Chương 77: Có 1 buổi chiều...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungri và Jiyong trải qua ngày sinh nhật của Seungri đơn giản như vậy, bọn họ ôm nhau ngủ thiếp đi từ lúc nào không ai biết. Sáng hôm sau, Seungri có lịch trình khá sớm, cậu khẽ khàng dậy rồi ra ngoài mà không để con người kia thức giấc, nhìn anh ngủ mê man như vậy cậu cũng đoán được anh mệt mỏi đến thế nào. Hơn nữa… tối hôm qua 2 người không hề xảy ra việc gì, thật không giống tính cách của Jiyong, hẳn là anh đã thực sự mất hết sức lực. Seungri đoán không sai, để có thể đến thăm cậu anh đã dồn công việc mấy ngày lại làm hết, cả 2 ngày 2 đêm không ngủ. Bởi vậy Jiyong ngủ mê mệt mà không biết gì cả, lúc anh tỉnh dậy đã là 1h chiều, anh nhìn quanh quẩn mới nhớ ra đang ở Nhật và ở trong nhà của người anh yêu. Jiyong cười nhẹ rồi thức dậy, cầm mẩu giấy cậu để lại “ 5h em về, đồ ăn vặt và bia trong ngăn kéo, tủ lạnh chỉ có cola”. Jiyong bật cười, cái con người đó, viết vài chữ cũng vội vội vàng vàng y như tính cách vậy. Anh bước xuống giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt như công việc mỗi ngày anh vẫn làm 1 mình nhưng khi làm điều đó trong nhà cậu, dùng chiếc khăn mặt vẫn còn ẩm từ sáng cậu rửa, dùng chiếc bàn chải cậu đánh răng mỗi ngày khiến trái tim anh có cảm giác ngọt ngào lạ lùng. Jiyong thấy lọ nước hoa cậu hay dùng để quên ngay trên bồn rửa mặt, anh lôi ra xịt 1 chút, cả không gian nhỏ trong nhà tắm tràn ngập mùi hương thanh mát quen thuộc làm anh bất giác nở nụ cười nhẹ. Vốn anh không quá thích mùi hương kiểu như vậy, từ gu ăn mặc đến vui chơi và mọi thứ của 2 người hầu như trái ngược nhau hoàn toàn nhưng cũng vì thế mà mọi thứ ở cậu có 1 sức hút mạnh mẽ với anh. Anh mê đắm mùi hương của cậu, cơ thể cậu, giọng nói của cậu, những hành động đùa vui của cậu… tất cả giống như mê cung khiến anh 1 khi đã lạc vào là không thể thoát ra….

Jiyong nghĩ miên man 1 chút rồi tự lắc lắc đầu cho qua những thứ vẩn vơ, anh ra ngoài mở tủ lạnh, quả thật trong tủ lạnh chỉ có vài lon cola, 1 ít kim chi cùng vài thứ đồ ăn đã hết hạn vứt lăn lóc, cái con người đó thật là không biết chăm lo cho bản thân mình, có lẽ cậu cũng chẳng bao giờ chịu ăn cơm ở nhà mà luôn ăn ngoài với những người bạn mới quen chẳng hạn, sao mà biết được, danh sách bạn bè của cậu trải dài đến mức anh không thể kiểm soát được hết, đành chấp nhận tin tưởng cậu vô điều kiện vậy thôi. Jiyong đi đến ngăn kéo tủ lôi ra, bên trong đúng là có 2 chai kia và vô số đồ ăn vặt các kiểu, ngoài vài món cậu thích ăn còn có thêm mấy món anh hay ăn dúi sâu trong 1 góc. Jiyong cười cười lấy đồ ăn ra, anh cũng cầm thêm 1 lon cola đi về phía sô pha ngồi vừa ăn vừa xem ti vi. Yêu cậu lâu như vậy, thi thoảng anh cũng uống chung cola với cậu, lâu dần thấy cũng được, dù vị không giống mấy thứ chất cồn anh vẫn thích nhưng có chút cay, chút ngọt chút ga đủ để tỉnh táo sau 1 giấc ngủ li bì. Anh lười nhác gác chân lên bàn lia lia điều khiển tìm thứ gì đó hay ho để xem, thật là chán chết! Mấy kênh truyền hình Nhật Bản không có phụ đề lại nói nhanh như gió, anh nghe chỗ hiểu chỗ không. Jiyong ấn nút tắt ti vi rồi ném điều khiển xuống ghế, tâm trạng anh khá tốt, 1 vài giai điệu nảy ra trong đầu, Jiyong vội vàng lôi điện thoại ra ghi lại, chà... 1 giai điệu đẹp và ngọt ngào... anh có 1 buổi chiều rảnh rỗi hiếm hoi ở nhà Seungri như vậy…

Ở bên này, Seungri đang chụp hình quảng cáo cho 1 tạp chí khá nổi của Nhật. Buổi chụp hình khá thuận lợi tuy rằng đôi lúc cậu hơi mất tập trung. Seungri hôm nay sốt ruột về nhà hơn thường lệ bởi có người đang chờ cậu ở nhà, hơn nữa thời gian anh ở lại cũng không dài. Khi công việc kết thúc, cậu cầm lấy điện thoại đi ra 1 góc gọi cho anh:
- Ơi anh đây!
- Anh đang làm gì vậy?
- Không làm gì cố định cả, nghịch thôi.
- Haha, nhà em có gì mà nghịch chứ?
- Thế mới nói chán thật đó, bao giờ em về?
- Giờ em xong rồi đây, chắc 30p nữa về, anh muốn ra ngoài ăn không?
- Không đâu ra ngoài phiền phức lắm, mua gì về đây ăn đi. Anh không thích ra ngoài đâu!
- Ừm, em mua Sushi nhé?
- Gì cũng được hết mà, nhớ mua thuốc lá cho anh nữa đấy! 
- ….
- 1 bao thôi!
- Biết rồi! 
- Thật là… nhanh lên đi anh chờ em chán lắm!
- Đợi em về nhé!
- Ừm.
4 chữ đợi em về nhé của cậu thật sự ngọt ngào quá mức khiến khóe miệng anh bất giác nhếch lên. Con gấu này ngày càng biết cách thu phục anh, anh rõ ràng biết cậu dùng chiêu với mình nhưng vẫn tự nguyện chui vào vô điều kiện như vậy. Anh sao không rõ lúc nào cậu nịnh anh, lúc nào cậu cố tỏ ra ngây ngô hay nguy hiểm chứ, nhưng cậu muốn như vậy, anh đành làm trò theo cậu, bao dung với cậu, ai bảo anh yêu 1 người đáng ghét như vậy chứ...
Seungri bên này cũng nhanh chóng đi về nhà với tâm trạng rất vui vẻ, cậu bắt anh quản lí dừng xe trước cửa hàng sushi cậu hay ăn để mua mấy phần mang về, 1 chai rượu, cũng mua thêm vài bao thuốc cùng mấy thứ đồ linh tinh khác. Anh quản lí quay lại hỏi cậu:
- Bao giờ GD về lại Hàn?
- Chắc trưa mai, em đi tiễn anh ấy được không?
- Không nên, giờ ấy dễ bị bắt gặp lắm! 
- À...
- Thôi chịu khó đi, cẩn thận là hơn! Mà 2 cậu ở gần suốt rồi còn muốn tiễn đưa gì nữa, tiễn ở nhà luôn đi. Tuần sau cậu cũng được nghỉ rồi đó thôi…
- Ừm, không được thì thôi mà, em hỏi vậy thôi.
- 2 người thật là, đừng hành hạ tôi thêm nữa, lỡ bị bắt thì sao hả?
- Thì coi như sang thăm nhau không được à? Dù gì bọn em cũng cùng nhóm, ai nghi ngờ chứ?
- Cậu nghĩ không ai nghi ngờ à? 2 cậu dạo này không biết kiềm chế gì cả, lên sân khấu mà cứ như chốn không người ấy, fan ầm ĩ lên kia kìa!
- Ầy, mọi người sẽ nghĩ là fan service thôi! Không sao đâu!
- Cái gì cũng phải để ý biết không, chủ tịch đang dính vụ rắc rối của nhóm nhạc nữ kia nên chưa sờ đến 2 cậu thôi, đừng liều lĩnh!

- Em biết rồi mà anh! Hihi!

Seungri về đến nhà cũng đã 6h chiều, trời choạng vạng tối. Cậu nhẹ nhàng bước vào nhà thì không thấy Jiyong đâu, tìm kiếm quanh 1 hồi mới thấy anh đang dựa lưng vào ban công hút thuốc. Dáng vẻ khi ấy của Jiyong giống như 1 bức tranh buồn khi ánh sáng nhè nhẹ còn lại của ngày tàn hắt lên 1 phần cơ thể anh, chân anh vắt chéo, 1 tay tì xuống thành ban công 1 tay vẩy nhẹ tàn thuốc. Anh đang suy nghĩ miên man gì đó, bóng dáng ấy khiến cho người ta cảm nhận được nỗi buồn thường trực của chủ nhân. Seungri luôn thấy khó hiểu vì anh, ngay cả khi vừa vui vẻ với mọi người vài phút trước thì 1 lát sau lại thấy Jiyong cô độc xuất hiện. Nỗi buồn giống như 1 thói quen của anh đã ăn sâu vào tiềm thức… Anh buồn rất đẹp, rất nghệ sĩ, rất cuốn hút nhưng Seungri lại không muốn điều đó, cậu sợ nhìn thấy ánh mắt vời vợi mênh mang như chất chứa ngàn ưu tư của anh, cậu sợ nhìn thấy dáng vẻ cô độc như con nhím xù lông không cần ai bên cạnh ấy… cậu sợ tất cả…. Seungri đột nhiên nhớ lại 1 ngày nào đó của nhiều năm về trước, cũng vào 1 buổi chiều hơi lạnh như thế này, 2 người cùng nhau đi chơi… ngày ấy anh vẫn chỉ là anh trưởng nhóm lạnh lùng hay mắng mỏ cậu mỗi khi cậu làm sai hay đôi khi chẳng vì lí do gì… Ngày hôm đó, 2 người đi diễn về chung xe, mấy người quản lí cho họ 1 buổi đi chơi với nhau. Jiyong không nói không rằng, lái xe dừng lại 1 ở 1 bờ biển vắng, ở 1 nơi rất lạnh, anh không thèm để ý cậu mà mở mui xe, rút 1 điếu thuốc ra hút. Khi ấy cậu mới 18 tuổi, quay sang nhìn anh, tóc anh bay loạn theo hướng gió, khói thuốc tỏa ra khắp nơi cùng bộ dạng bất cần quen thuộc khiến cậu rất oai và thú vị, cậu tò mò:

- Thuốc có gì hay mà anh hút nhiều vậy?
- Chả có gì hay cả, tại dính vào rồi không giải thoát được!
- Vậy ư? Nhìn anh hút thuốc thật đẹp trai! Em cũng muốn hút thử xem! 
- Cậu chưa được 19 đâu, hút cái gì mà hút!
- Anh cũng đâu hơn em bao nhiêu mà đã hút cả năm nay rồi đó thôi!
- Cậu không hút được!
- Sao lại vậy? Cậu giãy nảy lên!
- Chưa đủ tuổi!
- Vậy sang năm em sẽ hút!
- Hút thuốc chết sớm đấy! Không được hút!
- Anh thật đáng ghét!
- Tôi là trưởng nhóm, tôi bảo không là không. Nếu tôi thấy cậu lén thử đừng trách, tôi sẽ không giúp cậu rửa bát nữa!
- Đồ độc đoán!
- Cậu nói sao?
- À… không..
Câu chuyện của 1 buổi chiều xa xôi nào đó trong quá khứ như vọng về khiến trái tim cậu man mác 1 nỗi buồn dịu nhẹ…. Tâm trí cậu lơ lửng nhớ lại quá khứ và chợt nhận ra anh đã xuất hiện trong đó thật nhiều, đã ở bên cậu lâu đến như vậy. Hình như ngay từ những ngày ấy, tình cảm của anh dành cho cậu đã không đơn thuần như cậu nghĩ...

- Em về rồi à?

Seungri vẫn đang đứng nhìn chằm chằm anh như vậy thì Jiyong phát hiện ra, anh dập vội điếu thuốc rồi đi vào nhà mỉm cười nhìn cậu. 

- Sao vậy? Sao nhìn mặt em ngơ ngác vậy?
Seungri đột nhiên quay sang ôm chặt lấy anh nói nhỏ:

- Hình như em lại yêu anh nhiều hơn 1 chút rồi!

Jiyong mỉm cười vòng tay ôm lại, bàn tay bên này vuốt nhẹ lưng cậu dịu dàng:

- Sao vậy? Ai làm gì em mà tâm trạng bất thường vậy? Anh thấy em đứng ngây ngốc 1 lúc rồi đó!

- Có sao?
- Mắt anh chưa kém đến mức ấy! Nói, ai làm em mất hồn vậy hả?
- Anh chứ ai!
- Anh?
- Tại anh đẹp trai, em nhìn thích mắt!

- Haha, đồ lẻo mép này!

Anh trừng phạt câu nói dối đáng yêu ấy bằng 1 cái cắn nhẹ vào cổ Seungri. Cậu la oai oái rồi cười ầm lên khi anh thò tay chọc vào nách cậu cù. 2 người đùa giỡn vui vẻ trong căn nhà nhỏ giống như những cặp tình nhân bình thường vẫn làm. Được 1 lát xem chừng cả 2 đều đói, Seungri lôi mấy thứ vừa mua ra để ăn, thức ăn đã nguội, cũng không quá ngon nhưng họ vẫn ngọt ngào nhìn nhau ăn hết sạch. Buổi tối, Seungri tắt hết điện trong nhà rồi cùng Jiyong ra ban công ngồi ngắm màn đêm nơi đây. Cậu lôi chai rượu mua lúc chiều ra đưa anh, họ uống 1 chút rồi lầm rầm kể cho nhau nghe những câu chuyện không đầu không cuối. Jiyong nhìn Seungri mơ màng trong ánh điện, anh ngả người vào cậu, cậu không trụ vững nên ngã vật ra sàn. Jiyong thuận người đè lên cậu hôn nồng nàn… Cuối cùng là làm tình, vẫn mãnh liệt và say đắm như thường lệ, họ trao cho nhau những xúc cảm chân thật nhất, ngọt ngào nhất trong 1 ngày lạnh giá… Jiyong thấy yêu mùa đông năm nay lạ kì, con người là như vậy, trời có thể lạnh nhưng trái tim họ vẫn ấm áp bởi họ được ở bên nhau, bên nhau thực sự…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro