xin lỗi, anh lạnh quá mới hút 1 điếu!
- Ừm… hút nốt đi không sao.
- Anh dập rồi…

- Vào nhà đã rồi nói!

Jiyong nhếch mép đi lướt qua cậu vào nhà, tiện tay anh định vuốt má cậu nhưng nhận ra tay mình đang cóng lạnh nên chuyển sang vò nhẹ tóc cậu 1 nhát. Seungri đóng cửa cài lại cẩn thận rồi quay sang nhìn, anh đã yên vị trên ghế sô pha uống lon cola cậu đang uống dở vừa nãy, cậu đi vào ngồi cạnh anh, anh quàng tay sang ôm eo cậu 1 chút, Seungri nhận ra tay anh cóng lạnh, phải rồi, ngoài trời đang lạnh như vậy… Cậu cầm 2 tay anh ủ sâu vào người mình, bên trong lớp áo khoác đã ấm hơi người. Jiyong thích thú tận hưởng cảm giác vừa ấm áp vừa mềm mại đó, bởi tay anh đang chạm sát vào da thịt cậu chỉ cách lớp áo phông mỏng dính. Anh cảm nhận được làn da mềm mại quen thuộc đó nên càng thò sâu vào trong, Seungri biết vậy nhưng cũng mặc kệ anh sờ soạng 1 chút, cả 2 cứ ngồi như vậy, chẳng nói gì cả. 1 lúc lâu sau không chịu được tò mò Seungri bèn cất tiếng hỏi:

- Anh đến lúc nào đó?
- Ừm, 30p trước đến sân bay, 5p trước thì ở trước cửa nhà em đó!
- Sao không báo em trước?

- Muốn cho em bất ngờ mà!

Jiyong quay sang gục đầu vào hõm vai của Seungri, cậu vừa tắm xong, cơ thể sạch sẽ cùng mùi hương quen thuộc khiến trái tim anh vừa rung động vừa bình yên. Seungri cười khẽ, giọng cười trầm thấp của cậu luôn có 1 ma lực khó cưỡng:

- Anh đang bận lắm mà, qua đây có sao không?
- Cũng bận nhưng vắng 2 ngày cũng chẳng sao! Sinh nhật người của anh, sao anh không đến được!
- Vậy hả? Rồi quà đâu?
- Quà gì? Anh đến đây rồi còn gì nữa! Đêm nay… em được toàn quyền sử dụng anh!

- Xì! Thật là…

Seungri buồn cười bởi câu đùa của anh quay sang cắn yêu anh 1 cái, Jiyong mím môi nhìn cậu nguy hiểm:

- Đừng làm liều, anh muốn có 1 đêm bình yên bên em, nhưng nếu em muốn kích thích 1 chút anh không ngại đâu!
Seungri lườm anh:
- Từ khi nào anh cứ vậy?
- Anh làm sao?
- Toàn nghĩ bậy, em cắn anh 1 cái không được à?
- Được chứ, nhưng mà người ăn chay được ăn thịt 1 lần rồi nào chịu ăn chay thêm nữa… món ngon đã nếm chỉ hận không được ăn mỗi ngày!

- Haha …

Jiyong tiện đà cắn nhẹ vào cổ cậu 1 cái rồi thấp giọng:

- Cười gì? Chẳng lẽ em….
- Sao cơ?
- Chẳng lẽ Seungri của anh không bao giờ... muốn… anh sao?
- Luyên thuyên!
- Luyên thuyên gì chứ, trả lời đi!
Seungri phụt cười. Cậu tiện thể ngả ngớn vào lòng anh đùa thêm:
- Vậy quà đâu, có quà đắt tiền muốn gì cũng được!
- Thật hả?

- Nhưng phải đắt tiền cơ!

Jiyong cười cười lôi trong túi áo khoác ra 1 cái nhẫn khá đẹp đưa cho cậu:

- Này đủ đắt tiền chưa?
- Bao nhiêu?

- Sao hỏi giá suốt vậy? Đẹp không?

Jiyong hơi cáu, cái đồ con gấu kia đùa cợt quá đáng, anh gõ nhẹ vào trán cậu 1 cái, Seungri la oai oái dù chẳng đau đớn gì lắm :

- Ừm, cũng đẹp, cảm ơn anh!

Seungri biết anh đang hơi giận, cậu lại quay trở về giọng nũng nịu của mình để cảm ơn anh. Đương nhiên đó là đòn chí mạng của nguời nào đó, anh nở nụ cười hài lòng rồi ghì chặt cậu vào lòng, Seungri loay hoay đeo nhẫn vào ngón áp út càu nhàu:

- Hơi rộng???
- Đeo ngón giữa hoặc trỏ ấy, đợi đến khi bố mẹ em đồng ý, anh sẽ mua cho em 1 cái đeo ngón ấy!

- Xì…

- Sao vậy? Muốn lấy anh vậy sao?

- Đương nhiên, lừa được đại gia đâu có dễ!
- Haha… vậy lừa anh cả đời đi!
- Đợi bố mẹ em đồng ý đã!
- Ừm… anh sẽ đợi, bao lâu cũng đợi, cả đời cũng đợi….
- Cả đời ư? Cả đời dài quá, sao biết trước được?
- Anh không chắc, ít ra bây giờ anh muốn điều đó… tương lai anh sẽ không thay đổi nhưng nếu em thay đổi, anh không chắc sẽ kiên trì được…

- ……..

- Sao vậy? Em liệu có thay đổi không?

- …

- Em sẽ thay đổi sao?

Jiyong lật người lại nheo mắt nhìn xoáy vào Seungri, cậu vẫn đang im lặng ko nói gì, 1 lát lâu sau khi suy nghĩ, cậu nhỏ giọng:

- Em sẽ không thay đổi tình cảm của mình, còn lại… em không chắc…

Jiyong siết chặt lấy cậu, cắn nhẹ vào tai cậu thì thầm:

- Chỉ cần tình cảm của em không thay đổi, anh có chết cũng phải ở bên em!
- Em cũng hi vọng vậy…
- Không phải hi vọng mà phải hành động, đồ ngốc ạ!
- Hihi, biết rồi mà!
2 người nửa ngồi nửa nằm ôm nhau trên ghế sô pha như vậy cả buối tối , không 1 lời chúc mừng, không hoa, không bánh, không tổ chức lãng mạn nhưng với Seungri nó là sinh nhật mà mãi mãi về sau này cậu không thể quên được, 2 người ở gần nhau, trái tim chung nhịp đập, cậu cảm nhận được cảm giác đầy đủ viên mãn đến khó hiểu, xưa nay cậu là 1 người thích vui chơi, thích nhiều hoạt động đông đúc, thích cảm giác sôi động, chưa bao giờ cậu nghĩ rằng mình lại hạnh phúc nghẹt thở bởi 1 đêm tối bình yên như vậy. Hình như từ khi có anh, trái tim cậu đã thay đổi dù rằng anh không hề bắt ép và chính cậu cũng không nhận ra….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro